Chào


Nếu tình cờ bạn đọc bài mà cảm thấy nhẹ nhõm người hay mỉm cười thì ta rất phấn khởi. Hihi

**

1

2


Thứ Sáu, 25 tháng 6, 2010

Phép gán

Mấy cậu bé từ ngày còn nhỏ xíu được cho lên núi học thầy. Trên ấy chỉ có mấy cậu bé cùng thầy và muông thú. Sau một thời gian, thầy dẫn cả đám đệ tử xuống núi coi thiên hạ sống. Nhìn thấy mấy thiếu nữ tuyệt đẹp, đệ tử hỏi thì thầy nói đó là cọp. Chiều tối về núi lại thầy hỏi các con hôm nay đi chơi thì thích gì nhất. Mấy đệ tử trả lời: thích cọp nhất. Hihi

Ngứa miệng nói chơi, có sao nói vậy không cho thêm chanh, giấm, ớt gì đâu

Ai mà sang mà lại rẻ vậy ta?
**
Cái gì cũng tự nhận là giỏi mà, chẳng lẽ cái này lại dở?
**
Nước Sở có người đem ra chợ bán hai thứ: mâu và thuẫn. Anh ta đưa cái mâu ra và khoe rằng: Cái mâu của tôi làm rất nhọn, nó có thể đâm thủng bất cứ vật gì. Rồi anh ta đưa ra cái thuẫn và cũng khoe rằng: Còn đây là cái thuẫn do tôi làm rất chắc chắn, có thể ngăn cản mọi thứ khí giới đâm vào. 
Có người đứng nghe anh ta nói vậy thì hỏi: Nay nếu dùng cái mâu của anh mà đâm cái thuẫn của anh thì thế nào? 
Người bán mâu và thuẫn không đáp lại được, bèn bỏ đi
 
**
Nghe người già kể 9 năm kháng chiến, ở quê khi mà lúa chín thì người ta không cho gặt mà người ta đến gặt lúa, họ gặt tới khi nào đạt tới một mức nào đó cho mỗi sào ruộng rồi thôi, để phục vụ kháng chiến, lúc đó còn lại bao nhiêu thì người dân mới được gặt. Gần như là phải mót lúa ở ruộng để ăn.
**
Vừa đọc xong hồi ký của Nguyễn Hiến Lê, thấm thía ghê. Hic 
** 
Nói là do không mưa nên không có. Vậy mà chỉ đạo thì lại có, bắt phơi nắng nên mới chịu thương thuyết rồi lại có. Giấu đầu lòi đuôi. Hehe, cứ học tập mấy bác ý "còn cái lai quần cũng đánh"

**
Rảnh ghê hén, em chạy ăn từng bữa toát mồ hôi còn sức đâu mà nghĩ tới một hoa hay ba hoa
**
Hehe, quen luật kiểu này rồi sao hiểu được luật kiểu kia. Trách ai bây giờ, trách người làm luật hay trách đối tượng điều chỉnh của luật.
**
Coi cái bác này trả lời phỏng vấn ta muốn mượn cái bằng của bác ấy ngó chơi 1 chút ghê, tại vì ta tò mò quá. haha 
**
Gặp 1 người trẻ, vừa mới lên chức phó phòng của 1 cơ quan huyện. Lên bằng cách bán thân nuôi miệng. Khoe rằng: có ăn cắp thì là ăn cắp tiền của nhà nước chứ đâu có ăn cắp tiền của dân. Cán bộ tiềm năng. Ôi.
**
Có nghe nói đã từng có phong trào : nói và làm mà
**
Nhóm lợi ích là cái gì hén. Coi chừng ham một tất mất một thước đó nghen, khi nào mà quyền quyết định vuột khỏi tay thì có kêu trời cũng hỏng thấu. 
**
Trước đây có dự thảo dùng phân bón giả bị phạt 5-10M, hỏng biết có được thực thi chưa. Còn cắt điện tuỳ tiện bị phạt 3-4M. Bán xăng bị vi phạm giá cả gì đó bị phạt đâu chừng 10M. Bác nào càng yếu thế càng bị ép nha. 
** 
Coi bộ khoái Ăn Xong Dông, Chơi Xong Dông ghê hén
**
Nóng như vậy lỡ bị bắt cóc thì sao hén? 
**
Ruồi hay "bọ" vậy ta, sao cứ thấy ruồi bu hoài, nghi quá. Thời buổi trí tuệ nhân tạo mà.

**
Trời đất ơi, còn gì để nói nữa chỉ biết kêu trời.

**
Bà này kém nhỉ, ta từng thấy chủ tịch phường chỉ lãnh lương trơn mà mua được mấy căn nhà mặt phố, có mấy xe khách, có mấy khu vườn, còn mấy cái nhỏ tí cất kỹ thì ta hỏng biết. 
**
Khó vì kém hay không muốn.
**

"82,5 tấn

Tuổi Trẻ - Đó là lượng tăm tre nhập khẩu trong năm tháng đầu năm 2010 qua cảng Cát Lái (TP.HCM). Trong đó, phần lớn có xuất xứ từ Trung Quốc. Năm 2009, lượng tăm tre nhập khẩu về qua cảng Cát Lái vào khoảng 213,5 tấn."

Thôi rồi, tăm cũng nhập. 
**
Chỉ có 1 cái mà thấp hơn thế giới đó là ngưỡng mà phải đóng thuế. 
**
Như thế nào thì gọi là người điên nhỉ?
**
1.3 tỉ+86 triệu ~ 1.4 tỉ người xài đồng yuan. Nhiều đấy chứ.
**

Ta sợ.

**

Tại sao lại phải xài bình ắc quy?

**

Hịc, cảm động ghê. Nói thì nhớ làm nghen đừng vì bận trăm công ngàn việc mà quên mất đó nghen

Học tiếng Anh

Nghĩ lại thật buồn cười. Ngày đó, lúc đang chờ lấy bằng đại học, ta ở nhà tự học tiếng Anh. Vì học đại học, ngoại ngữ phải học là học tiếng Nga. Ta lôi ra một đống sách, nào ngữ pháp, nào từ điển, nào luyện phát âm. Ta học búa xua theo sách. Ngữ pháp thì đơn giản rồi, chỉ có phát âm là khó. Ta coi sách cách phát âm tiếng Anh rồi ta soi gương, chu môi, mím môi, le luỡi, hehe đủ thứ kiểu giống y như sách hướng dẫn. Ta làm bài tập theo sách. Ta tập viết những đoạn văn ngăn ngắn. Ta tập dịch những đọan văn ngăn ngắn qua tiếng Việt. Được đâu chừng mấy tháng, thầy giáo dạy ngoại ngữ ở phổ thông đã từng luyện mấy con gà đá là tụi ta, ghé nhà ta chơi, ta ôm hết một đống vở bài tập đó ra nhờ thầy coi giùm đúng sai ntn. Thầy cũng nhiệt tình coi, sau đó ta nhờ thầy nghe ta đọc tiếng Anh coi thử trúng trật ntn. Thầy giáo buồn cười kết luận: ngữ pháp thì ổn, viết cũng ổn chỉ có cái là em đọc tiếng Anh y như tiếng Pháp vậy, hehe. Thầy khuyên ta ra học lớp thầy đang dạy ở ngoài trung tâm để luyện thêm. May mà giống tiếng Pháp chớ giống tiếng Khmer thì sao ta, hehe.

Thứ Ba, 22 tháng 6, 2010

Bằng cấp

Thấy bác gì đó sắm cái bằng tiến sĩ giá 17k cho bằng anh bằng em. Nhớ ngày trước những người bạn cũ rủ đi học thạc sĩ. Hehe, ta chẳng biết ta học cái đó để làm gì. Bạn bè ta thì học để được cơ cấu, để thăng chức. Còn họ có học hay không thì ta hỏng biết. Ta nghe kể 1 người khi thầy giáo chấm luận văn thì thầy rên : có chép ở đâu thì chép cũng phải coi lại có đúng không. Vậy mà rồi cũng có bằng. 

Dĩ nhiên học hành bao giờ cũng tốt. Cái mà ta mang càng nhiều mà không thấy nặng đó là kiến thức. Nhưng công việc của ta chẳng cần tới cái đó, vậy ta học chắc chỉ để khoe mẽ. Mà phụ nữ cái gì cũng biết thì lại khổ, biết vừa đủ thôi, trừ trường hợp thiên tài trời cho, coi như trời cho tài năng để rút ruột ra mà cống hiến cho mọi người thì bắt buộc phải thế, không được thoái thác vì như thế là ích kỷ, hehe. Thường ta thấy người ta theo con đường nghiên cứu thì nên đi học mấy cái đó, mà cũng có thể nói là bắt buộc phải học. Còn trường hợp khác thì có thì tốt không có cũng chẳng sao. Hehe, những người làm kinh doanh mà học nhiều quá có khi lại do biết nhiều, nhìn đâu cũng thấy rủi ro, nên nhiều khi không dám mạo hiểm, nên nhiều khi bỏ qua nhiều cơ hội vì sợ. Người làm ăn chỉ cần suy nghĩ nhạy bén, họ cần sử dụng những người tài, học nhiều để họ phân tích, tư vấn, vậy là đủ. Quan trọng là khâu ra quyết định, to be or not to be. Những người làm hành chánh cũng hỏng cần thiết lắm để sắm mấy cái đó. Ta thấy cái ít sáng tạo nhất, cái ít mạo hiểm nhất, ít rủi ro nhất là làm trong lãnh vực hành chánh sự nghiệp. Vậy mà ta nghe nói có kế hoạch in và đóng gói mấy chục ngàn cái bằng để treo lên cổ cho nó chói mắt thiên hạ luôn. Thấy dễ sợ luôn đó. Đầu óc ơi là đầu óc. Tiền túi họ bỏ ra thì hỏng sao, đằng này tiền từ túi người khác, vậy mới đau. Mấy nhà bác học vì bận suy nghĩ tới công việc nên nhiều khi đãng trí, người ta thấy bắt chước suy nghĩ của mấy nhà bác học đó thì khó quá nên đành bắt chước cái đãng trí của họ để được nghe thiên hạ nói: cái thằng đó nó đãng trí như bác học. Cứ thấy giống bác học là oai hà. 


Thứ Hai, 21 tháng 6, 2010

Chết

Người ta có cảm nhận được thời điểm hay khoảng thời gian mà người ta sẽ chết hay không nhỉ? ta nghe một số người họ nói rằng họ cảm nhận được thời gian mà họ sẽ bye bye cuộc đời này. Đó là những người bình thường chứ hỏng phải người đau bịnh nằm chờ chết. Không hiểu. Nửa tin, nửa ngờ. Vì rằng ta yếu bóng vía lắm, hehe. Chết nghĩa là hết, có phải không nhỉ? hay là chỉ chuyển từ trạng thái này qua trạng thái khác. Mà qua trạng thái khác đó thì giống như van 1 chiều 1 đi không trở lại. 

Cuộc sống mong manh thiệt đó. Gặp đó, mất đó. Vậy mà sao người ta lại nỡ cư xử thật tệ hại với nhau để rồi cuối cùng ai cũng đi về cát bụi nhỉ? Có phải ta nghĩ thật ngớ ngẩn không nhỉ?

lại nói linh tinh nữa

Vậy mà cũng thắc mắc, đây là những tài năng tiềm ẩn. Ta thấy những người lớn bằng cấp đầy mình, nắm trọng trách với vận mệnh người dân nói còn siêu hơn mà. Yên tâm, sẽ có lực lượng kế thừa hùng hậu
**
"Như vậy, nếu nói rằng hiện đại hóa toàn mạng đường sắt VN với 32 tỷ USD là không tưởng thì xây dựng một tuyến ĐSCT với 56 tỷ USD phải là mấy lần không tưởng?" 
**
Còn mấy xu lẻ mua muối ăn với cơm, đã lỡ lấy thì lấy hết luôn cho rồi.
**
Đau đầu á, vậy thì chia ra mấy cái coi, cho mấy người cùng quản lý , coi thử ai giỏi hơn ta thì biết. Sợ cái gì mà hỏng chia, giữ rịt lại một mình làm chi cho đau đầu còn mang tiếng nữa.

**
Người Việt nam dùng hàng Việt nam nghen. Có mua thì mua hàng Việt nam hay mua hàng Trung quốc chứ đừng mua ba cái hàng của mấy xứ sở đó nghen, rách việc lắm. Đầy rẫy ra đó, muốn mua mấy cái cũng được mà chắc rẻ hơn nhiều. Nhiêu đó tiền có khi mua được tới 2 cái luôn đó. 
**
Hàng đểu đánh hàng hiệu.
**
Hehe, còn thiếu mấy cái xứ sở tự nhận là thiên đường nữa, đăng gì thiếu quá trời nè.
**
Dân giàu nước mạnh xã hội công bằng dân chủ văn minh. Cán bộ phải gương mẫu đi trước dân 1 bước.
**
Ai mà biết, sáng nắng chiều mưa, buổi trưa lại nắng.
**
Hehe, world cup năm nay chắc kết cục kỳ lạ lắm. Ta không đủ kiên nhẫn để ngồi coi vì tiếng ruồi bay vo ve quanh tai.
**
Trời, đừng đứt thắng nha.
**

Vậy mà thiên hạ la ó bác gì đó nói dân có cái IQ cao đó. Nói đúng vậy mà còn chê người ta gì nữa.
**
Chẻ củi nhỏ để dễ đốt
**
Gì mà cà giựt vậy nè, năm thì thiệt cao năm thì thiệt thấp, học trò cà giựt hay ai cà giựt vậy ta.
**
Hehe, rồi mi sẽ biết tay ta. Khi nào người ta cho vay mà không cần coi dự án hén, khi nhân viên tín dụng ăn tiền hoặc khi chơi theo kiểu xã hội đen, làm gì thì kệ ông không quan tâm ông chỉ cần biết thu đủ nợ và lãi, nếu không ông xin tí huyết.
**
Quốc hội làm luật mà cán bộ cũng làm luật. Gái đứng đường mà CS cũng đứng đường. Vận động viên chạy mà cả xã hội cũng chạy. Đọc nhiều tờ của 1 loại báo nên nhớ mỗi nhiêu đó.  
**
hehe, cái dự án gì kia chỉ có 31k tỉ thôi nhe.
**
Đó, thấy chưa. Cứ thuỷ điện mà làm thôi. Sao không công bố lý do không xài nhiệt điện, đừng có nói là than xuất khẩu hết rồi nghen. Mà ta cũng ngạc nhiên, sao người ta không thắc mắc là cái tàu cao tốc chạy bằng nước mưa lỡ không mưa thì làm sao mà chạy mà chỉ thắc mắc tiền ơi, mi ở đâu ra cho mà đủ?
**
Lương khởi điểm đại học có mấy chục đô thôi nghen, sống bằng cái khác đó nghen.
**
Hmmm
**
Chạy lẹ lên, coi chừng nổ 
**
làm cái này là sướng nhất, làm xong đầu này thì hư đầu kia, sửa xong đầu kia thì hư chính giữa, sửa xong chính giữa thì lại hư 2 đầu. Có việc quanh năm
**
Lại biết thêm nguyên nhân cúp điện, do thiếu sự chỉ đạo sát sao của lãnh đạo. Chỉ đạo 1 cái là có liền mà. Vậy mà cứ nói là thiếu , thiếu, nói gì đâu không hà. 
** 
Nhớ loại cá đó nghen, còn cá khác thì cứ vô tư đi. 
**

Vô tiệm internet phải có chứng minh thư , nghĩa là từ 14 tuổi trở lên. Uống rượu, bia, hút thuốc là thì không cần chứng minh thư, nghĩa là từ 1 tuổi trở lên là được. Ngộ quá hén

**

Chắc cho mấy chú US vô cảng Camranh chơi.

**

Làm thì làm có sao đâu sao mà nói kiểu gì kỳ cục dữ dzậy hở trời 

**

Hehe, nhớ là chủ động chớ không được bị động đó nghen

**

Lý do, lý do? mấy người ngư dân nuôi đâu rồi, chẳng lẽ cứ để nay xảy ra rồi mai lại xảy ra

**

Ta không hiểu, nếu tổn thất điện trên đường dây lớn như vậy thì có phải là rò rỉ điện không vậy? mà ta lại thường xuyên nghe nói đảm bảo an toàn trên lưới điện. Nghĩa là sao, không rành chuyện này nên ta tò mò ghê. 

Thứ Bảy, 19 tháng 6, 2010

Tình yêu

Người ta so sánh tình yêu cha mẹ, tình yêu lứa đôi, tình yêu con cái... Yêu ai nhất, yêu ai hơn. Ta thấy kỳ ghê đó. Mỗi đối tượng là một cách yêu mà, sao lại so sánh được chớ. Nếu so sánh thì khập khiểng mất. Tình yêu cha mẹ dành cho con cái là tình yêu cho đi mà không hề đòi hỏi lại, yêu thương con cái nhưng đâu có nhất thiết phải đòi hỏi sự yêu thương đáp lại của con cái. Thường là vậy. Con cái yêu thương cha mẹ có nhất thiết là do cha mẹ thương yêu mình mà mình thương yêu lại đâu. Yêu không đòi hỏi. Nhưng mà tình yêu lứa đôi thì phải có à nhe. Yêu đơn phương thì chưa chắc là hạnh phúc. Nếu có thì chắc đó là sự tưởng tượng của một đầu óc quá phong phú, hehe. Vì nó ích kỷ mà. 

Thứ Tư, 16 tháng 6, 2010

Cấm chơi game

Ta không chơi game online vì ta không thích, chỉ đơn giản vậy thôi. Tuy vậy ta cũng biết chút ít về games vì ta có chơi thử chút xíu, hihi. Ta thấy mấy bác nói cấm chơi game ta thắc mắc. Mấy bác chơi thử coi, hehe, có khi mấy bác ghiền luôn đó. Hỏng có bản lãnh là coi chừng ngập đầu trong đó nha. Game có đủ thứ chớ bộ, đâu phải chỉ có mỗi cái bạo lực. Sực nhớ tới bác nào đó nói là thích chơi game vui vẻ, hehe, bộ bác hỏng thấy game vui vẻ cũng nguy hiểm chớ bộ, sợ rằng nó còn nguy hiểm hơn mấy cái khác. Mấy bác đòi tắt server từ 22h. Ta sợ lúc đó lại nảy sinh nhiều điều phiền toái hơn đó chớ. Tại sao người ta lại chơi game? Tại sao người ta lại ghiền game? Chơi ở mức độ ntn là giải trí, ntn là ghiền? nếu mà cấm chơi game thì sẽ xảy ra những hậu họa gì cho xã hội? Công nghiệp game là công nghiệp khổng lồ đó nha. Cứ trả lời xong mấy cái đó thì có cách khắc phục. Gì mà cứ hơi 1 chút lại cấm, cấm. Mà cấm được thì còn nói, đằng này cấm chắc gì được. Ta chẳng cổ suý cho cái gì gọi là ghiền, nhưng ta cũng chẳng hoan hô những cái chẳng thực tế. Ta từng chứng kiến nhiều người bị ám ảnh bởi game. Có cậu bé kia chơi game đến nỗi phụ huynh phải sắm cho một bộ máy tính để nhốt ở nhà chơi, canh thời gian tắt điện để cậu ta còn ăn, ngủ. Có người chơi game đến bỏ cả việc làm. Có người chơi game đến nỗi bỏ học đại học mà cha mẹ hỏng hề biết vì thấy năm nào cũng tết và hè về nhà. Đến năm thứ 4 người ta cầm tấm bằng về nhà thì cậu ta cầm bằng game về nhà. Có cậu bé cứ tối là leo lan can từ phòng ngủ lầu 2 xuống đất để đi chơi game tới sáng thì lọt tọt đi về cha mẹ tưởng là sáng đi tập thể dục về...  Nhưng bao nhiêu người ghiền, suy sụp vì game so với bao nhiêu người chơi game như trò giải trí bình thường? Cần có biện pháp để giảm thiểu tác hại của ghiền game, chứ không phải là giảm chơi game. Chẳng lẽ cấm game là người ta tự động đi ngủ vào ban tối hay đi chơi cái khác, hay làm việc vào ban ngày? Dễ quá hén. Coi chừng lợi bất cập hại đó nghen. Không chơi game lại làm cái khác coi chừng lại cực đó nghen. Dĩ nhiên phải quản lý nhưng quản lý là quản lý chứ hỏng phải quản lý là quản có lý đâu nghen. 

Thứ Ba, 15 tháng 6, 2010

Vô duyên thiệt.

Nghe một người kể : vì do tách huyện nên trước đây trực thuộc huyện A nay chuyển sang huyện B, cán bộ quản lý kinh doanh nói nộp mấy trăm ngàn để chuyển hồ sơ kinh doanh từ huyện A qua huyện B. Người đó thắc mắc, có nên nộp không? hehe, ta nói không, việc gì phải nộp. Người đó lại nói thấy nhiều người nộp tiền rồi mà họ cứ nhắc hoài nên sợ. Ta nói: nếu họ hỏi nữa thì nói: dạ, để em nộp sau vì bây giờ kinh doanh khó khăn quá nên chưa có tiền, mai mốt em dành dụm được ít rồi nộp. Đó là nhũn, nếu mà họ cương thì ta cương lại, cứ nói anh cho em xin cái quy định nộp phí để em hỏi đứa em em nó làm ở tỉnh coi thử có xin miễn, giảm được không vì em đang khó khăn quá. Hỏng có quy định nào đâu. Vô duyên, tự nhiên thay đổi địa giới hành chánh lại bắt con người ta nộp tiền không biên lai, tranh thủ nhá nhem chạng vạng đi hôi đây. 

Kim tự tháp

Thứ tự sắp đặt một nhóm người cũng giống như kim tự tháp. Hehe, những người ở vị trí thấp nhất phải là đông nhất, phải chịu nhiều sức nặng của những người ở lớp trên đè nặng xuống. Họ suốt ngày phải oằn lưng để cho những người ở trên đè nặng, nhún nhảy. Càng ở trên cao càng đè càng nặng, nhún nhảy càng đã. Vậy thì sao. Cứ chất nhiều lên, thiệt nhiều vào. Nhún nhảy thiệt nhiều vào. Càng nặng càng tốt. Càng nhiều càng tốt. Bởi vì chỉ có vậy thì những lớp ở chân đế  sẽ không chịu được nổi sức nặng mà nó sụm bà chè luôn. Lúc đó thì kim tự tháp sẽ sụp đổ nhanh chóng. Lại bắt đầu trò sắp đặt mới. Vậy tại sao không chất thiệt nặng lên nó?

Thứ Hai, 14 tháng 6, 2010

Linh tinh

Mấy bác thử đi làm đại biểu quốc hội thử coi, biết bấm nút là ntn, có dấu vấn tay hẳn hoi đó nghen. Nhiều hay ít dấu vân tay đều stick hết đó. Mà phải là công chức hay có tầm ảnh hưởng lớn mới là đại biểu được chớ. Bác nào mà cứ vừa nói vừa làm thì đâm ra mệt quá lại được nghỉ sớm.

**

Nhân tài là cái chi chi ?

**

Nói lái của từ chính phủ là chú phỉnh, hehe

**

lại có từ nhục gì nữa đó?
**

hehe, mấy bác kia ngồi cãi nhau làm gì vậy, người ta đã quyết rồi mà còn cứ cãi chi vậy, nói cho tiêu cơm hả?

**

Làm được, ta chết liền.

**

Ta chẳng biết hư thực ra làm sao, nhưng ta thấy quá đáng vì thấy tội nghiệp cho đứa bé chưa ra đời. Người ta nói trong thời kỳ mang thai người mẹ cần vui vẻ, mạnh khoẻ để bé mạnh khoẻ về thể chất và tinh thần sau này.
**
Nợ thì có sao đâu, sống trên đời này chẳng ai không nợ. Vấn đề là ở chỗ có ý thức trả nợ không, có trả nợ không hay là muốn xù nợ, hehe

**

hehe, tin chết liền
**
mất mùa là bởi thiên tai

được mùa là bởi thiên tài...

**

Chuyện cười, năm trước sếp đi thị sát bằng máy bay, năm nay để cho sâu sát nên đi bằng tàu cao tốc. Tới Nha trang thấy gạch, sếp nói : ở vùng này xây dựng nhiều nhỉ, thấy nhiều lò gạch. Trợ lý thưa: dạ, hỏng phải, cái này là Tháp Chàm. Đến Ninh Thuận lại thấy gạch, sếp bảo: nơi này Tháp Chàm nhiều nhỉ, trợ lý lại bảo: Dạ không phải, lò gạch đấy ạ.

**

Điên nhất là nói chuyện với người ta mà người ta lúc nào cũng vâng, vâng, bác nói đúng, đúng thế.. nhưng xong rồi thì đâu vào đó vì em nghe bác cho phải phép chứ em đã sắp đặt đâu vào đó rồi.

**

Sao mà ngột ngạt giống trước thế chiến thứ 1 vậy

**

Sao mà người ta lại nỡ coi quốc kế dân sinh như là một trò đùa nhỉ?

**

Người viết có phải là người Việt nam không nhỉ?

**

Nghĩ tầm bậy tầm bạ. Người ta có được quyền suy nghĩ một cách ngu si như ta không hén. Cúp điện mà là do thiếu điện là ta chết liền đó. Ai biểu không cho tăng giá điện, ông cắt chơi. Ông ngu gì mà chơi nhiệt điện, phong điện, điện sinh học (cái dzụ điện sinh học này là ta bịa ra, hihi) cứ thuỷ điện mà mần. Mấy cái kia trùm mền chơi. Đụng vô coi, coi chừng đứt tay à nha. Em chết là em rủ mấy bác chết theo em luôn nhe. Cho có đôi có cặp chứ hỏng lẽ lại lẻ loi vậy. Chi phí tùm lum tà la, em quen xài sướng rồi, bây giờ khổ hỏng chịu nổi. Mấy bác cũng thế mà. Mà việc gì em phải nâng cao hiệu quả, hiệu suất, năng suất làm gì cho nó mệt chớ. Có 1 mình em tung hoành ngang dọc thì việc gì em phải cố gắng chi cho nó mệt mỏi tấm thân. Đừng có mà chơi bài mềm nắn rắn buông với em nhe, mấy bác cũng có phần cơ mà, hehe. Mưa thì kệ trời, em cứ cúp đó. 

**

"Tôi có 3 cậu con trai, mấy bố con cũng thích chơi game, nhưng không chơi game bạo lực, chỉ chơi game vui vẻ thôi" Bác này thích chơi game vui vẻ nhỉ. hehe

**

Tâm không tịnh thì nói lung tung.

**

Hehe, lâu lâu tóm một vài bác cho dzui, chứ nếu tóm hết thì lại rơi vào cảnh " Nếu cách chức hết thì lấy ai làm việc. Cứ nói theo quy định của pháp luật, nhưng pháp luật cũng có cái đạo, cứ dẹp đi là bầu không kịp" Tiện thể bon chen tí xíu, chính bác khẳng định: cách chức hết thì hỏng còn người làm việc, điều đó nghĩa là gì hén. Ai có thể giải thích rõ rõ, dễ hiểu được hơn hông?

**

Hỏng phải chôm chỉa mẫu mã gì đâu nhe, chỉ là học hỏi thôi. Học hỏi là đức tính tốt.

**

Nín đây, hỏng nói nữa.

Chủ Nhật, 13 tháng 6, 2010

Không coi đá banh

Mùa world cup. Nhớ chuyện hồi xưa. Lúc đó chẳng nhớ giải gì nữa, đội Việt nam đá với đội Thái lan vào lúc cuối buổi chiều. Mọi người ở nơi ta làm ở lại để coi trận này, ta xách giỏ đi về. Hết giờ rồi ở lại làm chi. Mọi người thấy vậy hỏi: em không ở lại coi đá banh hả? Ta đùa: coi làm gì, Việt nam thua rồi nên em không coi. Họ hỏi lại: chưa coi sao biết thua. Ta cười: em biết chớ bộ, thua 2-1. Hỏng tin thì thôi, nếu tin thì bắt theo em đi thế nào cũng thắng, mai mà có thắng nhớ rủ em đi ăn sáng đó nhe. Ta nói xong xách giỏ về. Tối đó cũng chẳng coi ti vi nên không biết tin tức gì. Sáng hôm sau khi tới phòng làm việc, lúc đó có mấy người rủ đi ăn sáng, còn nói với ta nữa: hihi, bộ nó bán độ cho em hay sao mà nói trúng phóc vậy? Trúng là trúng gì? ta ngạc nhiên vì quên béng mất chuyện hôm trước. Thắng 2-1 như hôm qua em nói đó. Hihi, đúng là chó ngáp phải ruồi, tự dưng được ăn sáng miễn phí. 

Thứ Năm, 10 tháng 6, 2010

Người hắc ám

Gặp 1 khách hàng khó chịu, nhớ lại chuyện hồi xưa. Ngày đó ta làm ở bộ phận kiểm tra nội bộ, vì bộ phận giao dịch kẹt người nên ta được điều đến hỗ trợ tạm thời. Có lần 1 khách hàng đến chuyển 1 món tiền. Ông ta ghi tên ngân hàng nhận là 1 đằng, lại báo người nhà đến nhận là 1 nẻo. Ta thì cứ căn cứ vào chứng từ mà chuyển thôi. Người nhà đến ngân hàng mấy lần mà không có tiền, ông ta gọi điện đến hỏi món tiền đó ntn rồi. Sau khi kiểm tra lại ở cả nơi ta và bên kia thì ta báo là đã chuyển ok. Sau đó người nhà khách hàng vẫn cứ đến ngân hàng kia mà đòi nhận tiền. Tiền đâu mà nhận chứ. Ông ta gọi điện đến ngân hàng, chửi ta 1 trận te tua, lại còn hù doạ là báo giám đốc đuổi việc, vô duyên thiệt. Tức lắm nhưng ta phải ráng nhịn, mời khách hàng đem chứng từ đến ngân hàng đối chiếu, kiểm tra coi thử có sai sót gì không. Ông ta còn cương lên: không sai. Ta vẫn phải ráng nhũn nhặn mời ông ta đến, thậm chí còn hứa sẵn sàng chịu tiền xe thồ để ông ta đến. Hihi, vài ngày sau ông ta mang chứng từ đến. Mặt hầm hầm chìa nó ra rồi la: đây, tui chuyển từ lâu rồi mà sao không nhận được. Vì ông ta hắc ám quá nên ta nhớ luôn món tiền đó. Yêu cầu ông ta kiểm tra lại mấy yếu tố coi thử đúng không, ông ta nhìn lại và khẳng định rằng đúng, ta liên hệ ngân hàng đầu kia hỏi thử món tiền đó ra sao thì nghe nói rằng từ bữa hổm tới giờ chẳng thấy ai ra nhận tiền. Sinh nghi, ta hỏi lại ông ta rằng người nhà ra ngân hàng nào lãnh tiền. Ông ta nói tên 1 ngân hàng khác với tên ngân hàng mà ông ta đã viết trên giấy yêu cầu chuyển tiền. Hehe, lỗi ở đó, ai mà nghĩ sự thể lại như vậy. Ta giải thích lại cho khách hàng và cung cấp địa chỉ cụ thể của ngân hàng đó cho ông ta.  Ta còn phải hỏi số điện thoại người  nhà, rồi gọi điện thoại đến mời ra ngân hàng kia để nhận tiền. Nếu không, ông ta vì mắc cỡ quá có khi gọi điện thoại lại chửi bên kia 1 trận. Mấy người như vậy là hay la tùm lum lắm. May là mấy người hắc ám như vậy không nhiều. Mà mấy người hắc ám như vậy lại hay gặp xui, hehe.

Thứ Tư, 9 tháng 6, 2010

thơ của ai, chẳng nhớ tên

Vần Thơ Tình

Tôi thuộc về em, em thuộc về tôi

Bị giữ trong tim em chắc biết rồi

Chìa khoá nhỏ xinh anh đánh mất

Nên em trong ấy suốt đời thôi

Bịnh IQ

Đọc bài kia, thấy phấn khởi ghê đó. Từ hồi nảo hồi nào tới giờ, ta cứ nghĩ ta là người trong nhóm ngu si đần độn, may nhờ bác í mới biết là thuộc nhóm người có cái ai quy cao. Sướng hẳn người ra. Sướng đến nỗi ai mà nhìn mặt ta thấy nghệt hẳn ra, sướng quá đó mà. Mà không biết cái ai quy của ta có cao bằng của bác í không hén, chắc không bằng đâu, tuy vậy ta vẫn tự an ủi rằng dù ngu tới cỡ nào ta cũng thuộc nhóm người có ai quy cao. Những người có cái bịnh này thì phải có suy nghĩ chớ không phải như cái đám kia. Vậy ta cũng bắt chước suy nghĩ tí chút coi, hỏng biết có ra làm sao không hén.

Ta tập suy nghĩ vậy nè: Thường ta thấy cái sân khấu có kẻ kéo phông màn, có người nhắc vở, có người trả tiền để coi. Cũng phải có người viết kịch bản, có người đạo diễn. Vậy mà ta trả tiền để coi thì người ta lại diễn cà giựt, cà giựt, coi tức thí mồ luôn đó. Nhưng mà ta phải trả tiền rồi, nên có tức đến đâu cũng phải ráng coi, cửa khoá rồi nên sao mà bỏ ra ngoài được chớ. Kịch bản gì kỳ cục ghê hén, câu nào câu nấy nói chẳng ăn nhập với nhau tí xíu nào, giống như 2 người ở trại nói chuyện với nhau. Diễn viên không thuộc vai, lại không có khả năng diễn xuất nữa, người nhắc tuồng thì mơ ngủ hay sao nên nhắc tùm lum tà la. Tức ghê đó, ta phải trả tiền để phải coi tuồng mà đóng tuồng dở ghê. Như bị tra tấn vậy, huhu. Số ta là số con rệp, chắc sinh ra dưới 1 ngôi sao quả tạ. 

Thứ Ba, 8 tháng 6, 2010

Linh tinh

Cũng là chữ thập ngoặc, chỉ cách điệu chút xíu mà thôi. Là vô tình hay cố ý, nếu là cố ý thì không còn từ gì để nói. Nếu là vô tình thì coi như số mệnh đã an bài.
**
Bật đèn rồi đó, tha hồ rửa nha.
**
Tại giá rẻ quá mà, tăng giá gấp 5-10 lần coi, tởn liền.
**
Chỉ có 1 Trung Quốc nhưng phải có tới 2 Triều Tiên
**
Trông người lại ngẫm đến ta
**
Con vật bị đánh, bị giành miếng ăn, bị lấn chiếm mất môi trường sống... thì nó sẽ quay lại cắn phá, đó là bản năng sinh tồn. Con người khi bị như vậy, liệu có vùng lên đánh lại theo như bản năng sinh tồn không nhỉ?
**
Cái gì dzậy nữa nè?
**
hehe, sợ lại phải y như tây đức vậy hén
**
Mèng nhất là 100M mới xin được chỗ dạy ở cấp phổ thông. Giang hồ đồn như vậy, hehe. 
**
Tham quá thì chết, ngu quá cũng chết, mà... xui quá cũng chết. 
**

“Phải công nhận tham nhũng trong giáo dục khá phức tạp” Còn trong cái gì không phức tạp?
**
lại toàn diện. Mấy cái toàn diện chỗ khác đã từng làm thấy kết quả ra sao hén?
**
lại giả nữa, số zero vẽ dễ ẹt, con nít cứ quẹt quẹt là ra hàng trăm vòng. Ai có tật giật mình nghen. 

**
"Song vấn đề ở chỗ, khi chúng ta làm báo cáo tiền khả thi, ai hỗ trợ chúng ta tiền để nghiên cứu? Đức không, Pháp không, Hàn Quốc có nghiên cứu nhưng không có khả năng cho vay ODA để làm ĐSCT.
Nhật thì có hứa hẹn nên có sự tham gia của tư vấn Nhật. Nhưng khi thực hiện chúng tôi vẫn hoàn toàn để “mở”, chúng tôi có mời tư vấn khác, nhưng người ta không làm." tại sao lại không? bộ hỏng biết hả? sướng ghê hén, được quyền hỏng biết. Mai mốt rồi lại hỏng biết: trời đất ơi, ai mà ngờ lại vậy.

**
Nhiều đạo mới quá ta : đạo games, đạo 3D
**
Làm gì cũng phải theo chế độ mà, chế độ là độ chế.
**

Hehe, Trung Phi lại chuẩn bị có mối quan hệ 16 chữ vàng nữa hén.

**

Nghe mấy người già kể lại hồi xưa khi có bịnh  nhân cấp cứu ở nhà thương thì người ta cứu rồi mới cung, nghĩa là cứu chữa người rồi mới tra khảo. 

**

haha, đi xe ba gác lên mặt trăng đây.  Mấy bác người dân tộc thiểu số nói thế mà hay: cử đái diến đi dư đái hôi.

**

Phản đối ngoài miệng là 1 chuyện. Bấm nút thông qua lại là 1 chuyện khác, đừng có lẫn lộn giữa 2 cái đó nghen.

**

Mới nghe nói một số đường được đặt tên mới, giống như đã có đường Cô Giang, Cô Bắc, bây giờ là đường Cô Đẩy ( là cây đổ)

**

"Với ý định “thoát nghèo” bằng việc kết hôn với người Hàn Quốc nhiều cô gái Việt đã chịu thiệt thòi khi ở xứ người". Tại sao lại vậy, những cái gọi là bảo vệ người phụ nữ đi đâu hết rồi, thấy có đau lòng không vậy, chẳng lẽ tim bị bơm silicon nên hỏng có cảm giác?

**

cái này=cái này=cái này=ối, đau quá. 

**

"Nếu so với những chiếc chảo bà từng dùng thì lớp chống dính này không bị trầy xước khi chùi rửa, sau một thời gian sử dụng thì lớp sơn mỏng ra, để lộ lớp nền chảo bên dưới sáng bóng và bà có thể dùng nó như chiếc chảo nhôm bình thường." Trời, nói cái gì vậy nè? Ta chẳng xài mấy cái đồ chống dính, ai biết chuyện gì sẽ xảy ra sau này. Ta là người bảo thủ, hehe, bà ta, má ta hồi xưa lơ xưa lắc đâu có cần mấy cái chống dính này mà vẫn nuôi nấng mọi người bình thường mà.

**

"Ông Hoàng nói: “Người tiêu dùng Việt Nam hiện đang phải sống trong một môi trường mà mức độ không an toàn có xu hướng ngày càng gia tăng, quyền và lợi ích hợp pháp bị vi phạm ngày càng nhiều”."Trách nhiệm của ai vậy hén, của người tiêu dùng chăng vì người tiêu dùng phải thông thái mà.

**

Lịch sử lặp lại thôi mà.

**

Người bán cái vốn tự có người ta gọi là bán trôn nuôi miệng, mấy xứ sở chỉ chăm chăm bán cái vốn tự có thì gọi là gì hén.

Thích nghi

Người ta ở phố về quê thấy cảnh quê còn lạc hậu, đói nghèo người ta sốc. Người ta ở quê ra phố  thấy cảnh phố bon chen, tranh giành, chụp giựt người ta sốc. Phải chăng do người ta không đặt mình vào trong thiên hạ nên mới sốc như vậy. Đất có lề, quê có thói. Người ta chỉ là một cá thể nhỏ nhoi trong một đám đông vận động hỗn độn nhưng trong cái hỗn độn ấy lại có quy luật. Cứ theo quy luật ấy mà vận động thì được thôi mà. Nếu nhắm thấy hỏng được thì rút ngay từ đầu, hehe, vì rằng nếu không rút chân ra ngay thì bị cái đám đông hỗn  độn ấy đè bẹp tới chết luôn á. Dĩ nhiên, ta vẫn cứ phải là ta, nhưng ta còn là chúng ta nữa mà. Không có nghĩa là cái đám đông ấy không thể thay đổi, nhưng vấn đề là thay đổi bắt đầu từ đâu. Có cái bắt đầu từ tâm của nó, có cái bắt đầu từ rìa, có cái bắt đầu từ vài ba điểm trên bề mặt. Đám đông ấy thay đổi thường bao giờ cũng thay đổi từ những điểm và lan rộng ra. Hihi, nếu cảm thấy là người khó thích nghi thì hãy cứ sống với những cái quen thuộc. Bằng không, con người ta sẽ trở thành kẻ suốt ngày than vãn. Còn nếu muốn chỉ cần nghĩ rằng mọi cái mới lạ cứ lặp đi lặp lại hoài thì dần dần sẽ thành quen thuộc, và rồi chỉ cần hít thở một hơi thật sâu rồi xắn tay áo lên mà làm. Đừng sợ, có làm thì có thể sai mà, nhưng ráng để sai ít nhất.

Thứ Hai, 7 tháng 6, 2010

hai giỏi

Hehe, thấy có danh hiệu phụ nữ 2 giỏi, danh hiệu phụ nữ ba đảm đang, mà cũng ngộ hén phụ nữ sao mà là ba đảm đang được phải là má đảm đang chớ bộ, còn ba đảm đang thì phải là đàn ông mới được. Đàn ông khôn thiệt ( hay là cà chớn, hihi), giả bộ khen chị em phụ nữ bằng những cái như ba đảm đang, 2 giỏi: giỏi việc nước, đảm việc nhà thế là chị em phụ nữ phấn khởi quá cắm đầu cắm cổ làm việc kiếm tiền như đàn ông, xong rồi về nhà lại cắm đầu cắm cổ làm việc nhà để chứng tỏ đảm đang, hihi. Ta chẳng thể nào tin được có người lại giỏi việc nước, đảm việc nhà. Ta giống con chuột, đa nghi quá. Sao mà 1 lúc giỏi từng ấy việc được cơ chứ, may ra thì có siêu nhân mới làm được. Chỉ cần giỏi việc bên ngoài là đã đuối rồi, còn sức đâu mà giỏi việc trong nhà. Còn nếu giỏi việc trong nhà thì khó mà giỏi việc bên ngoài. Nếu không thì cả 2 việc đều làng nhàng. Này nha: nếu giỏi việc nhà thì đây. Việc nhà là một đống việc không có trong danh mục mã việc: nấu nướng, giặt giũ, dọn dẹp nhà cửa, chăm sóc vườn tược, chăm sóc, dạy dỗ con cái, chăm sóc chồng nhưng hỏng dạy được chồng mà chỉ được dỗ thôi, tính toán chi tiêu cho cả gia đình, may thêu đan vá, tiện thể làm luôn mấy việc sửa chữa lặt vặt điện đóm, đồ dùng, và chăm sóc chính bản thân mình nữa chớ, còn phải nâng cao hiểu biết, kiến thức xã hội cho phù hợp với chồng con, còn phải là chỗ dựa cho mọi người khi mọi người bị căng thẳng quá do môi trường bên ngoài, là nơi mọi người có thể tâm tình, than vãn cũng là nơi để mọi người hãnh diện khoe khoang những cái giỏi của họ. Yêu thương mọi người mà cũng làm sao cho mọi người yêu thương nhau. Phải làm sao cho căn nhà là một chốn để mọi người  cảm thấy đó là nơi chốn yên ổn, ấm êm nhất, là nơi mà mọi ngườiu có thể sống thật với bản chất con người của họ, và mọi người cũng sẵn sàng thay đổi để đem lại sự ấm cúng ở nơi đó. Hehe, đó, quá trời trời những cái việc nhà, chỉ cần đạt được 50% những cái đó là đuối rồi, mà phải đạt 80% mới gọi là giỏi chớ. Vậy còn công sức đâu mà giỏi việc nước. Xạo ghê đó. Đúng là dụ dỗ chị em phụ nữ. 

Chủ Nhật, 6 tháng 6, 2010

Sợ

Ta sợ lắm, ta sợ ta cầm lòng không đặng rồi lại khóc oà lên. Ta sợ ta quíu quá mở miệng lại nói lung tung. Ta sợ ta lại làm trật tùm lum. Ta sợ những cái đáng làm ta không làm, mà ta lại làm những cái không đâu vào đâu. Ta sợ ta không kiềm chế được bản thân mình, lỡ tay làm gì đó khi ân hận thì muộn rồi. Ta sợ nếu ta chỉ biết nghe theo con tim mà đi thì hỏng biết có lạc đường không. Ta cũng sợ nếu ta chỉ nghe theo lý trí mà đi thì cuộc đời sẽ xơ cứng và chắc buồn lắm hén. Biết sợ thì tốt mà sợ quá thì lại chẳng tốt tí nào. 

Chạy

Ngày nhỏ, lúc ấy ta mới có mấy tuổi, chưa đi học lớp 1 nữa,  lúc đầu cả nhà trốn dưới hầm, thời đó nhiều nhà làm hầm trong nhà. Khi mà bom ném vào nhà ta thì má ta mới dẫn cả nhà ta chạy. Gọi là chạy giặc. Vì ta còn tới 2 đứa em nhỏ nữa nên không được ưu tiên ẵm. Vì nhỏ quá nên ta không nhớ chính xác, ta chỉ còn nhớ cái cảm giác chạy bộ là như thế nào. Giày dép không có, đường cái nóng bỏng, nhiều khi thấy chiếc giày, chiếc dép nào rớt trên đường là vội chạy tới xỏ chân vô cho đỡ nóng. Nhưng vì nó nằm trên đường lâu nên cũng nóng, ta bỏ chân vào là vội rút chân ra ngay. Nghe má kể lại, chạy bộ, thấy xe thì nhảy lên xe, rồi lại chạy bộ tiếp. Vậy mà đi tới hơn 80 cây số. Nghĩ lại mà kinh hoàng. Có lần chạy tới 1 nơi nào đó, bãi đất trống hay ruộng vườn gì đó, ta không nhớ chính xác chỉ có nhớ mang máng là nó rộng lắm. Nhà ta ở phía bên này đường, thấy bên kia có vẻ yên tĩnh hơn nên nhiều người chạy qua bên đó. Nhiều người mới vừa chạy qua thì bên đó bị bỏ bom, bao nhiêu người chết. Ta nhớ cảnh nhiều khi vào nhà người ta, vườn không nhà trống thấy xấp bánh tráng liền lấy nhúng nước mà ăn. Có khi gặp vũng nước, má ta, anh ta lấy đồ gạt lăng quăng ra rồi múc nước cho cả nhà uống. Chạy được hơn 80 cây số thì nghe nói hết đánh nhau nên mọi người quay về. Ta không biết lúc đó đôi chân nhỏ tí xíu của ta đã chạy được bao nhiêu cây số. Khi về tới nhà thì nhà cửa trống hoác, người ta đã tranh thủ vô hôi của, không còn cái gì kể cả cái chén, đôi đũa ăn cơm, chỉ còn mấy máy móc nặng quá là người ta không lấy. Sau đó, mấy anh chị em ta bị ghẻ. Chao ôi, ghẻ kinh hoàng. Sau mấy tháng thì ta vào lớp một, ta nhớ cái cảm giác bị ghẻ đau đến nỗi cầm cây viết muốn rớt lên, rớt xuống. Mà hình như chỉ có thuốc đỏ hay xanh methylen thôi, hình như lúc đó chỉ nặn mủ rồi chà rửa bằng nước muối, rồi bôi cái đó lên. Đau kinh hoàng, rát dễ sợ. Sau đó đôi chân ta bị sưng tấy lên, má ta phải ẵm đến nhà bác sĩ quen để chích thuốc, thuốc họ cũng phải giấu giấu diếm diếm mà chích. Nếu không có tiền và bác sĩ không quen thì chắc bây giờ chân ta có khi bị liệt. Biết ơn má vô cùng. Mà ta lúc nhỏ khi mà bịnh là bịnh ghê không hà, có mỗi mình ta bị vậy. Chắc là con khó nuôi, hihi. Lúc ta được đâu chừng 4, 5 tháng gì đó má ta đi uốn tóc cho gọn, khi má về nhìn mặt má lạ hoắc ta nhứt quyết không thèm bú, không cho ẵm nữa, cuối cùng ba ta phải cho ta bú bình. Ngang bướng từ lúc chưa đẻ ra nữa kìa, hihi. 

Thứ Bảy, 5 tháng 6, 2010

Đạo đức

Người ta nói rằng: làm thầy thuốc phải có đạo đức, làm nhà giáo phải có đạo đức, làm nhà báo phải có đạo đức, làm cán bộ cũng phải có đạo đức... Tóm lại là làm cái gì cũng phải có đạo đức, chắc làm côn đồ, lưu manh cũng phải có đạo đức. Kêu gọi, nhắn nhe, than vãn, thủ thỉ... đủ thứ kiểu. Sao người ta không có những quy định, luật, lệ về những cái cấm không được làm, nếu làm sẽ bị phạt. Bởi vì nếu thực hiện những hành vi "không có đạo đức" rất có thể gây tổn hại tới người khác, như vậy là đủ yếu tố để " xử" được rồi. Việc gì cứ phải kêu gào, khuyên răn. Hay là người ta thích dạy dỗ người khác. Hay là người ta sợ làm ra những quy định, luật lệ đó thì giống như trói chân, trói tay họ vì nếu cứ chiếu theo luật đó thì có khả năng họ cũng có thể phạm luật. Ta thấy đúng là có đạo đức, nhưng là đạo đức giả. Sao đụng tới đâu là thấy hàng giả tới đó. Xứ sở gì kỳ vậy hén. 

Thứ Năm, 3 tháng 6, 2010

Thuốc

Coi bài báo thuốc tây, nhớ chuyện thuốc lá. Ngày xưa, một đồng nghiệp chở ta đi công tác bằng xe máy, mới chạy 1 chút ta la toáng lên : đèn đỏ mà sao chạy. Người đó ngạc nhiên vội dừng lại : đâu, đâu có đèn đỏ đâu. Ta trả lời: có, đó, không thấy hả, ở trên tay đó. Hehe, hình như đang hút thuốc dở mà đi, lúc đi ta không để ý. Lúc đó ta xuống xe ngay chờ cho hút hết thuốc rồi mới đi tiếp, ngừơi đó thấy ngại quá hay sao nên ráng hút thêm đúng 1 hơi rồi bỏ. hihi

Sếp cũ ta hồi trước hút thuốc có cỡ, như ống khói nhà máy cement đó. Trong phòng làm việc hôi rình hà. Mỗi lần sếp hút thuốc là ta bỏ ra ngoài hành lang đứng, sau đó sếp thấy tội nghiệp ta quá nên nói : khi nào anh hút nhắc giùm. Mỗi lần mà sếp móc 1 điếu thuốc ra thì ta tằng hắng 1  cái là sếp sực nhớ đi ra hành lang mà hút cho đã. Hehe, sau này khi ta đi công chuyện có dịp gặp lại sếp, sếp nói: anh bỏ hút rồi, tội nghiệp vợ con nhưng lâu lâu thèm quá cũng ra sân làm 1 điếu.

Một người bạn của ta cũng hút thuốc. Có lần ngồi nói chuyện, mọi người phản đối hút thuốc. Ta nói ta không phản đối, chỉ có 1 điều kiện thôi. Người đó phấn khởi hỏi: điều kiện gì vậy. Hehe, hút bao nhiêu cứ hút đâu có liên quan gì tới ta, lớn rồi tự lo lấy, chỉ có điều kiện là đừng nhả khói ra ngoài thôi, nuốt hết vô bụng đi vì khói thuốc lá hôi lắm. Còn không thì đi chỗ khác hút, hút cho đã rồi quay lại, vậy thôi. 

Kỳ ghê há, vừa hôi, vừa tốn mà mọi người cứ lao vào hút. Hay là yếu bóng vía quá, mỗi lần hút có cảm giác giống như đang bú mẹ, như đang được che chở vậy. Có giống trẻ nít cắn móng tay không hén. hihi

Linh tinh

Giống như thua bạc, càng gỡ càng thua, càng thua càng gỡ. http://tuanvietnam.net/2010-05-31-no-nuoc-ngoai-so-phan-nhung-con-nghien-khong-biet-diem-dung. Blogspot bữa nay điên điên sao đó.

**

Làm tàu cao tốc lẹ lẹ lên để chở.

**

Đừng có nói là khủng hoảng châu Á tới đây bắt đầu từ TQ à nha.

**

Thầy nói lại đi thầy. Thiên hạ khối kẻ tiểu nhân sẽ coi như thầy tự bắn vào chân thầy. Con người ta có biết bao cách để sống. Vấp ngã rồi cần đứng dậy lại, có bị xô ngã rồi cũng cần đứng dậy mà.
**

Hehe, giống thời loạn 12 sứ quân, nhưng mà cũng không giống đâu nha.

**

Mới bắt đầu thấm đòn thôi. Tại sao? Ta dốt quá nên hỏng biết.

**

"Chính quyền địa phương cũng được lãnh đạo huyện chỉ đạo phối hợp với Phòng Giáo dục đào tạo rà soát, thông báo cho các hộ dân có con em là học sinh, không qua lại sông Pôkô bằng dây cáp.

Người dân qua sông cũng không được mang vật nặng kèm theo, trước khi qua lại phải kiểm tra độ an toàn và có các thiết bị bảo hộ như áo phao, giá đỡ…"
Nói gì dzậy nè, hỏng hiểu gì hết trơn. 

**

Mao nói rồi mà. 

**

Giá thuốc lá VN rẻ nhất thế giới mà, đổi qua hút thuốc đi. Thuốc nào chẳng là thuốc. Cứ bình tĩnh, bác nào mà không bình tĩnh sống được thì cứ bình tĩnh die. 

**

Thiên đường là đây, có thiệt trên cõi đời này chứ đâu phải không tưởng. 

**

Cần có phải là bắt buộc không hén, có đáng sợ không hén.

**

Nhiệm kỳ cũng được chớ sao, chỉ có điều là cần định nghĩa lại công việc trong nhiệm kỳ, trách nhiệm nhiệm kỳ. Công việc thì biết quá rồi, còn trách nhiệm là từ khi nhận chức vụ đến lúc cắt hộ khẩu qua thế giới biên kia. 

**

Có tiếng ghê. Lại nhất.

**

Như bác nào đó nói gì về Tần Thuỷ Hoàng đó. Có gì khó khăn đâu, làm không được cho nghỉ, cho người khác lên, khối kẻ sẵn sàng lo lót để ngồi mấy chỗ đó mà. Vài ba lần là sợ hà, nói đâu nghe đó. 


Thứ Ba, 1 tháng 6, 2010

cái sự học

Bây giờ thiên hạ đua nhau học, từ mẫu giáo đến đại học rồi trên đại học. Trường lớp mở loạn xì ngầu, thầy bà tùm lum loại. Kinh doanh ngành này coi bộ phẻ. Sản xuất, bán hàng còn chịu trách nhiệm bảo hành sản phẩm. Còn cái này hình như hỏng thấy khâu bảo hành nằm ở chỗ nào, hehe. 

Nói chuyện đại học, bây giờ đủ loại trường đại học. Đi học đại học dễ ẹt hà, hỏng khó khăn như hồi xưa. Mấy người hoài niệm thì cho rằng bây giờ ai cũng học đại học được, chẳng cần là ngu dốt hay không ngu dốt. Hehe, ta chẳng đồng ý chút nào, phải có tiền mới học đại học được, còn tiền ở đâu ra ta không biết. Cũng giống như ép quá đó mà, tới khi mở ra thì thèm đủ thứ. Trước đây gọi điện thoại di động tốn tiền quá trời, ta nhớ 1 tháng ta gọi ít nhất là 300k, còn nhiều nhất là 500k mà vàng đâu cỡ 400k 1 chỉ, lương căn bản hình như là 210k. Đạu bụng quá trời, vì xót ruột. Sau này tha hồ gọi, sim khuyến mãi tha hồ rẻ, số thuê bao tăng kinh hoàng, phần lớn là số dùng 1 lần. Sau này dần dần sẽ trở lại ổn định mà. Lúc trước, do đói nghèo quá, người ta hỏng dám ăn hỏng dám mặt. Sau này ta thấy một số người đứng tuổi, sồn sồn bắt đầu ăn diện y như teen, tội nghiệp thiệt đó. Họ mặc hình như cho bõ cái thời ăn đói mặc rách, mà hỏng được chuẩn bị ntn là phù hợp. Chắc mai mốt già lên lão xưa nay hiếm thì trở lại bình thường thôi, hihi. Đại học chắc cũng vậy, trường lớp mở ra ào ào, thầy bà  tùm lum ( thầy bà coi bộ phù hợp hơn thầy cô, ai mà có liên quan thì đừng động lòng nghen, ai có tật giật mình, hỏng có tật thì mắc mớ gì phải giật mình, hihi). Học sinh học hết cấp 3 thì vào đại học. Học xong rồi ra trường không biết làm gì với cái mớ kiến thức lổm nhà lổm nhổm, thầy dở thợ vụng hay ông chẳng ra ông thằng chẳng ra thằng. Chẳng sao cả, ra đời, đời quýnh cho mấy cú là sáng mắt ra, tỉnh táo liền hà. Phải xác định được là học để hiểu biết, còn sử dụng cái hiểu biết đó ntn là do ta chứ chẳng do ai. Dần dần, chắc khoảng chừng 5 năm năm nữa thôi thì sẽ dần dần vào khuôn khổ. Khỏi có mộng bước chân ra phổ thông là bước chân vào đại học thì mới khẳng định được giá trị con người. Ta thấy một số doanh nghiệp tư nhân thích tuyển dụng cao đẳng hay trung cấp hơn ở một số vị trí, vì công việc vậy chỉ cần người như vậy, người như vậy thường yên tâm làm việc hơn với bậc lương không cao, không chảnh choẹ này nọ. Đại học mà dốt còn tệ hơn cả trung cấp dốt vì đại học chỉ dạy cái nguyên lý, cái sườn, cái bản chất của công việc,  còn trung cấp là cầm tay chỉ việc. Khi mà những thế hệ đi trước vấp té rầm rầm những người đi sau sẽ nhìn ngó cẩn thận trước khi đi. Ta nói vậy hỏng có nghĩa là ta đồng ý hoàn toàn với việc trường lớp mở ra vô tội vạ như vậy đâu nha. Cho phép mở cũng phải có biện pháp "quản lý vĩ mô" để xã hội đừng phải trả giá đắt về tiền của và con người ở mấy thế hệ liên tiếp đó nha.