Chào


Nếu tình cờ bạn đọc bài mà cảm thấy nhẹ nhõm người hay mỉm cười thì ta rất phấn khởi. Hihi

**

1

2


Thứ Tư, 29 tháng 12, 2010

Chết, có đáng chết không?

Người chết do tai nạn giao thông ở VN:
  • Năm 2006: 14.000
  • Năm 2007: 13.200
  • Năm 2008: 11.318
  • Năm 2009: 11.516
  • Năm 2010: 11.449
trong 5 năm: 61.483

Người chết do chiến tranh ở Iraq từ 2004 -2008 : 85.694
Search google từ " mã tấu chém người" ra kết quả ~ 116.000, giả sử cho là tin lặp lại cùng nội dung là 200 lần luôn đi, vậy còn 580.

Linh tinh

bản chất con cọp là ăn thịt, bản chất con bò là ăn cỏ. Khi con cọp không ăn thịt thì nó không là con cọp nữa, cũng vậy khi con bò không ăn cỏ thì nó cũng không còn là con bò.
**
search từ yêu có tới hơn 66 triệu, từ ghét chỉ có hơn 6 triệu. Hihi, người ta vẫn yêu nhiều hơn ghét gấp 10 lần, bao gồm cả yêu thương, yêu quái
**

hehe, ta hiểu vì đâu mà Marx nghĩ ra cái cncs. Vì khi tư duy nghĩ đến bản năng của con vật, coi con người như là 1 con vật nên có những nhu cầu có thể bị giới hạn được. Ví dụ gà công nghiệp bây giờ người ta cho ăn cám, nó ăn ngon lành, gà bình thường nó đâu có ăn cám. Và nó ăn no thì thôi, đâu có phải ăn cám no rồi nghĩ tới việc coi xi nê.

Thứ Ba, 28 tháng 12, 2010

Chuyện bịa

Coi tin kia, nhớ chuyện nọ. Ngày xửa ngày xưa dưới thời vua Tiền bạc, có con của một ông quan trông coi việc học của phủ kia ham chơi hơn ham học. Một bữa kia, nó kéo 1 băng đi chơi, thấy 1 cô bé mười mấy tuổi, cả đám rủ nhau hãm hiếp. Sau đó quan cha tung bạc nén ra cứu lấy con, không thôi không có kẻ nối dõi tông đường. Một thầy cãi kia nhận việc cãi, ông ta chẳng cãi gì vì có biết gì đâu mà cãi. Ông ta chỉ có việc là tìm hiểu trong băng nhóm này gia đình mấy đứa nghèo nhất, thân cô thế cô nhất và bắt đầu đến nhát ma. Nhát là chừa chưa, cho mày chết. Rồi tỏ vẻ thương người ra tay cứu vớt chúng sinh. Rằng chịu nhận tội sẽ được khoan hồng, giảm nhẹ tội vì là vị thành niên. Trong thời gian ở trỏng thì sẽ phụ cấp cho gia đình vì thấy cảnh nghèo khổ mà lại gặp cái eo, sau khi ra ngoài thì cho vô công xưởng làm việc vì người ta biết ở trỏng thì chẳng ai dám nhận. Chung quy vì thấy gia cảnh quá tội, vì có lòng thương người bao la. Nhà ít học, không hiểu luật quan trường, nghe vậy thì nhắm mắt đưa chân. Bao nhiêu tội lỗi đè xuống đầu bọn đó. Coi như là xong. Chuyện nhỏ, nghe kể mà nổi da gà.

Thứ Năm, 23 tháng 12, 2010

Linh tinh

Ta dám chắc là CP sẽ phải nhúng tay vô, không bằng cách này thì cách khác.
Chẳng qua ra mặt thì các VN xỉn khác sẽ có cớ mà la làng nếu đổ bể không ứng cứu, nên giấu mặt thôi. Mà mấy cái khác cũng chẳng hơn cái nào. Đừng đụng thôi, đụng vô cái nào cũng bục
**
**
Coi báo chí, số liệu thống kê trên thế giới ta hiểu rằng xhcn là ở nơi đó chí có 1 đảng lãnh đạo, mọi người dân nhất nhất nghe theo tiếng gọi của đảng. Là ở đó lập pháp, hành pháp và tư pháp không độc lập vì dưới quyền lãnh đạo của đảng. Là ở nơi đó mức sống người dân còn thấp, thể hiện ở GDP/ đầu người không cao. Là ở nơi đó an sinh xã hội không cao. Là nơi đó người ta không được quyền lập hội đi biểu tình. Là ở nơi đó xã hội ưu việt hơn nhiều, ưu việt cụ thể ntn thì ta không thấy số liệu. Là ở nơi đó mấp mé ở CNCS là một xã hội mà làm theo năng lực, hưởng theo nhu cầu. Mà ta cũng được biết là con người là con vật rắc rối quá chừng, cái nhu cầu thì không bao giờ dừng lại, được cái này thì lại muốn cái kia trong khi năng lực thì có hạn so với nhu cầu. Nên ta chẳng hiểu cái xh đó nó ở đâu nữa, đành tưởng tượng ra thôi, như xứ sở thần tiên của Alice vậy. Là ở nơi đó không có tiếng nói đối lập vì mọi người thề nguyền cùng chung 1 tư tưởng, tới đây ta bắt đầu lùng bùng lỗ tai rồi vì nhớ là có cái gì đó về thống nhất và đấu tranh giữa hai mặt đối lập là động lực cho sự tiến triển mà không thấy có đối lập, không có đấu tranh thì sao. Không có cái này chắc cũng có đại cái kia cho xong.
**
**
**
Lạ ghê đó, bbc, voa... không bị chặn mà chặn rfi, không hiểu, trước đây thì mỗi rfi không bị chặn, nay chặn mỗi rfi. hehe, mới viết xong vô lại bbc, voa... lại không được.
**
**
**
**
**
Ta thực sự chẳng hiểu, tỉ giá mà trên giấy tờ đưa ra là cái gì mà sao chẳng ai thèm tuân theo, coi nó là tờ giấy lộn hay sao? Bởi nhìn nó giống tờ giấy lộn hả? Giao dịch ngân hàng từ cái đó rồi thêm x, y, z... báo chí quy giá vàng thì tính tỉ giá thị trường tự do. Vậy cái đồ đưa ra là để quăng dô thùng rác hén? tại vì không xài thì vứt chớ để làm chi cho chật chỗ, sanh ruồi muỗi nữa. Không chỉ mỗi 1 cái tỉ giá mà còn một đống cái nữa. Chời, lãnh lương để làm việc rồi làm ra một đống cái bỏ thùng rác, lại phải trả lương cho dọn rác
**
**
**

'Bác' tố cáo cựu chủ tịch Hà Giang mua dâm nữ sinh. Nghĩa là sao?

**
**
Coi cái bài này, chợt nhìn thấy bài này. Thấy chẳng ra làm sao, khen như vậy hóa ra chê, bây giờ bao nhiêu người tìm kiếm bằng yahoo.
**
**
Tại sao người ta không quan tâm tới việc sản xuất mà người ta chỉ quan tâm tới chuyện buôn bán? Tại sao Sony VN không sản xuất nữa và tiếp theo sẽ có thể nhiều ngành nữa? Vì sao lương công nhân thấp, rất thấp, giá điện thì khoe rằng cũng thấp, tiền mặt bằng và một số chi phí khác thấp, và người ta còn có thể chuyển giá nữa... lợi thế nhiều như vậy mà lại đi nhập. Suy ra la tổng chi phí lớn hơn so với nhập hàng về bán, ngay cả làm tăm tre cũng không nên cơm cháo gì nói chi mấy cái khác? Chẳng lẽ không thấy, học cao hiểu rộng, đi đây đi đó, mắt mũi sờ sờ ra đó mà không thấy, nói nghe như thiệt. Thị trường VN là thị trường dễ tính, người ta quan tâm tới số lượng hơn chất lượng, khả năng cam chịu rất lớn, khiếu kiện về chất lượng hàng hoá gần như chẳng có, vậy mà không tự đáp ứng được dù những cái cỏn con
**
**
**
**
**
**
Bác đã bảo không tơ hào cái kim sợi chỉ của dân, nhớ đó đừng có mà lấy cái kim sợi chỉ của dân.
**
**
**
**
**
**
**

Tuổi già ăn năn

Người đời khuyên kính lão đắc thọ nhưng người ta cũng nói là trẻ nghe cha, già nghe con. Nghĩa là phải thì nghe, không phân biệt già trẻ.
Cứ thấy những người già không còn chức vụ trong tay nói chuyện này chuyện nọ, ta thấy thất vọng ghê đó, buồn nữa. Dĩ nhiên so với giai đoạn trước những người già không bàn chuyện thế sự thì bậy giờ họ bàn chuyện thế sự là 1 sự thay đổi rồi. Tại sao khi họ trẻ có chức vụ, quyền hạn, sức khỏe, minh mẫn trong tay người ta lại không nói gì hết mà họ chỉ lập đi lập lại những cái giáo điều. Bây giờ đã đủ hỉ nộ ái ố, nhìn đi nhìn lại thì họ mới dám mở miệng nói những điều thuận lương tâm, những cái từ đáy lòng mình. Đó là ta nghĩ vậy, bởi ta nghĩ họ không thể nào không hiểu những cái mà họ nói. Còn những người thực tâm nghĩ vậy, về già mới sáng mắt ra thì không biết nói ra sao nữa. Tội nghiệp cho bao người dân. Nhớ 1 người quen, cũng huân chương này nọ, cũng đi đây đi đó, cũng làm lãnh đạo hét ra lửa, về hưu rồi bữa kia tình cờ đi chơi ở Thái lan vào lúc có biểu tình áo đỏ, áo vàng. Khi về nhà thì kể, người biểu tình thì cứ biểu tình, người đi làm thì đi làm, đi học thì đi học. Nói chung không có chuyện ghê gớm gì, chắc chú đó coi báo, coi tivi thì nghĩ là biểu tình chắc có xe cảnh sát chặn đường. ném lựu đạn... ra đường rất nguy hiểm, ở nhà thì canh chừng xuống hầm trốn. Nghe thấy vừa buồn và vừa buồn cười, muốn nói là chú có nghĩ là những người lãnh đạo như chú mà có suy nghĩ như vậy đã làm hỏng mấy thế hệ của tụi con không vậy? Những thế hệ như chú lại tin dùng những người thế hệ tụi con cũng có suy nghĩ như chú thì xã hội cứ đi lui trong khi thiên hạ đi tới thì chú nghĩ làm sao. Còn những người có suy nghĩ khác thì không tin dùng, thậm chí còn nghi ngờ, đề phòng nữa. Nhưng mà thấy già rồi, nói thì thấy tội nghiệp mà chắc cũng chẳng có tác dụng gì nên ráng nín lại.
Bây giờ cũng vậy, vài năm nữa lại có một lớp người ăn năn, để làm gì nhỉ? Sao người ta cứ làm mà không suy nghĩ để rồi sau đó lại ăn năn, Sao họ không chịu suy nghĩ trước khi làm nhỉ?
Biết đi đâu, về đâu

Thứ Tư, 22 tháng 12, 2010

Chiến tuyến

Tự dưng nghĩ tùm lum tà la ở cái xứ sở sao hỏa. Cảm thấy như có một chiến tuyến, một bên là chính quyền, một bên là người dân. Cán bộ, công chức tuy là dân nhưng lại nằm bên kia chiến tuyến, là chiến tuyến của chính quyền. Thử nghĩ coi, nếu mấy chú pô lít có chức năng đảm bảo an ninh xã hội, hợp pháp là hợp lý chứ không phải hợp lý một đằng hợp pháp một nẻo, bộ máy nhà nước đặt ra để làm công việc quản lý cho mọi hoạt động xã hội chạy trơn tru, đem lại lợi ích cao nhất cho cả cộng đồng chớ không phải là để dành cho 1 nhóm nhỏ nào đó, khi mà công chức là người làm công như những ngành nghề khác trong xã hội chớ không phải là kẻ ban phát đặc ân, quyền lợi, vân vân và vân vân, thì làm gì có mấy chuyện kỳ cục. Khi mà người ta say rượu chạy trên đường, khi mà người ta chạy ẩu thì để đảm bảo an toàn cho những người đang đi trên đường thì họ nhắc nhỏ người đó hoặc báo cảnh sát đằng này người ta nhắc nhỏ người đó là có cảnh sát đó, chạy đi. Những người này đứng về một phe dù sai hay đúng, còn pô lít, luật pháp là ở phe kia. Khi mà người ta không đội nón bảo hiểm thì mấy chú pô lít rượt tới ngã nguy hiểm tới tính mạng, khi có sự cố xảy ra thì người dân xông vào bênh vực người dân dù chưa biết rằng ai sai ai đúng. Khi mà công chức bị đánh bầm mắt thì mọi người hả hê. Còn những người bên kia thì tìm mọi cách mà hành hạ người ta để đem lại quyền lợi cho riêng mình và lấy làm hả hê, sung sướng khi đạt mục đích và cũng vì có sự trợ giúp của những cái gọi là chữ nghĩa, giấy tờ, quy định. Không là 2 chiến tuyến là gì. Mà cũng đúng thôi tự họ đặt ra ranh giới chớ người dân đâu có đặt ra ranh giới được, tự họ đứng về phiá bên kia chiến tuyến chớ người dân nào tự nguyện cần bên này, bên kia. Nên mặc định sẽ có một ranh giới ngầm định giữa 2 nhóm, đó không phải là giai cấp thống trị và giai cấp bị trị thì nghĩa là gì. Chẳng qua dùng từ văn vẻ mỹ miều để che lấp bản chất vấn đề mà thôi. Thử ngó lại lịch sử, thời kỳ chiếm hữu nô lệ, những người bị xem như là nô lệ bị đối xử, hành hạ man rợ ntn. Đến thời kỳ phong kiến thì tính chất man rợ giảm bớt nhưng bản chất vẫn còn. Có thể là thể hiện ở mặt tinh thần nên rất khó mà mô tả được cái sự dã man của nó. Nhưng bản chất vẫn vậy. Và những gia đoạn sau thì tinh vi hơn
Vậy làm cách nào để xóa bỏ cái chiến tuyến đó.
Ai dựng hàng rào thì tự dở lấy nó, nếu không tự dở lấy thì nó dần cũng sẽ bị xô ngã nhưng thường sẽ có những tac động chẳng hay ho.

Thứ Ba, 21 tháng 12, 2010

Đề nghị

Đọc bài này, không biết nên cười hay nên khóc. Lúc trước cho nông dân đi thăm cái gì đó, bây giờ lại cho giáo viên đi thăm cái đó đó, đặng về dạy dỗ cho trẻ con là yên tâm, yên tâm và yên tâm. Trẻ con lại về truyền đạt cho phụ huynh rằng yên tâm, yên tâm và yên tâm. Thiếu rồi, phải tổ chức cho hội phụ nữ tham quan nữa, bởi vì phụ nữ thường hay có tính cả lo, chắc do bản năng làm mẹ còn di truyền lại từ thời mới hình thành loài người, nghe tin đồn gì đó là về lo sốt vó lên, nên không cho thấy tận mắt thì lại nghe ngóng bậy bạ nữa. Rồi lại phải cho đại diện đoàn thanh niên, hội thanh niên nữa để mà vận động thanh niên, chứ không thôi thanh niên trẻ, khỏe, đầy nhiết huyết lỡ tay mà đập cái gì thì hỏng bét. Mà có khi phải cho mấy cụ hội cưu chiến binh, hội phụ lão đi thăm nữa vì mấy cụ già rồi, đâu còn sợ cái gì nữa, đã thấy đủ hỉ nộ ái ố rồi. Rủi mấy cụ rảnh rỗi lại lập hội đưa đơn, biểu tình thì mệt đa. Tóm lại là cứ lần lượt tổ chức đi, nếu được phải cho rờ tận tay cái nguyên tử là cái gì mà ghê vậy, nó thành điện y như cái thác làm thủy điện vậy đó. Rồi những vùng lân cận nữa chớ như Bình thuận, Khánh hòa trong phạm vi mấy trăm cây số cũng cần phải được tổ chức, vì nó có khả năng ảnh hưởng mà. Còn cán bộ lớn thì cho ra nước ngoài tham qua đặng yên tâm công tác.
Tiện thể lấy kinh phí đó cho thăm quan danh lam thắng cảnh các nơi khác luôn, gọi là nhậu liên tỉnh đó mà. Một công năm ba chuyện.

Thứ Hai, 20 tháng 12, 2010

Nghe kể lại

Hỏi thăm mấy người già, hỏi là ngày xưa người ta có ham muốn, kỳ vọng qua Mỹ sống không? Đều nghe nói là không biết nữa, nhưng những người thân quen, láng giềng đều không có ý đó. Báo chí cũng không nghe nói chuyện đó, có thể là cũng có người muốn nhưng không thành một tư tưởng kỳ vọng như ngày nay nên không mấy ai để ý. Vì lúc đó ta nhỏ tí xíu nên ta không biết gì hết, giờ hỏi chuyện xưa, nghe vậy thì biết vậy. Nghe kể chuyện ngày xưa, ngày đó người ta biểu tình gì đó, tập trung đông đen, cảnh sát ném lựu đạn cay để giải tán đám đông. Ngày xưa, nhà thương công gọi là nhà thương thí, nghĩa là vào chữa không mất tiền. Nhà giàu thì toàn vô phòng mạch tư để khám, má ta sanh con cái ở nhà bảo sanh. Ngày xưa là cứu rồi mới cung ( hỏi), chớ không phải cung rồi mới cứu, người ta không phân biệt thành phần nếu vô nhà thương thí thì được cấp cứu ngay. Ngày xưa, trẻ tiểu học được học lòng thương yêu, người ta không dạy lòng hận thù cho trẻ con tiểu học. Ngày xưa gọi là gia chủ không gọi là chủ hộ như ngày nay, ngày xưa gọi là liên gia chứ không gọi tổ như ngày nay. Ngày xưa gọi là thẻ căn cước, ngày nay gọi là chứng minh nhân dân.
Viết tiếp ( sau comment của bác Bửu Châu)
Ngày xưa sau khi người ta tập kết ra bắc hình như là năm 55 thì đổi tiền kháng chiến lấy tiền quốc gia, người ta làm 1 cái trạm ở làng hay xã, khu phố, ai muốn đổi bao nhiêu thì đổi, sau đó ở các chợ cũng làm 1 trạm đổi tiền, ai mà ở nhà chưa đổi thì có thể ra chợ đổi, đổi bao nhiêu cũng được. Ngày không xưa đổi tiền mấy lần, người ta quy định mỗi người chỉ được đổi một số lượng tiền nào đó thôi, ai có nhiều tiền hơn số lượng cho phép thì không biết đâu nha, nghe kể lại có người phát điên vì mất tiền, ngay cả có người trong ban đổi tiền kể lại phải nghĩ ra, kể là mới bán xe đạp, bán radio, bán máy may... để chứng minh được số lượng tiền lớn đó. Ngày xưa, nghe kể là coi báo thấy kể có một số giấy tờ được kê trên đùi bà TLX để ký, còn ngày không xưa báo chí không kể nên không biết để ở đâu ký.

Thứ Bảy, 18 tháng 12, 2010

Lì xì

Đọc bài này, thấy mắc cười. Người này hình như chưa cầm tờ 2$ bao giờ hay sao đó. Tiền từ 5$ trở xuống đâu có ai làm gì, chỉ giữ cho vui thôi mà. Đem ra ngân hàng đổi người ta còn không ưng nữa. Thường tờ lớn đổi giá cao, tờ nhỏ đổi giá thấp. Mà người ta lì xì tiền này thường để bỏ trong bóp lấy hên chớ gần như chẳng phải để làm gì. Nó bằng khỏang 2 tờ 20k VND. Còn nếu mà đã có ý định lì xì trả ơn trả nghĩa (trước hay sau) thì người ta lì xì tờ 200k VND trở lên hay tờ 100$. Cái cần ngăn là tệ lì xì đã bị biến tướng làm hư trẻ con. Trẻ nhận tiền lì xì ít thì chê người đó keo, cho ít tiền, không có thiện cảm, nhận tiền nhiều thì nhìn người đó bằng ánh mắt khác, thích hơn.
Người ta sợ rằng cho trẻ con tiền $ thì nó nhất mực sau này coi tiền Mỹ là chuẩn, coi giá trị Mỹ là chuẩn. Buồn cười thật, sao người ta không nghĩ rằng chính lối giáo dục từ trong gia đình ra đến nhà trường, những hành động, tấm gương trong xã hội mới là cái gắn kết người ta với giá trị VN. Vậy mà có đâu, hay là mắt ta kém nên ta không thấy. Thầy cô dạy kiểu này, làm kiểu khác. Cha mẹ cũng vậy. Nơi nào làm gì cũng phải dấm dúi, đút đút, lót lót. Nghe kể là trường nọ những học sinh đạt học sinh giỏi luyện thi cấp TP thì nhà trường yêu cầu tự nguyện đóng góp, bồi dưỡng. Tự nguyện thiệt chớ không phải bắt buộc tự nguyện nhưng người ta phấn khởi quá đóng góp hết. Ta thấy chẳng ra làm sao, nếu trong số đó có những gia đình nghèo thì sao, phụ huynh cũng phải ráng đóng hay là không đóng để rồi có khi con cái họ tủi thân vì bị bạn bè coi thường. Trẻ được phụ huynh đóng nhiều tiền sẽ có thái độ ntn? Giáo dục là ở đâu. Những đứa trẻ này lớn lên sẽ có ảnh hưởng ntn đến tâm lý? Cha mẹ rao giảng liêm chính, trung thực mà lương thì thấp tiền gì đó thì cao ngút thì giải thích ra sao với trẻ về sự trung thực...
Khi mà những cái thấy nhan nhản làm mất lòng tin người ta thì những cái không thấy sẽ dễ dàng được tin, cũng là điều hiển nhiên.

Thứ Năm, 16 tháng 12, 2010

Biết ơn

Thấy nói là ơn NN, ơn CP ta thấy buồn cười ghê. Mắc mớ gì mà phải mang ơn mấy cái đó. Ai đóng thuế để nuôi bộ máy, người dân. Đất đai, khoáng sản, tài nguyên thiên nhiên nhiên là của ai, của dân. Thiên nhiên, thắng cảnh... cũng là của người dân. Vậy thì CP, NN được chế ra để làm gì? Để phục vụ cho dân, hehe, chớ bộ để ban phát ơn nghĩa như ông tiên trên trời á. Giống chuyện cổ tích ghê đó, có tiên, có quỷ sứ. Giống như mướn người làm việc đó mà, đôi bên cùng có lợi. Người nào có khả năng gì làm việc đó. Người đóng góp nhiều được quyền lợi nhiều hơn. Người không có khả năng đóng góp cũng cần được hưởng ở mức tối thiểu để có thể sống, đó là "nhân". Người có thiên khiếu thì cần được đầu tư để đem lại lợi ích nhiều hơn cho xã hội. Nếu đầu tư rồi mà người ta lại không phục vụ lại xã hội thì đó là cái lỗi của người sử dụng lao động, không biết giữ chân người tài. Đừng có mà kêu vô ơn, bội bạc nghen, cho gì nhận nấy mà hehe. Đơn giản vậy thôi, chỉ cần biết đọc biết viết như ta cũng hiểu vậy mà, cần gì phải học đến mức bịnh luôn mới có thể hiểu điều đó. Mà sao có mấy người học nhiều quá, chữ đầy bụng mà không tiêu nên cái bụng sôi ành ạch nên nói ra nghe kỳ ghê. Mà người trẻ mới buồn chớ, người già trăm tuổi lỡ lú lẫn thì còn thông cảm, mới nhiêu đó tuổi mà cũng lú lẫn thì tiếc cho thế hệ trẻ quá.
Phải dạy sinh viên như vầy: dù có học cái gì đi chăng nữa thì học ra rồi chỉ làm một trong 2 việc là bán hàng hay phục vụ. Chỉ có nhiêu đó thôi. Để có cơm ăn, áo mặc thì phải thoả mãn được người mua hàng hay sử dụng dịch vụ.

Thứ Hai, 13 tháng 12, 2010

Nghe TV

Ngồi nghe tivi, có thầy giáo trường ở cái làng ở xã nào đó nói là nhờ có internet phủ tới trường mà có thể tổ chức họp hội đồng giáo viên trực tuyến, hết hồn, y như công ty đa quốc gia. . Đang may cái áo mà nghe khiếp quá ráng đạp cho xong đường đó rồi ngó lên, cái mặt ổng biến mất tiêu, tiếc ghê. Ông ngoại gì làm gíam đốc sở gíao dục còn đi quảng cáo: viêt ten chiếm thị phần hơn 50% trong đường truyền ngành giáo dục, ông này khỏi cần nhìn mặt vì biết mặt rồi. Còn xướng ngôn viên thì nói a đê ét eo, 3 gờ. Nhớ hồi lâu lắm rồi có mít tờ cục trưởng do tổng cục phân về của cái tax nào đó, lâu quá quên mất rồi, mít tờ này nói là quép sai là trang quép đó chớ không có gì sai trái ở đây đâu, mọi người đừng có hiểu nhầm đó nhá. Còn mít tờ hiệu trưởng của 1 trường nào đó trả lời phóng viên về cho học sinh học máy tính là để hoàn thành kế hoạch chi tiêu trong năm chúng tôi phải gấp rút cho lắp đặt một phòng máy. Xướng ngôn viên nói rằng nhờ có nhà nước đã cứu đói nên người dân đã được cứu đói, cần biết ơn đó nghen. Trước năm 75 không có nhà nước nên dân đói chết sạch hết trơn rồi, mấy người dân này là dân mới chế tạo ra. Xướng ngô viên nói 90 độ Faraday để chỉ nhiệt ngoài trời, chắc thấy ghi độ F nên nghĩ mình giỏi đọc tiếng Tây cho oai. Xướng ngôn viên nói máy bay concord mach 2 rồi còn giải thích nghĩa là bay nhanh bằng 2 lần tốc độ ánh sáng, cha mẹ ơi con chết mất.
Nhớ tới đây thôi, bữa nào coi tiếp nói tiếp.

Linh tinh

"Tuy nhiên, Google vẫn không thể địch lại Baidu, khi Baidu được “người nhà” ủng hộ và đặc biệt khi Google liên tục bị “chơi” (người sử dụng gõ Google.cn sẽ được dẫn tức thì đến trang Baidu.com)" Chơi đểu là cái gì hén?
**
**
**
**
**
**
**
**
**
**
**
**

Nhưng đổ hết trách nhiệm cho ông Dũng thì có đúng không? Một mình ông Dũng làm sao làm nổi cái đó"

**

Cám ơn JA.

**

Người ta nói là không làm kiếp tôi mọi mà sao đâu có thay đổi gì đâu. Không làm chủ được thì làm tớ vậy, không chọn được số kiếp nhưng được chọn chủ mà.

**

Nghe 1 cha nội sếp kia nói, học tiếng Anh rồi đọc mấy cái bằng tiếng Anh rồi phản động hết. hehe, 2 đồng là cái đinh gì mà sợ dữ dzậy, 2$*860k người~1.720. Secours hết mức mà có nhiêu đó vậy mà cũng sợ.

**

Một người mua 10 con bò, cưỡi trên 1 con bò đi về nhà. Về đến nhà, người nhà hỏi mua mấy con, nói là 10 con, rồi đếm đi đếm lại thấy có 9 con, thiếu đâu mất 1 con bèn la lên thiếu 1 con rồi, người nhà mắc cười quá nói thừa 1 con thì có chớ thiếu đâu mà thiếu. Hehe, cái này không có ánh xạ đâu, đọc rồi quên rồi vì sợ ông ba bị bắt nhốt lắm.

**

Firefox can't find the server at www.facebook.com.

* Check the address for typing errors such as ww.example.com instead of www.example.com

* If you are unable to load any pages, check your computer's network connection.

* If your computer or network is protected by a firewall or proxy, make sure that Firefox is permitted to access the Web.

**

Ta chẳng hiểu gì cả. Đầu vào khống chế 14%, đầu ra thoả thuận nghĩa là sao cũng được. Sợ bank run hả? hay là tích tụ tư sản, hay là sao. Vậy là nền KT hỗn độn chớ ổn định cái nỗi gì.

**

Đọc kỹ từng chi tiết trong cái này tự nhiên ta thấy sao trước đây ta ngu như heo đó. Sẽ kiếm thêm thông tin về những cái liên quan.

**

Giỏi giang trả lời giùm luôn câu này: tại sao lại có đua lãi suất, tại sao lãi vay lãi suất cao vậy vẫn cứ dư nợ tăng đều là sao?

**

Đường chân trời thấy sáng lạng, càng đi tới phía nó càng thấy đường chân trời ra xa.

**

"Chính phủ có thể bắt đầu nghĩ về việc xem xét tỉ giá nào là phù hợp nhất cho Việt Nam."

**

" "Tôi cho tới giờ vẫn đi tìm câu trả lời cho câu hỏi là tại sao tổ quốc đã thống nhất mà dân tộc vẫn chưa hòa hợp?"

Có lẽ, đó không chỉ là câu hỏi của nhà văn Nguyễn Trọng Tín, mà của nhiều người khác, trong đó có cả các nhà sử học và nhà báo, muốn tìm câu trả lời. Hoặc giả đành phải chờ đợi sự ra đời của một, hay hơn một cuốn hồi ký của một, hoặc hơn một người trong cuộc nào đó."

Không biết hay là không dám?

**

Hợp gout lắm đó.

**

"Đặc biệt, hiện tại kho vật tư thiết bị đã được mua sắm để đóng khoảng 100 con tàu trị giá hàng chục ngàn tỷ đang nằm một chỗ trong 2,3 năm qua (do suy thoái kinh tế thế giới, nhiều chủ tàu gặp khó khăn về tài chính đã huỷ hợp đồng đóng mới). Phần này sẽ được huy động ra để đóng tàu hoặc bán đi thu hồi vốn."

chuông khánh còn chả ăn ai/ nữa là mảnh chỉnh vứt ngoài bờ tre

**

Sao toàn mấy ông nguyên, ông cựu nói không vậy nè. Hèn chi $ tăng vùn vụt.

**

Mua cơm để ăn, nước để uống, áo quần để mặc, nhà để ở, xe hơi để đi, nước hoa để mơ mộng, còn cái này mua để làm gì? Chịu chết, ta không thể nào biết lý do, hehe.

**

" có sự bảo kê của chính phủ Việt Nam" bác này hay nhỉ? từ bảo kê nghĩa là gì vậy bác? Hèn gì ta cứ phải trèo tường vô đây, hehe.

**

"Trong khi đó, ở các ngân hàng thương mại, đồng bạc xanh được giao dịch với mức giá khá ổn định, quanh vùng 19.470- 19.500 VND/USD tại Eximbank và ở ngưỡng 19.495 - 19.500 VND/USD tại Vietcombank."

Biết thì thưa thốt, không biết thì dựa cột mà nghe. Dân gian cũng có câu: ăn cắp quen tay, ngủ ngày quen mắt. Chế thêm: nói xạo quen mồm

**

Ban đầu thì cứ cắt cái công ty bự bự đó ra làm 3 cho tụi nó uýnh nhau chí chết, lúc đó nó kêu lời kêu lỗ gì thì mới tin.

**

Lâu quá không được ăn, thèm ghê đó.

**

"Sự việc càng gay cấn hơn khi người dân yêu cầu năm công an phường có mặt lập biên bản vụ việc nhưng không được chấp thuận. Những người dân bắt đầu la ó, phản đối"

**

Ta không coi bản gốc nhưng ta thấy còn 01 cái nữa, rất quan trọng đó là mức độ dân chủ. Những nước mà ít dân chủ thì tham nhũng càng cao vì rất khó mà kiểm soát được tham nhũng, khi mà không kiểm soát được thì tham nhũng có đất mà sống. Không hiểu do bài gốc hay là bản dịch?

**

Càng nói càng nghe chối tai


Lại bằng cấp

Coi mấy cái bài bằng giả, bằng thiệt, nghĩ thấy buồn cười. Lạ ghê đó, bằng gì kệ người ta. Người ta làm được việc hay không làm được việc mới là vấn đề. Bằng của nó giả thì kệ nó, nếu nó làm được việc. Hehe, nhưng mà người mua bằng mà làm được việc thì hiếm à nha. Còn với trình độ đó thì làm việc đó, nếu không làm được việc thì chứng tỏ là bằng giả, không chỉ phải đi chỗ khác chơi mà còn đánh mấy roi phạt vạ vì chiếm giữ cái không phải là của mình giống như mua hàng ăn cắp vậy đó. Khổ nỗi, được việc hay không được việc lại là ở cái miệng nịnh nọt mới kẹt, nên người không làm được việc mà có dòng máu đỏ, đi bợ đít người khác (hihi, dùng từ này mới chính xác tuy hơi thô thiển chút đỉnh) lại được khen mới lạ. Công việc thì phân công sắp xếp chẳng ra làm sao, có mỗi việc đi bắt chước người khác, bắt chước xứ sở khác chớ có phát minh sáng chế ra cái gì mới đâu mà còn không xong thì còn nói gì. Lộn tùng phèo là từ cái chỗ đó. Vậy rồi lại túm cái bằng đánh nó 1 phát, vậy là xong. Cha nội nào ưng thì cứ bỏ tiền mua bằng, nhưng đừng có lấy tiền của dân đó nghen, rồi đem treo lủng lẳng trên cổ để bà con thấy để biết thế nào là ngu si mà hãnh tiến. Thiệt tình nhiều khi nghe mấy người bằng cấp đầy mình nói chuyện thấy không chịu nổi, hehe, không hiểu họ có cảm thấy nhục không khi mang cái bằng đó mà nói xằng nói bậy như vậy, chắc là không rồi.
Viết linh tinh tự dưng nghĩ đến thời Hậu Lê, rồi Quang Trung, rồi lại triều Nguyễn. Lịch sử tiến đến trước theo hình xoắn ốc.

Chủ Nhật, 12 tháng 12, 2010

Tiền thì bạc, tiền thì cũng tệ

Một người bạn nói : chị ơi em nghe nói đổi tiền, có không chị mấy đứa ở sở em nó nói vậy. Người bạn khác cũng đế thêm: ừ, em cũng nghe nói vậy, xóm em người ta nói vậy. Ta cười: sao mà ta biết được, hỏi ông Ét xăng gì đó, có khi ổng biết mà giờ ổng bị nhốt rồi. Rồi cả đám ngồi lo, giờ mua vàng hay đổi ra $ để dành đây hén. Mà gửi vàng tính 5% thuế thu nhập. Ta đùa, ai biểu nhiều tiền rồi suy với nghĩ chi cho mệt đầu. Bây giờ có tiền ăn xài đi, mếu ăn xài không hết thì rủ cả đám đi ăn, đi chơi, đi du lịch trong, ngoài nước gì đó, xài giùm cho thế nào cũng hết mà. Lúc đó có lên, có xuống, có đổi hay không thì kệ nó, còn tiền đâu mà lo lắng.
**
Buồn cười, tham nhũng mấy đồng bạc lẻ thì báo chí đăng rần rần. Một con chó tha miếng thịt thì bị đánh trối chết. Con cọp tha nguyên con bò mộng thì thằng nào cũng sợ, không dám hó hé.
**
Khi mà mấy ông già gần đất xa trời mới nói thực lòng mình thì xã hội đốn mạt lắm rồi.
**
Kiểm soát tham nhũng, chống tham nhũng... nói cho sướng miệng thôi. Kinh nghiệm thế giới người ta làm hà rầm vậy mà không đi học hỏi cứ nghĩ ra những cái theo kiểu của VN. Không phải chống mà bịt mấy kẽ hở cho "chủ" khỏi biết. Bể là do ăn chia không đều thôi mà. Treo câu đó đầu giường mà tụng niệm. Không phải vô cớ mà có cái từ gây mất đoàn kết nội bộ đâu à nha.

Thứ Bảy, 11 tháng 12, 2010

Tào lao

Mắc cười ghê đó. Sao người ta cứ coi như là TQ xưa là làm ra vô số cái hay. Ví dụ kinh dịch chẳng hạn, binh pháp tôn tử 36 chước chước chuồn là hơn, hehe. Ta thấy chính xác là TQ chỉ gom mấy cái đó lại, chớ có phải "bịa" ra chúng đâu. Nơi nào mà chẳng có. Ta coi truyện Tàu, coi đó nhưng ta hỏng thích lắm. Nó đề cao mấy cái anh hùng đơn độc, xả thân vì mấy cái lý tưởng trên trời, để làm gì vậy, để duy trì mấy cái áp bức hay sao. Thấy có vẻ gian hùng hơn anh hùng. Khôn phải ngoan mới thành khôn ngoan. Nó đề cao sự tôi mọi, nói hơi quá 1 chút nhưng chưa kiếm ra từ phù hợp. Coi thế giới gồm 2 loại người, thượng dân và hạ dân. Hạ dân sanh ra để phục vụ thượng dân. Ta chẳng ưa cái tư tưởng đó nếu không muốn nói là ghét. Haha, hỏng phải ta ghét gì người TQ, ông cố ta là người tàu chết đem về tàu chôn, ta có hơn 10% máu tàu trong người nhưng có hề gì. Ta thấy hay thì khen, không hay thì chẳng lẽ khen. Ta đâu phải con két suốt ngày phun ra mấy cái người ta nhét vô miệng. Tối nay ông cố hiện về la ta 1 trận cho mà coi, hihi.

Thứ Năm, 9 tháng 12, 2010

Đáng yêu ghê

Bé học lớp 6, học buổi chiều. Thỉnh thoảng buổi sáng về nhà ngoại chơi. Má cho tiền mua đồ ăn sáng, bé xin 10k. Bé định mua bánh chưng. Bé nghe thấy dì kể chỗ nấu bánh chưng bỏ mối, người ta nấu cả ngàn cái, giá chỉ có 2k/cái. Người khác tới lấy đi bán lẻ. Bé nghĩ là bánh chưng 3k/ cái nên định bụng là mua 3 cái về bé với bà ăn chung. Bé ra quán mua, bánh chưng tới 5k/ cái. Thấy bé đang nấu mì gói trong bếp, dì hỏi bé sao không mua đồ ăn sáng, bé thích ăn ăn mì hả. Bé kể: cháu nghĩ là bánh chưng 3k/ cái ai dè tới 5k/ cái nên cháu mua được có 2 cái thôi, nên cháu để dành cho bà ngoại ăn. Cháu ăn mì cũng được.

Thứ Ba, 7 tháng 12, 2010

Tại chức

Thấy bà con bàn tán chuyện tại chức, đại học tại chức đó mà, nói ngắn gọn cho mau, ta cũng bon chen. Thấy chữ tại chức là biết ý rồi, nghĩa là cứ ngồi ở chức đó là cũng có bằng mà. Đa giê năng, hehe. Có gì đâu mà chộn rộn quá vậy? Không xin được ở Đà nẵng thì đi mấy tỉnh khác, hay ra TW làm việc, có khi còn oai hơn nữa chớ. Chuyện nhỏ vậy mà cũng tốn giấy mực. Mà người ta cũng kỳ khôi ghê đó, học hành hết cơm hết gạo, cả 1 bụng chữ mà đọc hỏng xong mấy câu tiếng Việt. Không tuyển dụng nghĩa là nếu mới học xong ra trường thì xin mời đi chổ khác chơi, ra mấy công ty làm việc, ra mấy doanh nghiệp nước ngoài làm việc, nếu ưng làm hành chánh thì xin vô mấy cơ quan hành chánh của nước ngoài đó, làm đại đi, có sao đâu, ví dụ học kế toán ngân sách ra làm đại kế toán doanh nghiệp, có được hay không thì không biết, hehe. Mà cũng kẹt, ở ĐN đâu có mấy cơ quan đó hén, vậy làm sao. Còn mấy người đã yên ổn " tại chức" thì thôi, cứ vậy mà yên ổn chớ có ai đuổi đâu mà lo vậy. Người ta cũng lạ ghê đó, nói rằng tại chức cũng có người giỏi, hỏng tuyển dụng mất nhân tài như chơi. Người ta phải nhìn ở cái tổng thể để nói, nghĩa là trong số những người học tại chức người giỏi tất nhiên ít hơn người học chính quy. Hơn nữa lượng kiến thức học từ trường sẽ không bằng từ chính quy. Còn có người này người nọ thôi mà. Mà nhân viên thì nếu mà giả sử bỏ mất vài ba người giỏi từ tại chức để bù vào vài ba người giỏi tương tự từ chính quy thì có sao đâu. Còn nếu lãnh đạo cỡ trưởng/phó phòng trở lên tới bí thư tỉnh chẳng hạn, hehe, nếu mà kiếm được người giỏi mà học tại chức thì có đặc cách tuyển dụng. Mời người giỏi về làm lãnh đạo thì chắc chẳng ai ý kiến cái gì đâu, có khi còn hoan nghênh nữa mà. Nhưng mà tuyển dụng làm sao đây? Vấn đề là ở chỗ đó. Tuyển dụng phải rõ ràng, công khai, minh bạch từ tiêu chí đến hành động. Hehe, rõ ràng công khai thì thấy báo đăng rầm rầm, còn minh bạch chẳng thấy đăng, ta phải mở từ điển để coi nghĩa nó là gì mà sao báo chí ngại từ đó ghê. Mà cũng khó, người ta nói chỉ có thiên tài mới phát hiện ra thiên tài, còn người ng* thì sao mà phát hiện ra thiên tài được chớ.
Ta cũng học chính quy ra, nhưng sau đó đi học đại học từ xa thêm ngành khác. Nghĩa là ngu hơn cả tại chức, chuyên tu nữa. Vậy mà khi xưa, có mấy người học đại học từ xa, tại chức gì đó đưa ta mấy bài tập nhờ giải giùm. Ta ngây thơ đi giải rồi còn giảng cho họ hiểu nữa chớ. Sau đó mấy bận ta mới biết đó là đề thi hết môn vì tình cờ nghe nói nhờ Uyeen giải giùm mấy cái đề đó, cứ mang tới cho nó giải đi nên mới được xyz điểm. Ta không thèm giải nữa, nhưng thực sự là ta vẫn giải giùm mà ta toàn dùng ký hiệu dấu mũi tên để suy ra, rồi suy ra, rồi suy ra nữa, suy ra mãi, hehe, ta còn viết tắt nữa. Coi như điếc luôn, đọc như đọc chữ Ả rập thì tởn, không dám nhờ ta nữa. Mà không chỉ từ xa, tại chức, mà chính quy còn lượm đâu được đề thi đem tới nữa, lộ đề là lệ( của thầy) đồ.
Tóm lại người ng* ở đâu cũng có, nhưng người ng* trong số những người có học thì ít hơn trong số những người không học. Vì đi học được giải ng* bớt 1 ít mà, hehe.

Linh tinh

Coi rồi không hiểu luôn. Chịu trách nhiệm là gì?
**
Wikileaks tiết lộ một lãnh đạo TQ ra lịnh tấn công google vậy mà không thấy bác ba này giận dữ la hét, vậy mà khi LHB được trao Nobel Hòa bình thì TQ là om sòm như cháy nhà vậy. Lạ ghê đó, chứng tỏ sợ quá. Tại sao sợ vậy hén? đường đường chính chính thì lấy đâu mà sợ. Có 1 công dân đã nhốt tù mà còn sợ đến nỗi la om sòm, còn dụ cho kẹo mấy xứ khác nữa. Đích thị ab1c LHB là siêu nhân rồi. Đã bị bắt nhốt, người ta có súng dùng súng, có dao dùng dao, không có dao dùng cuốc thuổng gậy gộc. cả đám trang bị tận răng mà sợ một người tay không đến độ vậy, cớ là sao? kết luận: Tâm không tịnh thì làm lung tung, hehe.
**
**
**
**
**
**
**
**
**
**
**
**
**
**
**
**



Thứ Bảy, 27 tháng 11, 2010

Lợi nhuận

Khi mà lãi suất tiền vay lên tới 20%/ năm, lãi suất tiền gửi lên tới >12%/năm, lợi nhuận các ngành khác đều giảm mà lợi nhuận ngành ngân hàng tăng thì là triệu chứng sắp bùm rồi. Hệ thống ngân hàng như bơm máu vào nền kinh tế, mà máu bơm giật giật như vậy thì không chết cũng ngắc ngoải. Gián tiếp ăn nhiều tiền thì trực tiếp phải nhịn đói, là chuyện thường. Sao người ta không hạn chế nhỉ. Đừng có nói là không có cách nào nghen. Hay là do đụng chạm đến nhiều quá. Lợi nhuận ngành ngân hàng tăng cao thì đánh thuế thu nhập doanh nghiệp ngành ngân hàng theo lũy tiến. Vì đây là ngành đặc thù, khác các ngành sản xuất của cải vật chất trực tiếp khác, có tác động lớn đến tòan bộ nền kinh tế nên phải chịu thêm sự điều chỉnh khác. Dùng tiền mua tiền, bán tiền. Khi mà đánh mạnh thuế thu nhập doanh nghiệp theo kiểu lũy tiến thì ngân hàng sẽ điều chỉnh mức lợi nhuận để đạt tối ưu, và nhà nước cũng có lợi, mọi ngành cũng có lợi. Tự động lãi suất tiền vay giảm xuống, nhiều hay ít còn phụ thuộc vào các chính sách khác đi kèm theo. Nếu chỉ có mỗi chính sách thuế thì sẽ không có hiệu quả mà có khi còn phản tác dụng.

Thứ Sáu, 26 tháng 11, 2010

Coi tướng

Một người kia nhìn mặt ta rồi hỏi: em có cái mụt ruồi này là khổ vì chồng con lắm. Ta cười: không, đâu có khổ gì đâu. Người đó nhìn nhìn mặt ta rồi nói: vậy thì em khổ vì cha, mẹ hay anh, chị, em, có phải không? Ta bật cười: không, đâu có thấy khổ gì đâu, sao vậy chị? Vậy thì em có nét tướng khác át được cái mụt ruồi này chớ không thôi em khổ lắm. Ta thắc mắc: như vậy em đi phá thì có thay đổi gì không chị? Không nghe trả lời, hehe. Một số người quen trước đây xúi ta đi phá mụn ruồi này. Thấy ta lì quá nên thôi hỏng nói nữa. Nhớ lại, người khác nói: con Uyeen này có cái mũi do thái, kín mít, mày khôn ghê lắm mà giàu nữa, một đồng ra khỏi tay mày cũng phải có lý do. Ta cười: trời xài tiền thì có lý do mới xài chớ? Nhưng mà cái miệng mày rộng nên xài hết, coi như không nghèo, không giàu. Hehe, nghĩa là làm ra bao nhiêu, ăn bấy nhiêu, không ki bo, bủn xỉn, hết tiền thì chết đói, phải vậy không, đúng quá rồi, khỏi cần gật lắc chi hết. Rảnh ghê đó, thời buổi thiên hạ rủ nhau đi giải phẩu thẩm mỹ như đi chợ vậy mà người ta coi tướng là cớ làm sao? Nhớ đứa em họ nói: chị, tướng chị mà là đàn ông thì ngon phải biết. Trời đất, cái con nhỏ này, bộ mày thấy chị giống đàn ông lắm hả? không, không, ý em nói là nét của chị mà là đàn ông thì tốt hơn đàn bà. Vậy thì đi giải phẩu chuyển đổi giới tính nghen, không ngon thì bắt đền. Nhìn mặt ta nghiêm túc, nó tưởng ta làm thiệt nên sợ quá nói: không phải ý là chị sanh ra là đàn ông chớ đâu phải đi biến đổi cho thành đàn ông. Ta bật cười, ngộ ghê. Nhớ tới cô giáo dạy đại học, máy tính của cô bị lỗi gì đó, ta cầm tournevis mở máy sửa giống y thợ, thấy ta làm ào ào cô nói: Uyeen ơi, chắc má em đẻ lộn rồi, cái gì cũng rờ vô được là sao. May mà cô chưa thấy ta cầm mỏ hàn, cưa, đục, búa, thấy chắc té xỉu mất. Mắc cười ghê đó, nhớ hồi học xong đại học, chưa xin được việc, anh ta nói cho tiền đi học may, chị ta biết tính ta nên nói: con Uyeen nó không đi học đâu. Sao vậy? nó không thích đâu, cho tiền nó đi học vi tính, ngoại ngữ hay cái gì đó thì nó mới đi học. Anh ta sợ học mấy thứ đó thành đàn ông hay sao nên mới ngần ngừ, chị ta nói: may, vá, thêu, đan gì nó cũng làm được hết nhưng mà nó không thích đi học thêm đâu, nó thích nó làm, không thích thì thôi, bắt buộc nó không được đâu. Ngày đó, bà ta xin ta vô cơ quan thuế làm việc. Ta đi làm mấy bữa đầu còn quần tây sơ mi, sau đó ta chơi áo thun dài lòng thòng, dĩ nhiên áo thun có cổ đàng hoàng. Ai ưng nói thì nói, kệ họ tại vì ta mới vô chưa có đồng phục mà, hehe. Vậy mà tối bắt ta đi thu thuế ta đi được mấy bữa sau đó xin nghỉ không đi, đêm hôm bắt đi làm mà không có tiền làm ngoài giờ thì khỏi đi. Bị gọi lên khiển trách, ta cãi bay, sếp thì kệ sếp, đúng thì nghe không đúng thì việc gì phải hành xác, thật tình là ta cũng không thích làm việc ở lãnh vực này. Ta mà làm lâu năm thì ta thành ma cô liền, có khi là ma cô cụ nữa chớ, hehe. Vậy mà còn nói qua bà ta nữa: cái con Uyeen cháu bà đó, cái con yểu điệu thục nữ đó đã không đi làm mà còn cãi. Tại vì lúc đó đang có phim yểu điệu thục nữ, ta chẳng coi phim đó nên không biết ở trỏng có gì, người ta nói gì kệ người ta. Sau đó khi vào ngân hàng, bắt mặt đồng phục áo dài, anh trai ta mừng lắm cho tiền may áo dài, dù ta đi làm có tiền đồng phục đàng hoàng. Chời, ta vậy mà ẻo lả nữa chắc chảy nước luôn. Chịu hêt nổi hén.

Thứ Năm, 25 tháng 11, 2010

Chuyện thường ngày

Một người kia nói cái công ty đó làm nên ăn ra lắm. Ta hỏi làm nên ăn ra là làm sao? bán hàng được nhiều. Ta hỏi sao mà giỏi vậy? Ngạc nhiên: chị không biết hả, con ông đó, bà đó. Hehe, vậy là ông bà đó buôn danh bán chức hả? Ai cho cán bộ làm việc đó? Bộ họ không sợ kỷ luật hả? Người đó nói: bây giờ như vậy không hà chị ơi. Buồn cười, chẳng qua ta đùa thôi chớ mấy người đó ta lạ gì. Mẹ là phó CTT, mới về hưu, chuyển qua làm cái khác. Ba phụ trách cái chi chi đó ở sở giáo dục. Vậy là mua sắm cứ chạy tần tật về chỗ đó. Chẳng qua ta khờ khờ để hỏi thăm thiên hạ biết tới chỗ nào. Chuyện thường ngày.

Nói phét nói lác

Giá $ tăng hay là VND rớt giá, hehe. Giá cả hàng hóa tăng chóng mặt. Gạo ta hay ăn từ đầu năm giá 10k/kg, bây giờ lên tới 16k/kg. Rau củ, thịt cá cái gì cũng tăng. Đôi găng tay đợt trước mua 12k/bộ, bây giờ lên tới 17k/bộ, thấy phát khiếp, rửa chén bằng tay không cho khỏi tốn, mà da tay lại dày lên nữa, được 1 lúc cả 2, hehe.Doanh nghiệp nhà nước làm ăn kém hiệu quả, nợ chồng nợ chất. Vay mượn tiền người ngoài xài bậy xài bạ rồi khoe, ta xài giỏi lắm đó, năm sau xài nhiều hơn năm trước. Khi người ta hỏi xài gì thì la nhiều chuyện quá miễn có nhiều tiền xài là giỏi lắm rồi, cái chỉ số xài tiền đó nơi nào chẳng có, còn xài ntn thì mặc ông, đánh bài, đánh bạc gì thì kệ tía ông, cấm ý kiến. Có uy tín lắm mới có tiền xài chớ. Rốt cuộc trăm dâu đổ đầu tằm. Đó là phân công lao động: người xài, người trả. Công an đánh dân, dân đánh công an, tin thì đăng tội phạm năm sau gỉam hơn năm trước, vậy mà mở tờ báo ra coi thì tin tức phạm tội chiếm chắc tới trên 30% mục báo, mà toàn là tội phạm to chớ không phải ba cái chuyện bé tẹo teo, mà đó không phải là báo công an hay báo an ninh đâu nghen. Ổ voi, ổ trâu, cống 1 nơi, nắp 1 nẻo, dây điện chăng búa xua, điện giựt chết người, ai xui nấy chịu. Học trò đánh thầy, thấy đánh trò, trò đánh nhau, thầy đánh nhau như phim chưởng vậy đó. Thầy thuốc, nhà thuốc cùng ăn hoa hồng trên người bịnh, nhứt quyết không để người ta chết bịnh mà phải để cho người ta chết đói hay lâm vào cảnh không nhà không cửa. Ai cũng đăng đàn nói phét nói lác nghe phát ớn tận óc, bằng cấp đầy mình mà nói nghe hỏng lọt nhĩ. Họ không cảm thấy mắc cỡ là sao, chắc hỏng phải loài người mà là loài người mới chớ hỏng phải loài người cũ như ta. Nghe nói là xây dựng con người mới gì đó mà, chắc xây dựng xong được mấy điển hình đó. Một người cố đẩy bánh xe chạy tới thì một trăm người đẩy nó chạy ngược lại, người đó chắc hẳn rồi bị xe cán chết mất. Niềm tin là cái gì hén? Chắc là đồ cổ. Luân lý, đạo đức là cái gì? chắc cũng là đồ cổ. Bịnh toàn thân, bịnh toàn tập, vậy mà người ta cứ ráng sức la ta là người mạnh nhứt trần đời. Bịnh lên tới óc rồi mà nên đâu có biết mình bịnh đâu. Bịnh trên đầu là bịnh điên rồi chớ còn gì. Sống với người điên hoài chắc cũng khùng theo, nói chuyện với người điên hoài không khùng theo mới là lạ. Không tiếp xúc với người điên thì không được vì nhan nhản ra đó.
Khi mà nó làm, nó kiểm tra độc nhứt 1 mình nó thì thách đó, thằng nào ngon chọt vô thử coi, có đem nguyên thân xác ra về không. Có xử thì ông tự xử, thằng nào ăn một mình thì a lê hấp, đi cho rảnh mắt ông. Theo kiểu giang hồ nói cho dễ hiểu đó mà, luật giang hồ thì phải vậy



Thứ Bảy, 20 tháng 11, 2010

Nghĩ linh tinh

Lạm phát có mấy phần trăm hà mà giá đồ ăn thức uống tăng lên gấp mấy lần, giá hàng tiêu dùng thiết yếu cũng tăng ào ào như ngựa chạy không cương vậy. Nghĩa là giỏi, rất giỏi, cực kỳ giỏi, siêu giỏi, giỏi phát bịnh luôn đó. Muốn nó lạm phát ở bao nhiêu thì cứ chỉ đạo. Vậy là tự động nó đứng ở chỗ đó. Thay vì bỏ gạo, nước mắm, xì dầu, thịt thà, rau củ, áo quần, sắt thép, xi măng vào cái rổ đó xóc lên một hồi thì người ta lại bỏ hàng nhiều hàng kim khí, điện tử, máy móc, hàng công nghệ cao, mấy cái mà giá rớt nhanh vô cái rổ đó với tỉ lệ nhiều hơn rồi xóc lên xóc xuống cho người ta hoa cả mắt lên, rồi họ khen: giỏi, ta giỏi quá, đạt kết hoạch, vượt kế hoành, muốn nó 7 là 7, muốn nó 3 là 3. Người ta tin sái cổ, thấy giỏi hơn cả bartender pha chế rượu vậy đó. Rượu pha chế uống vô chắc ngon, ta hỏng uống nhưng thấy người ta uống ầm ầm nên nghĩ vậy. Còn mấy cái số này trộn trộn, xóc xóc một hồi thấy nó dzô dziên quá cỡ.
**
Người ta mắc cười ghê đó, thấy điên cuồng như chó dại cắn càn vậy đó. Tặng thưởng rồi không cho người ta đi lãnh giải, lại còn cấm người khác đến dự lễ trao giải nữa chớ. Y hệt như mấy đứa nhỏ: tao ghét cái thằng đó lắm, nó không chịu khen tao, tao cho mày cục kẹo đây nè, nhớ khen tao và đừng chơi với thằng đó nghen. Đã có tên trong danh sách nhận phần thưởng thì có đi hay không thì phần thưởng vẫn còn đó, nay không trao thì mai trao, có gì đâu. Mời 10 người có 8 người đến thì đâu có sao, nếu mà 2 người kia không đến vì mắc coi nhà vì bây giờ trộm cắp dữ lắm thì hỏng sao, nếu không đến vì đau răng do ăn kẹo thì gian ngoan chớ hỏng phải khôn ngoan. Haha, sao không để dành kẹo ăn sau cứ đi trước cái đã, mày cà chớn thì ông lưu manh chút đỉnh thôi mà.

Sống

Không biết có con vật nào có suy nghĩ về cuộc sống của nó không vậy ta. Con người rắc rối thiệt, bày đặt suy nghĩ rằng nên sống như thế này, như thế nọ, sống có mục đích, sống phải cho ra sống... Bao nhiêu năm rồi ta sống ở trên đời này ta chẳng hề nghĩ là ta sống để làm gì, hehe. Ta sống như ta thở vậy. Như một cái cây vậy, một cây rừng được con người đem trồng. Cứ vậy mà lớn lên. Rồi cũng đến ngày rụng hết lá và dần dần chết. Ta thích cây chết khô chớ không thích chết mục, thối rữa.
Cây tán rộng thì chu vi rễ cũng rộng. Cây tán hẹp thì chu vi rễ cũng hẹp. Cây cao thì rễ phải sâu. Như vậy thì cây mới đứng vững được. Chỉ cần nhìn phía trên đã thấy phần nào phía dưới đất của cây. Con người có như vậy không hén? Cách cư xử trong cuộc sống phụ thuộc vào những cái kiến thức, cái hiểu biết của người đó thấm ở trong máu họ chớ không phải nghe những lời nói suông là có thể kết luận "như thiệt". Vậy mà người ta lại thích nghe mấy lời ba xàm đó mới lạ chớ.
Xung quanh ta thấy người ta sống không phải cho họ mà sống cho người khác. Qua bao nhiêu thế kỷ dưới thời phong kiến chính thống con người ta được nhồi sẵn vào đầu là sống cho người khác: nào là tôi trung thờ chúa, gái thờ chồng; nào là tòng phụ, tòng phu, tòng tử. Để họ dễ bề đàn áp, bóc lột đó mà. Rồi đến cái thời phong kiến mới, hehe thấy có kiểu thực dân mới thì phải có phong kiến mới chớ bộ. Bây giờ cái gì cũng có từ mới, thay vì xây nhà là xây mới, thay vì làm ra gọi là làm mới, hehe sao giống từ tân trang ghê hén. Cách ngôn cũng phải tân thời như cha mẹ, anh chị em, người thân, bạn bè, hàng xóm láng giềng thì hỏng thấy dạy yêu thương mà thấy dạy cái xa vời vợi như yêu sao hỏa, yêu người ngoài hành tinh... rồi là quan là cha mẹ, và con phải nghe lời cha mẹ, nên dân cũng vậy... cũng nhằm mục đích đó, là sống cho cái trời ơi đất hỡi gì đó để rồi dễ bề "tập trung hóa tài sản". Và rồi người ta sống như vậy.

Thứ Năm, 18 tháng 11, 2010

Giá nhà, đất

Tại sao giá nhà, đất tăng cao. Có người lý giải là do con người thì có sanh ra mà đất đai thì không sanh ra nên giá đất ở cứ vậy mà tăng. Lạ ghê hén, con người có sanh ra thì cũng có chết đi mà cho dù tỉ lệ sanh nhiều hơn tỉ lệ chết thì cũng không thể vì lý do đó mà giá đất tăng nhiều như vậy. Với tốc độ đô thị hóa thì một lượng lớn vùng ven sẽ biến thành khu thị tứ, thành nơi ở. Nên giá trị của nó tăng lên nhưng thay vì diện tích đất ở cho một hộ ở thôn quê là 1 sào là ít nhất thì bây giờ 1 sào có thể có tới 10 hộ ở. Đâu vô đó. Giá đất tăng cao là do ngân hàng, hehe. Vì rằng các doanh nghiệp kinh doanh bất động sản đâu có phải là bỏ vốn ra 100%. Giỏi lắm 10-20% còn lại vay ngân hàng. Tiền lãi ngân hàng cộng vào giá, thành ra cứ vậy mà tăng. Nếu lãi suất vay 1.4%/tháng~ 16.8%/ năm thì chỉ tính đơn giản giá gốc miếng đất đó đã tăng 16.8%, đó là nói 100% vốn vay ngân hàng cho dễ thấy, còn nếu là 80% vốn vay ngân hàng thì 20% vốn còn lại cũng phải chịu ở lãi suất tiền gửi tiết kiệm chớ bộ, nếu vậy thì gửi tiết kiệm lấy lời kinh doanh làm cái gì nên tính chi li thì cũng gần gần như vậy. Giả sử miếng đất giá 500M sau 1 năm nó tăng lên tới 584M. Đó lá chưa kể những chi phí khác trong kinh doanh cũng bị tiền lãi ngân hàng đè chết. Còn tiền lời, nếu giả thử lời 3% thì một năm sau giá bán miếng đất tối thiểu cũng phải là ~600M, trong khi nếu lúc đầu giá là 515M. He he, thấy lời khủng khiếp nhưng ai lời kìa. Vậy đó, ai làm giá đất, giá nhà tăng. Hỏng biết luôn. Không phải do đất không đẻ ra đất mà người đẻ ra người nên giá đất cứ càng ngày càng mắc mỏ đâu nghen.

Kẹt

Đi siêu thị với đứa cháu. Tới khi ra nhà gửi xe lấy xe ra, rờ túi không có lấy đúng 1k để trả tiền xe. Bình thường hay nhét vô túi vài chục ngàn lẻ để có bất cứ chuyện gì cũng có cái mà trả. Lúc đó chắc đầu óc điên điên sao đó không thèm rờ vô túi coi thử có đồng nào không trước khi ra khỏi nhà. Mà chẳng bao giờ dùng thẻ để rút tiền mặt nên chẳng nhớ password. Nhìn quanh nhìn quất coi thử có ai quen không để xin 1k trả tiền xe. Nhìn hoài chẳng thấy. Khi không cần thì thấy người quen đầy, tới khi cần nhờ vả chút xíu hình như người ta sợ quá nên chạy mất hết. Bí quá gọi điện về nhà chị gần đó, nhờ đứa cháu mang ra 1k đồng. Hai anh em nó vội vàng chạy ngay ra, hihi. Đứa cháu đứng chờ chán quá lấy kem ra ăn. Chuyện mua kem, thấy mắc cười. Bé ưng ăn kem cây, đứng lựa kem cây thì thấy một người cũng đứng lựa kem cho con nói với bé: kem cây này dở lắm, ăn kem hộp kia mới ngon. Ta hỏi bé: thích ăn gì? bé không nói. Hihi, nghĩa là thích ăn kem cây đó mà. Tới khi mua kem xong đi ra thì bé mới nói, cái cô đó chưa bao giờ ăn kem cây này nên mới chê dở đó. Haha, người lớn vui thật. Trẻ con không chỉ thích ăn kem mà thích mút kem. Cầm 1 cây kem cắn 1 phát lâu lâu mút 1 cái thấy thiệt đã, vậy mà không hiểu còn nói là ăn kem dùng muỗng múc ngon hơn.

Thứ Sáu, 5 tháng 11, 2010

So sánh

Một người kia là cán bộ nhà nước lâu năm sở tài chính. Anh ta nói mấy chuyện "ăn uống" là do lương tâm, đạo đức. Ta mắc cười nói: sao mọi người cứ suốt ngày rao giảng đạo đức là sao vậy? dĩ nhiên cần phải có đạo đức nhưng vấn đề là luật lệ khống chế để cho người ta sợ không dám làm sao người ta không nói. Ví dụ nhe: nếu thấy 3M, anh không thèm nhìn, 30M có khi anh cũng không thèm lấy. Nhưng thấy 3B thì anh nhìn hơi lâu rồi, có đúng không? nếu là 30B thì anh xử lý ra sao? có lấy không? Hehe. Một người khác cười: lúc đó thì so sánh tiền bạc và đạo đức, cái nào hơn, chăc là tiền bạc hơn quá.

Thứ Năm, 4 tháng 11, 2010

Định kiến

Như cái mũ to, vành rộng thùng thình chụp xuống đầu người ta, người ta rất khó khăn để hất nó ra. Có những cái xa xưa còn rơi rớt lại. Và cũng có những cái mới nảy sinh. Và phần lớn là để đem lại lợi ích cho một nhóm thiểu số nào đó. Người ta mạo danh cái gì đó để lấn át, áp đặt người khác. Và người ta bị huyễn hoặc bởi cái gì đó và tự chui vào cái rọ để sẵn. Và họ cho rằng đó là hay ho. Đúng đắn nữa. Và rồi người nào không chui vào rọ như họ lại bị la ó, cho là không bình thường. Có đôi khi còn bị cô lập. Khôi hài. Nơi nào càng ít thông tin được trao đổi với bên ngoài thì định kiến càng nặng, bởi vì khi mà giao lưu với nơi khác thì những cái được cho là khung, lề này thì không chắc cũng là khung, lề của nơi khác. Chúng bổ sung cho nhau, giải thoát cho nhau. Người ta tự bớt chui vào rọ giăng sẵn chứ không phải là người ta thay đổi nhận thức để bớt áp đặt người khác.

Thứ Ba, 2 tháng 11, 2010

Linh tinh

Hic, mít tờ Trần Thuế Vụ lại phải ra thêm tay.
Bà con lại ráng thắt lưng buộc bụng, cắm đầu cắm cổ mà kiếm miếng ăn nghen. Làm 10 đồng ăn 5 đồng thôi nghen. Còn 5 đồng để cúng.
**
Nói gì đâu không hà, thấy báo đăng là 19.500 mà.
**
Trời, người đã chết rồi, còn đâm thêm 1 phát.
Cái tít, cách hành văn sao vậy?
Văn là người, có phải vậy không?
**
hehe, sợ. Đường đường chính chính thì việc gì phải sợ hén.
**
Bắt gà khi không có chủ nhà, đánh người, làm gì nữa. Biết để dân chuẩn bị chớ.
**
Hôm qua ta đau bụng không đi ăn nhà hàng mà chỉ ăn cháo nên tiết kiệm được mấy trăm ngàn. hehe
**
Hôm bữa để nhìn được cái bảng " sáng xanh sạch đẹp" ta phải rọi đèn pin vì cứ cúp điện suốt
**
Mấy mít tờ có nhiều $ im hơi lặng tiếng để bán ra, khi mà tuột xuống thì gom lại, đâu có rảnh mà nói hay làm hén. Hốt cú chót hén.
**
Hehe, VNA bảng số 80 xanh mà.
**
Đưa cho bác nông dân chuyên cày thuê cuốc mướn 10 tỉ để mở công ty, bác ý sợ hết hồn coi chừng xỉu, có khi đánh mất hết tiền. Đưa cho CEO tầm cỡ 5 triệu biểu mở công ty, ông ta chẳng biết làm gì với cái số tiền nhỏ tí xíu này. Tiền đồng chớ hỏng phải tiền $. Cỡ em nó có mét mốt có chặt chân kéo dài cỡ nào đi nữa thì sao mà thi hoa hậu được chớ.
**
Nói sao mà đúng dữ dzậy. Ai làm méo mó môi trường kinh doanh? Nó đó. Mà môi trường méo mó thì bịnh tật.
**
Coi cái bài này, nhớ má kể hồi năm 68 của thế kỷ trước. Lúc đó ta chưa ra đời. Có một tiệm bánh mì vì người làm có chuyện hiềm khích với chủ lò bánh mì nên bỏ thuốc độc vô bánh. Ngày đó người ta ăn bị đau bụng, nôn ói, vô nhà thương, phòng mạch quá trời. Ba ở trường thấy mọi người nôn ói vội chạy về nhà. May là sáng đó cả nhà ăn bánh mì nhưng của lò bánh mì khác. Hơn 100 năm sau, con người văn minh tiến bộ hơn nhưng cái tật xấu, cái thói tồi tệ cũng vẫn vậy, mà có khi còn hơn nữa.
**
Hehe, tại vì cái siêu dự án bự nhất, bao trùm cả thảy cũng đâu có biết ngày hoàn thành mà. Khung vậy, ruột sao khác
**
Ngày xưa, mưa to rồi sau đó mấy ngày mới lũ lụt. Ngày hỏng xưa, lũ lụt ở đâu tràn về rồi sau đó mới mưa to. Càng nghĩ càng không ra.
**

Chủ Nhật, 31 tháng 10, 2010

Việc đã rồi.

Trẻ chơi game không cho chơi nhiều vì không tốt. Trẻ tụ tập đua xe, gây nguy hiểm cũng không tốt. Trẻ học nhiều quá, học suốt ngày, học chính khóa, học thêm cũng không tốt. Trẻ lên mạng chát chít tùm lum, lại nảy sinh ra lắm chuyện cũng không tốt. Trẻ đánh nhau tung hình lên mạng cũng không tốt. Ngày xưa người ta có lông để bảo vệ và chống cái rét, bây giờ rụng lông hết người ta phải mặc áo quần để bảo vệ cơ thể, chống rét, vậy mà bọn trẻ cứ thích không mặc đồ đưa hình lên cho mấy người tò mò ngó, chắc nóng trong người quá đó mà. Bọn trẻ cứ làm xong rồi mới bị la, bị kỷ luật, mới được giáo dục.

Thứ Sáu, 29 tháng 10, 2010

Ăn

Đọc 1 bài báo thấy 2 vợ chồng li dị vì chuyện ban đầu do vợ thích ăn ngọt, chồng thích ăn lạt thấy vừa buồn cười vừa tội nghiệp. Nhớ chuyện cười : nhà kia, anh chồng thích ăn đậu cô ve, vậy là thứ 2 đậu cô ve xào, thứ 3 luộc, thứ 4 lại xào, tới thứ 5 anh chồng bỏ đũa, chan nước mắm mà ăn, chị vợ giận: anh biểu là anh thích đậu cô ve mà sao em nấu rồi anh khộng thèm ăn. Hehe, sao mà nuốt nổi, đáng lẽ phải bằm nhỏ để cho anh chồng nuốt trộng cho lẹ, đằng nào cũng no, khỏi có cảm giác.
Chuyện ăn uống cũng hay ho ghê đó, mới đọc ở đâu đó thấy cái tin là cô kia ăn tiệc đãi cấp quốc gia, về rồi chê dở ẹt, vậy là có chuyện. Thấy dở, chê dở để lần sau làm cho ngon vậy mà cũng sanh chuyện. Khen ngon, lần sau người ta làm i sì như vậy thì sao nuốt nổi. Mà miệng ăn thì khác, người thích món này, kẻ thích món kia. Người thích ăn sầu riêng, người chê sầu riêng hôi rình. Nên có khi cô ấy không ăn được món quốc hồn quốc túy của xứ khác thì chê dở, có gì đâu. Phải hỏi rõ ràng cái món nào dở, rồi bày cho cách ăn chớ có khi không biết cách ăn nên chê dở đó, hehe, ví dụ như có mấy món phải ăn bốc mới ngon nhưng mà hơi mất lịch sự nếu ở nơi đó người ta không chấp nhập ăn bằng tay bốc, không dùng muỗng nĩa gì hết trơn.
Có lần thấy 1 người ăn uống cùng với người dân tộc thiểu số nọ, họ quý lắm nên kiếm ra được cái ly thủy tinh để mời khách, và rồi họ thản nhiên kéo cái khố lên lau ly cho sạch rồi lấy nước mời khách. Quý lắm đó nghen, sao lại không uống. Chuyện xưa lắc xưa lơ, chớ bây giờ người ta hỏng làm như vậy đâu.
Ở nhà nếu mỗi người một kiểu thì cố gắng dung hòa, chớ biết làm gì bây giờ, nếu người thích ăn lạt, người ưa ăn mặn thì nên nấu lạt, người ưng ăn mặn thì chấm thêm nước mắm, xì dầu, muối gì đó. Nếu nấu mặn người ăn lạt ăn làm sao? Nếu có mấy món mắm thì người ăn lạt ráng ngồi nhìn vì mắm mà lạt thì không phải là mắm. Chịu khó thay vì nấu 2,3 món thì nấu 3,4 món, ai cũng có phần. Chỉ có điều hơi cực là lắt nhắt nhiều món mà món nào cũng ít. Việc gì phải cải tạo người khác, đâu có ai muốn người khác cải tạo mình, lớn rồi mà, đâu phải trẻ nít 5,3 tuổi,hehe.

Linh tinh

"Tôi lên tiếng vì lợi ích chung của đất nước" . Bà còn phải nói vậy sao ta dám mở miệng
**
"Xoay quanh vấn đề trên, TS. Cao Sỹ Kiêm, nguyên Thống đốc NHNN cho rằng, chủ trương của NHNN là được, nhưng cách điều hành thì có vấn đề." hehe, chỉ trương sao mà sai được, từ hồi nảo hồi nào tới giờ đâu có bao giờ chủ trương sai, nếu có sai là thi hành sai mà. Xét về mặt ngữ pháp thì cụm từ này thừa, hehe.
**
Coi cái tiêu đề thôi, muốn hiểu kiểu gì thì hiểu.
**
Nhà nước ơi, chổ này nè, đừng nhìn ngóng xa tít nghen.
**
Nhìn nụ cười của mít tờ này ta thấy khó hiểu quá. hehe
**
Còn mấy vụ ai đó lột áo nữ sinh kia kìa sao thấy nín thinh vậy? Có này thì có kia.
**
Độc quyền cái này thì có độc quyền cái kia.
**
Lính cãi nhau là lỗi của sếp. Đơn giản thôi mà.
**
Hihi, quảng cáo đó chớ hỏng phải ý kiến bình luận gì đâu.

**
hehe, người ta vô nhà bắt gà mà không có chủ nhà, không nói 1 tiếng nào thì gọi là gì hén? Ta thấy đây là tin độc.
**
Hết ATM giả lại đến POS giả? hỏng biết ở đó có gì không có giả vậy ta.
**
Hehe, khoái thiệt, ta cũng ráng mua 1 chiếc này chạy chơi, chỉ tội là hỏng có tiền.
**
Ngộ, kiếm thử môi trường làm việc nào bài bản. Có chết liền.
**
Lạ thiệt, vải sao dễ nhăn vầy mà cũng giới thiệu để đi làm.
**
Mấy người làm toán nhớ công GS NBC đó nghen, sau cái giải Fields thì báo chí nào cũng giành nhau đăng tin toán, toán, chứng tỏ ta đây cũng trí thức. Hehe
**
má ơi, tham nhũng vẫn được làm cán bộ. Vậy chống là chống ntn?
**
**
An dân là ở chỗ này nè. Đói ăn vụng, túng làm liều. Người xưa nói cấm có sai
**
Giỏi ghê hén, giỏi phát sợ luôn. Xuất giá bao nhiêu? làm gì với tiền xuất được? Nhập giá bao nhiêu? Tiền đâu mà nhập? Trăm dâu lại đổ đầu tằm.
**
Ham giàu mà lấy người ngu/ Của thì ăn hết người ngu vẫn còn. Giá mà người đi theo của nhỉ?
**
Cái này chắc tô 1 màu từ đầu tới cuối.
**
Cạnh tranh trung thực là sao?

Ăn cắp, ăn trộm, ăn cướp hay giựt dọc?

Có cái thì kêu là đạo như đạo văn, đạo chích, có thứ thì gọi là tặc như tin tặc, lâm tặc. Khó hiểu quá hà, ta ít chữ gọi nôm na là ăn trộm, ăn cắp, ăn cướp, giựt dọc gì đó thấy dễ hiểu hơn. Cứ khi nào mà lấy cái hỏng phải của mình mà hỏng có xin thì là ăn cắp, cướp, trộm, giựt dọc gì đó, hehe nếu xin rồi mà người ta không cho mà cứ ngang nhiên lấy thì cũng rứa. Vậy chữ nghĩa cũng vậy, nói ăn cắp chữ nghĩa, suy nghĩ, công trình của người khác thấy dễ hiểu hơn. Đọc được ở đâu đó, một khảo sát là cô giáo cho bài tập làm văn yêu cầu viết thư cho bạn của em, một lớp 45 trò mà có tới 40 trò viết : thành phố xyz, bạn Hải thân mến, hehe. Bạn Hải này có nhiều bạn ghê hén. Từ tiểu học đã có bài văn mẫu, sau đó cái gì cũng mẫu, cái gì cũng đóng khung, cái gì cũng định hướng, nói trật chìa là chết không kịp trăn trối đó nghen. Một bạn trẻ kia làm luận văn tốt nghiệp, ta đọc luận văn ta mắc cười quá, ta cứ gật đầu lia lịa, bạn đó hỏi: sao cô lại gật đầu hoài vậy? ta cười: gặp người quen phải chào chớ, cái này quen ghê ta đọc được mấy lần rồi, muốn thuộc luôn, ở đâu ra vậy? chép lại chớ đâu ra. Nếu siêng đánh máy lại thì còn chút gì để nói, bây giờ chẳng ai làm cái trò đó. Lấy nguyên cả file rồi sửa lại tên, trường, lớp rồi in ra. Vậy cho mau thấy. Vậy cho yên tâm. Vậy mà cứ 8,9,10 điểm chớ. bằng đỏ, bằng vàng tùm lum ra. Kẻ ăn cắp bánh mì vì nó đói quá, kẻ ăn cắp tiền chích xì ke vì nó thèm thuốc quá bị người ta chửi không thấy cả trời, cả đất. Kẻ khác ăn cắp tiền vô chủ, hehe, thì hãnh diện, người ta hỏng dám chửi vì đâu phải tiền của mi mắc mớ gì xía dzô, dzô dziên, rảnh quá. Kẻ thì ăn cắp chữ, mở miệng tới đâu là chữ nghĩa văng ra tới đó, thấy muốn ngộp luôn. Kẻ này chữ nhiều nghĩa ít, bằng cấp sáng chói người ta nhìn vô là chói nên thấy phát run luôn lập cập đâu mở miệng nói được gì. Dù ở mức độ nào, cũng là ăn cắp, để thỏa mãn cái nhu cầu riêng của họ một cách mau lẹ nhất, còn ba cái đồ lẻ tẻ khác thì suy nghĩ chi cho mệt, có suy nghĩ cũng không ra.