Chào


Nếu tình cờ bạn đọc bài mà cảm thấy nhẹ nhõm người hay mỉm cười thì ta rất phấn khởi. Hihi

**

1

2


Thứ Bảy, 31 tháng 7, 2010

Nói linh tinh

Nói bậy không hà, cái gì cũng chặn mà dám nói bảo mật kém.
**
Nghĩa tử là nghĩa tận. Sao vậy ta, người chết mà cũng sợ nữa à.
**
TQ có cái gì thì Vn có cái đó mà.
**
Cơ quan thuế gửi thông báo yêu cầu doanh nghiệp nộp tiền phòng chống bão lụt vào tài khoản của cơ quan thuế. Cơ quan thuế gửi thông báo giới thiệu phần mềm kế toán như Misa, ACsoft. Cơ quan thuế gửi thông báo chương trình đào tạo kế toán trưởng, chương trình đào tạo ngành kế toán tài chính của các trường trung cấp, trường đại học không tên tuổi. Cơ quan thuế sẽ còn làm gì nữa hén?
**
Phải chăng lòng dân lên đến đỉnh?
**
"Chấp nhận sự khác biệt, công bằng và minh bạch với quá khứ" 
** 
Còn có cuồng vọng đồng hoá ngay cả người dân trong nước huống hồ nước khác. 
**
Cái gì dzậy nè trời "Trả lời việc sắp xếp bố trí công việc cho Nguyên chủ tịch Nguyễn Trường Tô trong thời gian tới tại UBND tỉnh Hà Giang, ông Hoàng Đình Châm cho biết, chưa thể bố trí được vì đại hội Đảng bộ tỉnh đang đến rất gần." Đừng nói là để dành cho cái tư tưởng văn hoá gì đó nghen.
**
Sao báo VN hỏng đăng? bà ơi, bảo trọng nghen
**
Đường đường chính chính thì việc gì mà phải sợ dữ dzậy ?
**
Kẻ ăn không được thì phá cho hôi mà.
**
"“Nếu nói ngư dân Việt Nam xâm phạm lãnh hải của Trung Quốc bị bắt giữ thì hoàn toàn vô lý. Bởi chúng tôi đánh bắt trên vùng biển thuộc chủ quyền của Việt Nam do Trung Quốc chiếm đóng thì không thể nói là xâm phạm lãnh hải được. Còn nếu cho rằng chúng tôi xâm phạm lãnh hải thì phải bị xử lý theo qui định của luật pháp. Chứ không thể cứ bắt giữ, cướp tài sản, đánh đập, bỏ đói rồi thả về trên những chiếc tàu không thông tin liên lạc như vậy được”, ông Tiêu Viết Là nói trong uất ức." Một người dân mà nói còn nghe lọt nhĩ, vậy mà.
**
Ai đời ăn ít chi cho chua miệng mà còn mang tiếng 
** 
Hỏng có mâu thuẫn sao phát triển được? Kỳ dzậy. "Quan điểm của tỉnh, cán bộ nào có vi phạm pháp luật sẽ xử nghiêm." Mắc cười ghê, cái đoạn (?)" sống và làm việc theo hiến pháp và pháp luật" để dành cho ai hén vì chẳng thấy chủ ngữ đâu hết trơn. 
** 
"không có kế hoạch, mang tính đối phó và bất nhất". Nói quá đúng.
**
Chắc lo rút tiền ở NHNo ra quá, em này bự quá, sợ quá. Hehe
**
Cái gì dzậy nè ? 
**
Đừng có nói là đó hỏng phải xã hội chủ nghĩa đó nghen
**
"Tôi xin nói thật, người Mỹ tính toán rất sòng phẳng, rất tàn nhẫn. Khi thấy không có lợi là lập tức họ cắt cầu, không còn tình, còn nghĩa gì cả." Còn người Trung quốc sao bác, hỏng thấy nói gì hết trơn 
**
Hahaha
**
Ưu việt của xhcn ở đâu hén?
**
Chi phí cộng gộp quá lớn, trong khi đó lương công nhân lại thấp vậy thì chi phí gì cao vậy ta, tại sao vậy? hỏng dám nói tầm bậy tầm bạ đâu, sợ văng miểng chết mất. Tạo sao lại sợ, cũng hỏng dám nói.
**
Đánh giá cao thì khen nức khen nở nào là uy tín này nọ, đánh tụt hạng thì kêu tin hay hỏng tin, phân phân tích tích một hồi thấy sợ chết khiếp. Vậy sao mà khá nổi.
**
Huhu 
**
Tại sao lại vậy hén?
**
Hù chơi cho dzui. Ăn không được thì phá cho hôi thôi mà. Ông gì đó lúc đầu nói kiện, kiện, nhất định thắng sau thì nói thương lượng ở toà, mai mốt nói sao. Wait n see. 
** 
Đây nữa nè.
**
Hăng quá có khi truy lùng ra một đống bằng giả ở trển. Làm lẹ lẹ lên, đăng bài mau mau lên, nhiều nhiều lên. Chuẩn bị nghe tuýt còi đó.
**
Gãi ngứa
**
Người ta cũng mua cái này à? Ngộ ghê, cái gì cũng mua được hết.
**
Ở VN có những cách rút tiền còn hay hơn đó nhiều
**

Trời, người ta nói hổ dữ không ăn thịt con. Bịnh rồi.

**

Sao người ta không bắt chước anh 2 TQ vậy ta

**

Thiệt không dzậy ?

**

là vũ khí sắc bén trong quá trình đấu tranh cách mạng giải phóng dân tộc, đổi mới, xây dựng chủ nghĩa xã hội và bảo vệ Tổ quốc.

**

Chuyện nhỏ, chuyện cũng nhỏ, chuyện này mới lớn

**

xã hội chủ nghĩa đây nữa nè.

**

Mau ghê, cái này lại lâu ghê. Ngộ ghê đó, chắc sợ mất cán bộ, hỏng có người lãnh đạo như rắn mất đầu đó. Thương ghê đó.

**

Nếu giá chênh lệch quá mức so với nước khác thì phải bắt có bảo lãnh của ngân hàng cái phần chênh lệch đó coi như tiền phạt nếu bỏ của chạy lấy người. Không hoàn thành thì mày chết với ông, hoàn thành thì thôi đâu có ảnh hưởng gì. Cứ đưa ra giá thấp rồi điều chỉnh, điều chỉnh nữa, điều chỉnh mãi cuối cùng giá cao ngút trời mà công trình chẳng ra mèo chuột gì cả. 

**

Cá nước ngọt hay nước lợ tuỳ món kho có thể cho tiêu hay ớt. Cá biển thì thường cho ớt mới ngon. Vậy mà sao người ta nói ăn bắc mặc nam hén, ta thấy ăn nam mặc cũng nam, hihi

**

TW lơn thi mánh khoé nhiều, đia phương nho thi mánh khoé ít, ai ai cung mánh khoé, moi ngươi đều mánh khoé.

**

Giá mà tiến sĩ cũng có tại chức nữa hén.  Ngộ ghê, phó bí thở mà bận rộn nghiên cứu đề tài pha học còn thời gian đâu mà chỉ đạo, quản lý nữa. Mà nếu hỏng cần chỉ đạo, quản lý mà mọi việc cứ chạy êm ru thì cả nước bỏ hẳn cái chức vụ đó cho dân nhờ vì đỡ tốn chi phí.

**

"Theo ông Thủy, hiện chưa có ai lên tiếng yêu cầu phải bồi thường, chưa thấy sự thiệt hại ở cơ quan nào cụ thể." Trời, dân ơi là dân, sao đen hơn cả cái tiền đồ của chị Dậu. Hic.

**

Cái này cũng y như cái này thôi mà, thoạt nhìn thấy khác nhưng nhìn kỹ lại thì thấy giống. Một đằng thì khen, một đằng thì chê. Hỏng hiểu.

**


Thứ Sáu, 30 tháng 7, 2010

Thơ Nhất Tuấn

Bây giờ còn nhớ hay không
Ngày xưa hè đến phượng hồng nở hoa
Ngây thơ anh rủ em ra
Nhặt cành hoa phượng về nhà chơi chung

Bây giờ còn nhớ hay không
Anh đem cánh phượng tô hồng má em
Để cho em đẹp như tiên
Nhưng em không chịu sợ lên trên trời

Lên trời hai đứa hai nơi
Thôi em chỉ muốn làm người trần gian
Hôm nay phượng nở huy hoàng
Sao tình hai đứa lỡ làng duyên nhau

Rưng rưng phượng nở trên đầu

Tìm em anh biết tìm đâu bây giờ

Thứ Ba, 27 tháng 7, 2010

Phân biệt

Ta không rành, nhưng ta hiểu rằng cầu siêu là cầu để cho linh hồn siêu thoát. Những người bất đắc kỳ tử, những người chết oan ức... thường được thân nhân cầu siêu, mong cho linh hồn siêu thoát. Những người dân vô tội chết trong mấy cuộc chiến tranh, cái chết của họ tất nhiên là oan ức, tức tưởi. Những người bị bắt lính, cả hai phía họ đều không muốn cái chết đến với mình. Nghĩa tử là nghĩa tận. Chết chẳng lẽ còn phân biệt này nọ, như vậy thì người sống bị phân biệt này nọ là chuyện hiển nhiên. Hỏng hiểu có thực tâm không nhỉ? Nếu không thực tâm thì người ta mượn cớ đó để làm gì nhỉ?

Thứ Bảy, 24 tháng 7, 2010

tiền

Gặp người quen cũ, nhắc lại chuyện hồi xưa. Vợ chồng người kia cãi nhau chuyện đánh bạc, tiền nhà đội nón ra đi. Ta nói ai biểu thấy đem tiền đánh bạc thắng về là mừng tít mắt, thì đánh bạc thua lấy tiền nhà gỡ là chuyện bình thường có gì mà thắc mắc. Một người hỏi lỡ em thấy mang tiền thắng về là em chê hả. Ta cười dĩ nhiên rồi, của cờ bạc để ngoài sân mà, có đem vô nhà thì em cũng xé, không thôi vứt ra ngoài đường. Sếp ta hỏi em dám xé tiền hay vứt tiền hả . Ta khẳng định ba cái tiền tào lao đó nếu mà đem về thì em vứt là cái chắc. Sếp thử ta nên đưa tờ mấy chục ngàn hình như năm chục đó và hỏi em dám vứt nó không. Lương căn bản hồi đó là 210k. Ta đùa, hỏi lại sếp có ân hận không, em vứt đây nè. Không nghe nói năng gì ta đi ra ngoài lan can, ném nó xuống đất rồi tỉnh bơ đi vô, rồi, em vứt rồi đó. Hehe

Thứ Sáu, 23 tháng 7, 2010

Quên

Hihi, con người là giống vật mau quên nhất,  đó là mặt ơn nghĩa. Là giống vật nhớ dai nhất, đó là mặt thù oán. Người ta nói làm ơn chớ nên nhớ, chịu ơn chớ nên quên. Nhưng mà phần đông người ta hành xử ngược lại, " cứu vật vật trả ơn, cứu nhơn nhơn trả oán". Chắc là tại sợ trả ơn thì thấy mình thấp hèn đi, nhờ ơn nghĩa người ta nên mới được như vậy chứ không phải vì tự bản thân năng lực, đạo đức của mình. Chỉ nghĩ được gần như vậy, chứ không nghĩ được xa hơn rằng biết ơn là thể hiện cái văn hoá, cái đạo đức của mình. Khi mà nghĩ xa hơn thì người ta đã hành xử khác rồi. Mà gần như chẳng ai làm ơn thực sự, ở đây ta nói thực sự nghĩa là trong thâm tâm họ thấy nhu cầu cần phải làm vậy, cốt để được trả ơn lại. Người này giúp người kia, người kia lại giúp người nọ, cứ xoay vòng như vậy. Nhưng mà chịu ơn thì sao ngừơi ta lại hỏng thèm nhớ, kỳ cục ghê đó. Vậy mà người ta lại tự cho mình là loài vật cao cấp nhất, thậm chí tốt nhất. Hihi, con người cũng như các loài động vật khác thôi, chẳng qua tư duy phát triển để bù vào những hạn chế, thiếu sót ở các giác quan khác thôi mà. Nghĩa là có thêm một giác quan nữa gọi là tư duy.

Thứ Năm, 22 tháng 7, 2010

Linh tinh

Sợ ghê. Ta thường đùa nếu mà VN tiến bộ bằng Thái lan thôi thì chắc ta mọc râu mất.**
Rảnh ghê hén, không còn gì để làm.
**
Để làm gì vậy?
**
Vì vận nước đang lên
**
Chở bauxite bằng xe tải chạy trên đường quốc lộ độc đạo. Thông minh ghê hén.
**
Nhắc nhở rồi đó, chứng từ nào chưa hợp lý thì làm cho nó hợp lý nghen, bí quá thì xử lý đại đi cho xong.
**
Ngân hàng nhà nước ơi, đâu rồi?
**
Dễ ẹt, mướn TQ thổi mây bay đi, thấy quảng cáo đâu đó rồi mà.
**
Chơi luôn, coi thử ai sợ. Hù hén.
**
hehe, nói gì lằng nhằng nhiều quá hà. Đơn giản thôi vì hỏng cần đâu, nói trải thảm đỏ đón rước gì đó là nói chơi cho dzui nghen. Biết nhiều lại lắm chuyện. Cứ đào đất lên mà ăn, xong rồi lại tăng cường "khai thác sức của dân" vậy cần gì trí với thức.
**
Cái tít " độc" ghê hén, lỡ người ta tò mò suy nghĩ "chắc có chuyện gì nên mới giựt mình vậy" thì sao. Hehe, phải an dân chớ.
**
Gật đầu là đồng ý, lắc đầu là hỏng đồng ý. Vây người ta nói nghị gật nghĩa là đồng ý mà, có sao đâu. Khi mà hỏng đồng ý thì kêu nghị lắc nghen.Hehe
**
Cái kiểu gì kỳ vậy hở trời, người ta đóng thuế để nuôi công chức để làm việc vậy mà còn đổ qua đổ lại nữa là sao. Rốt cuộc là vừa được ăn vừa được cười vô đầu "bọn nó" hén. Dùng từ gì cho đúng đây mà hỏng phạm huý?
**
Đầu vào nhiều, đầu ra một mình? Mua theo kiểu độc quyền mua, bán theo kiểu độc quyền bán? Vậy nên dù chính phủ có chỉ đạo giá ntn cũng không có hiệu quả.Nếu cho giá thấp thì còn cúp điện dài dài vì nghề của ông mà, ông muốn múa may ntn thì múa, nếu để cho tự quyết định giá thì có khi không cúp điện nhưng sẽ là ngành siêu lợi nhuận. Và rồi mọi ngành sản xuất kinh doanh sẽ bị ảnh hưởng rất nặng, vì rằng hiện giờ nó phát triển quá rồi không còn như xưa, không thể nắm gọn trong lòng bàn tay.
**
Tự kiếm tiền, tự tiêu tiền. Khôn nhờ, dại chịu. Ai biểu bao cấp chi rồi lại lăn tăn.
**
Ta thấy bác nào giúp nông dân, người nghèo kiện cáo thì sau rồi cũng sao sao đó
**
Mắc cười ghê, sao mà người ta mua 1 tờ giấy in lằng nhằng có mấy chữ mà mắc quá trời, rồi lại đem khoe nữa chớ. Bộ muốn cho thiên hạ thấy là mình ngu si nên bị lừa hả?
**
Cuối năm đừng có mà lên tới trên 19.5 hay tiến sát 20 nhe, sợ lắm đó.
**
Ta còn thấy 2 vợ chồng đều là đảng viên, trình độ đại học, thường nhận danh hiệu đảng viên gương mẫu hay cái chi chi đó ( ta hỏng phải là đảng viên nên hỏng biết cái xếp loại thành tích là gì) sống giữa phố chớ hỏng phải quê, chồng còn là giám đốc 1 chi nhánh của 1 doanh nghiệp nhà nước. Vậy mà xử sự đâu có hơn cái cảnh này đâu. Người vợ thì cho rằng méo mó có hơn không. Hết hiểu.
**
Dĩ nhiên rồi, tại vì chính phủ và cán bộ làm luật mà chớ đâu phải quốc hội làm luật.
**
Sao hỏng trả lời mấy câu hỏi tại sao khác ở cấp vi mô mà toàn lo mấy chuyện vĩ mô siêu thế giới không vậy
**
Hỏng vô được facebook nè bác, vô đó nói chuyện tào lao thôi mà, vô wordpress thì giựt giựt khi được khi không đó bác, còn mấy cái trang tin của tư bản giãy (mãi không) chết như BBC... thì cũng hỏng vô được luôn đó bác.
**
Vầy nè: quy định mỗi nhà phải làm hầm chứa nước. Nước mưa rơi xuống trong khu vực nhà nào thì phải chui xuống hầm nước ở nhà đó. Các cơ quan, công sở cũng phải làm hầm chứa nước y như vậy. Nhà nhà chứa nước, người người chứa nước. Còn nước mưa rôi trên đường thì chảy xuống cống. Yên tâm, thành phố hết ngập lụt mà người dân không được ỷ vào nhà nước.
**
Hết chuyện để nói rồi à, người bán vậy thì đừng có mua, người mua vậy thì đừng có bán. Cứ cà chớn là không chơi, gì mà nhiều chuyện dzậy.
**
Chuyện nhỏ, cứ có tiền là xong. Hic
**
Ai biểu làm ít mà chi, có 200M~10k USD nên bị tóm là phải, lần sau rút kinh nghiệm làm nhiều nhiều lên nghen
**
Bà con chú ý cái tin nhí nhí ở dưới chứ đừng quan tâm cái tin dài dài ở trên nghen.
**
còn lại 13.3% được đào tạo nhưng hỏng biết làm. Vậy cho chẵn.
**
Nói chuyện với 1 giám đốc ngân hàng thương mại quốc doanh, người ta nói trường chuyên ở địa phương ta tỉ lệ học sinh đậu đại học cao, thi vô trường này rất khó. Ông ta nói rằng vẫn có chạy chọt xin xỏ, hehe, con ông ta mà. Ta mắc cười, làm như hỏng biết chuyện đó nên nói tỉnh queo mấy người mà xin xỏ chạy chọt cho con cái vào trường chuyên chắc có vấn đề về tâm thần, không điên cũng mát mát, hehe. Ta liếc thấy ông ta hình như chạm tự ái, biện hộ, nào là môi trường học tập tốt, thầy cô giỏi, bạn bè cũng tốt... Nhưng ta làm như hỏng biết chuyện gì, ta nói: học hành là thuộc về khả năng trí tuệ, đầu óc, nếu tụi nó không có khả năng thì đừng ép, ép quá sẽ có 2 hậu quả: hoặc là sợ quá nên ảnh hưởng tới tâm lý nhút nhát, sợ hãi, không dám thể hiện mình hoặc là ráng quá nên điên điên, mát mát. Tóm lại là không có lợi. Thấy con cái học giỏi mà người cứ dở dở ương ương thì chỉ có ba má nó tuyển dụng không làm việc mà phải trả lương hay chạy chọt vô mấy cơ quan nhà nước thôi. Hehe, biết đâu lại làm lãnh đạo hỏng chừng. Thấy nhiều lãnh đạo dở người mà.
**
Chẳng có gì là lạ cả. Bây giờ mới thấy hả? tại ai? tại ông trời chăng? Ông trời bắt cái nghiệp của người dân như vậy hả? Ai mà muốn đầu tư sản xuất, kinh doanh trong môi trường này, chỉ có buôn bán chụp giựt là mau thấy thôi. Hic, nói chi nhiều thêm đau lòng.
**
Vô duyên, nếu thừa vốn giá rẻ thì cứ cho vay lãi suất thấp đi, cớ sao lại cho vay lãi suất cao, ngân hàng nào chịu hỏng nổi thì bứt, dĩ nhiên cần phải bổ sung một số chính sách cho hợp lý. Nói lằng nhằng, chắc theo định hướng. Thầy ơi là thầy.
**
Mắc lo làm việc đại sự, mắc lo giữ gìn hoà bình thế giới, mắc lo nghiên cứu vũ trụ mà, ba cái đồ lẻ tẻ này đâu đáng để phải quan tâm. Hic
**

Thứ Ba, 20 tháng 7, 2010

Chết

Nghe kể một người đi mua điện thoại. Trên đường về thì bị mưa to, người đó gói điện thoại trong bao rồi bỏ trên đầu rồi đội nón bảo hiểm cho khỏi bị ướt mưa. Mưa to có sấm sét. Điện thoại mở nguồn. Sét đánh. Người đó chết.

Một người già, chỉ có 1 con trai ở chung. Con cháu cũng ở gần đó. Chiều hôm đó hình như người đó xách 2 xô nước để đi tắm nhưng mệt quá nên ngồi nghỉ. Tối hôm đó con trai đi về trễ nên qua nhà anh chị ngủ vì sợ gọi mất giấc ngủ của mẹ. Sáng hôm sau về nhà thấy nhà cửa vẫn mở, đèn vẫn sáng, 2 thùng nước còn đó và người mẹ ngồi chết trên ghế.

Có những cái chết thật kỳ lạ.

Thứ Hai, 19 tháng 7, 2010

Thói quen?

Xưa kia để tìm thông tin người ta ra thư viện, bây giờ thì lên mạng search

Xưa kia khi làm việc mệt mỏi thì nghe má nói : nằm nghỉ ngơi cho khoẻ đi con, bây giờ khi làm việc mỏi thì nghe khuyên bảo đi tập thể dục cho khoẻ

Xưa kia người ta lấy nhau mà không cần yêu nhau, ngày nay người ta có khi yêu nhau mà chẳng lấy nhau

Xưa kia người ta làm đám cưới xong rồi mới sanh con đẻ cái, ngày nay người ta có khi sanh con nuôi lớn tướng rồi mới làm đám cưới
hehe, viết đến đây nhớ bạn hồi xưa học đại học, lúc đó cả lớp, cả nam và nữ hù doạ đám cưới của Uyeen thì tụi này tới ăn đám cưới tới 3 ngày 3 đêm, rồi mới thả cô dâu về cho chú rể.
Xưa kia người ta đi học xong xuôi rồi mới đi làm, ngày nay người ta có khi đi làm rồi mới đi học

Xưa kia người ta thường đi thăm bà con thân thuộc, ngày nay người ta lại lên mạng hỏi thăm bà con không thân thuộc

Xưa kia người ta thi đậu có bằng cấp rồi mới nhận việc, ngày nay người ta được bổ nhiệm vào chức vụ nào đó rồi mới kiếm cái bằng nhét vào, đó gọi là nợ bằng phải bổ sung

Xưa kia người ta viết nhật ký hay những cái thật riêng tư rồi cất kỹ trong tủ giấu đi, ngày nay người ta đem ra khoe những cái bí mật từ những cái đáng yêu nhất đến những cái dị hợm nhất cho cả thiên hạ biết

Xưa kia người ta nói nó bị xỏ mũi nghĩa là bị lừa, ngày nay người ta tự xỏ mũi để đeo khuyên

Xưa kia ban tối người ta ngủ sớm rồi sáng dậy sớm, nay người ta ngủ thật trễ rồi dậy trễ.

Xưa kia người ta có răng khểnh thì thích, cho là duyên, ngày nay mọc răng khểnh thì vội đi niềng răng cho có nụ cười duyên.

**

Hôm sau viết tiếp


Nhát gan, hihi

Đèn đỏ, ta dừng xe lại. Ngã tư khá vắng, một chiếc xe rẽ trái, hai chiếc xe chạy thẳng. Chỉ có mình ta đứng lại. Hỏng phải vì ta có ý thức chấp hành luật lệ giao thông đâu, chẳng qua là ta sợ chết mà, haha. Nếu mà ngã tư không có đèn giao thông thì người ta thường chú ý nhìn phía bên kia đường hơn. Khi có đèn thì người ta ít chú ý hơn, dĩ nhiên rồi. Người ta có thể nghĩ rằng chẳng có xe nào đâm ngang mình, và người ta thường nghĩ thế, và nghĩ thế là đúng vì đèn đỏ sao mà chạy. Chạy lúc đó nguy hiểm như vậy mà sao người ta lại cứ cắm cổ chạy hén. Nhanh một chút mà có khi chậm cả cuộc đời. Nếu xui thì hoặc là ta tông người ta, hoặc là người ta tông ta. Nếu hên thì nhanh hơn được một chút. Hihi, hên ít quá so với cái xui, vậy mà sao người ta không sợ hén.

Thứ Bảy, 17 tháng 7, 2010

Nghĩ tầm bậy tầm bạ, hihi

Câu thành ngữ " chờ sung rụng". Có anh chàng kia lười chảy nước, chỉ nằm ườn ra há miệng chờ sung rụng vào miệng. Có một trái sung rụng xuống nhưng không không rớt vào miệng hắn ta, thấy 1 người đi ngang qua hắn ta liền nhờ lấy giùm trái sung bỏ vào miệng. Người đó liền lấy chân gắp trái sung bỏ vào miệng hắn ta. Hắn ta tức quá nói: người đâu mà lười quá là lười dzậy. 

Thứ Sáu, 16 tháng 7, 2010

nửa chừng

Ta sinh ra và sống ở 1 nơi gọi là tỉnh lẻ. Mà sao người ta gọi là tỉnh mà cho thêm từ lẻ vào làm chi vậy ta. Để cho nó có cái không khí của vùng quê chăng. Đô thị chẳng ra đô thị, làng quê cũng chẳng giống làng quê. Cứ nửa mùa. Nên con người chắc cũng vậy, không ra đô thị cũng chẳng giống ở làng quê. Nửa chừng. Sống lâu lắm rồi, lâu đến nỗi mà nếu ta đi xa chắc nhớ nó lắm, không biết ta có khóc vì nhớ nó không nhỉ. Ta rất hay đi, có lẽ chân ta là chân chạy chăng. Nhưng ta đi không lâu, độ chừng tháng trời là quay về. Nó quen thuộc đến độ mỗi khi ta đi đâu về là ta cảm thấy như được hít thở cái không khí quen thuộc đó. Một nơi không phải là đô thị mà cư dân tứ xứ, người ta có thể bắt gặp người dân địa phương từ khắp các vùng miền của cả nước. Bởi vì vậy nên có nhiều nét văn hoá lai tạp, mà cũng chẳng có nét văn hoá của địa phương nào lấn át được. Lại tính cách nửa chừng. Giọng nói cũng vậy, những thế hệ sinh ra ở nơi này nói giọng có chút gì đó giống quê quán bản xứ nếu trong vùng đó nhiều người cùng quê nhưng vẫn nhẹ hơn, không mang hẳn âm sắc gốc. Một năm có 2 mùa là mùa mưa và mùa khô, nhưng một ngày có tới 4 mùa. Kỳ lạ. Tối ngủ có thể thấy nóng, bật quạt hay máy lạnh nhưng tới nửa đêm về sáng có khi phải đắp mềm mong mỏng.  Nắng cũng không giống nơi khác, mưa cũng vậy, và gió cũng vậy. Nắng tưởng chừng như dịu nhẹ nhưng thật gay gắt, mưa thường to và dai, và gió thường không thổi mà giật. Dường như là thiên nhiên ở đây cái gì cũng hết mình. 

Thay đổi?

Nghe má kể hồi xưa, khi mà phụ nữ đi làm sở Mỹ thì còn bị mọi người dòm ngó, bàn ra tán vào. Lấy chồng Mỹ bị coi là me Mỹ. Có người lấy chồng người nước ngoài không dám về quê vì bị xa lánh, thậm chí bị từ. Má nói ngày xưa người ta nói mấy người ham tiền lấy anh Chà Và vì ảnh đen nhưng bạc ảnh trắng. Dĩ nhiên như vậy là quá cực đoan, chắc là do người ta cho rằng không thể nào có cái gọi là tình yêu giữa những con người có chủng tộc khác nhau, hihi. Mà người ta cũng có nói làm bé ông lớn còn hơn làm lớn ông bé. Ngày nay thì ngược lại hẳn, sao bây giờ thấy người ta lấy chồng Đài loan, rồi tới Hàn quốc, và bây giờ nghe tới cả Mã lai nữa, ùn ùn như một phong trào. Người ta hãnh diện vì lấy chồng ngoại quốc để mong có được sự giàu có, sung sướng. Chỉ vì lý do đó thôi. Người ta không cảm thấy mình là 1 món hàng nếu không muốn nói là hãnh diện vì là món hàng để cho người ta trả giá và mua. Cái gì xô đẩy con người ta đến mức đó nhỉ? Đáng thương hay đáng trách nhỉ? Hay là ta lạc hậu quá, bảo thủ quá không theo kịp bước tiến của cái xã hội này. 


Thứ Tư, 14 tháng 7, 2010

Linh tinh

Bắt chước anh 2 TQ kỷ luật vài em hỏng biết trên biết dưới để vừa răn đe, vừa mị người ta đó mà. Bác nào xui xẻo ráng chịu nghen http://www.bbc.co.uk/vietnamese/vietnam/2010/07/100707_vinashin_discipline.shtml. Blogspot bữa nay sao giựt giựt vậy ta.
** 
Nghe giang hồ kể bác cán bộ kia muốn bỏ vợ vừa già vừa xấu vừa không mô đen mà không kiếm cách nào bỏ được. Vì gia đình mà không quản lý được thì sao đòi quản lý tổ chức, quản lý xã hội. Họp tổ chức là phê bình liền á, người ta lại kiếm cớ giành ghế nữa chớ. Vậy là kiếm cớ. Dụ vợ đi học anh văn, vi tính để xin vào làm việc. Mấy bữa sau cho trợ lý số điện thoại để tự động gọi sếp bà để đi đón. Mấy bữa sau nữa gài thế để bà này gọi cho trợ lý. Mấy bữa sau nữa khi bà này gọi điện cho trợ lý rồi trợ lý lại chở ra đâu đó để gặp sếp. Hehe, lại dàn cảnh tay nắm tay, rồi lại có cảnh ghen tuông. Chết bà rồi vì tội ngoại tình. Coi như là ly dị, lý do chính đáng. 
** 
Căng quá ông nổi khùng khai tuốt luốt thì chết hết cả nút đó nghen. Nhẹ nhẹ tay thì ông ráng nín.
**
“Theo số liệu từ Văn phòng Chính phủ, tổng tài sản của Vinashin là hơn 90 ngàn tỉ đồng và số nợ hiện là 80 ngàn tỉ đồng. Đây là con số quá lớn so với tổng tài sản tập đoàn này có. Cần phải có các cơ quan chuyên môn thanh tra kiểm toán đi vào xem xét cụ thể các bảng cân đối kế toán, xem xét cụ thể các sổ kế toán cũng như thông tin chính thức của Vinashin mới thoả đáng”, TS Đặng Văn Thanh, nguyên phó chủ nhiệm uỷ ban Kinh tế và ngân sách Quốc hội, chủ tịch hội Kế toán – Kiểm toán Việt Nam kiến nghị. Số liệu còn lùng bùng như vậy mà chia chia, tách tách là cớ làm sao? bác nào dzui tính làm vậy ta? Tiền mấy chục ngàn tỉ mà coi như con nít chơi đồ hàng vậy ta. Ôi, xót ruột.

**
Phải phát triển công nghiệp đóng tàu, công nghiệp vũ trụ, công nghiệp hàng không, những cái tối tân nhất, những cái hiện đại nhất. Người cách mạng là phải dũng cảm. 
** 
Bắt đầu? công nghiệp phần mềm sẽ thay đổi ntn đây?

**
hehe, đừng có nói sau Vinashin là tới EVN nghen 
** 
Dĩ nhiên rồi, nhưng vào năm nào? hehe
**
Trời, sao toàn cái gì đâu tăng không vậy? 
** 
Con chó tha miếng thịt thì người ta đuổi đánh nó cho tới chết, con cọp tha nguyên con bò mộng đi thì chẳng ai dám làm gì.
**
Nói cho đã miệng thôi. Cuối cùng thì xí xoá, dân lưng đã còng lại càng còng thêm. Kêu là đấu tranh cho đời hết bất công để lại thêm cái bất công khác. 
** 
Con cháu Thánh Gíong mà. Đất là sở hữu toàn dân, nhà nước cấp đất cho tập đoàn, tập đoàn lấy đất trả nợ cho doanh nghiệp nhà nước, trả nợ cho ngân hàng thương mại quốc doanh cũng của nhà nước, ngân hàng lại đứng ra trả nợ nước ngoài. Lấy tiền từ túi áo phải bỏ qua túi áo trái rớt ra mấy đồng, từ túi áo trái bỏ qua túi quần phải rớt thêm mấy đồng, từ túi quần phải bỏ qua túi quần trái rớt thêm mấy đồng nữa, từ túi quần trái bỏ lại qua túi áo, lại rớt thêm. Cứ bỏ qua bỏ lại người ta thấy chóng mặt luôn, hỏng hiểu gì hết trơn. Xong. Dân đen gánh hết nha, đừng có mà bắt chước Hy lạp tăng thuế GTGT lên 23% nha. Học tập theo lời Bác Hồ dạy: chống giặt đói, giặt dốt rồi mới tới giặc ngoại xâm mà, đâu có thấy giặc nội xâm đâu.
**
Sống sao mà phương Tây ghét mà phá hoại vậy hén, sao mà nó lại không phá hoại Ấn độ, Nhật bản hay Campuchea... vậy ta. Chẳng lẽ nó ghen tỵ. Haha 
**
Nói rõ rõ cho bà con biết ai làm giá $ thị trường tự do với nghen. 
**
Chính phủ hiểu đúng chúng tôi nhưng dân hỏng chịu hiểu gì cả. hehe, dân ngu quá hén. Giá mua điện có tính thêm cái gì không vậy hả? Giá điện đòi bằng giá điện nước ngoài, vô duyên vừa phải thôi nhe, tiền lương có bằng nước ngoài không vậy? còn một đống chi phí khác nữa có bằng không? 
** 
Ai cũng biết chỉ 1 người hỏng biết. Nói chơi hay nói giỡn vậy? 
**
Hỏi Vinashin chỉ cách cho, dễ ợt hà. 
** 
Hiểu là : giấu được đến đâu thì tốt đến đó.
**
Ta sợ hơn, ta sợ sẽ đến thời kỳ hàng nhái tràn ngập thế giới. Khi mà các công ty rút ra khỏi TQ để đầu tư ở nơi khác thì những con người của TQ sẽ tiếp tục công nghệ nhái/bắt chước không có tính sáng tạo và không có cơ chế kiểm soát chất chất lượng ngặt nghèo thì tổng chi phí sẽ rẻ mạt hơn. Bởi vì nó bắt buộc phải cho làm vậy nếu không thì nền kinh tế sẽ sụp đổ. 
**
cái tiêu đề với cái nội dung chẳng ăn nhập gì, hay là ta hỏng hiểu. 
** 
Nữa nè, sáng mắt thêm lần nữa. Còn nhiều lần phải sáng mắt nữa để biết mùi đời nghen giai cấp nông dân.
**

" Tuy nhiên, sau một thời gian làm ăn tại Việt Nam, ARC vấp phải sự phản đối của chính quyền địa phương và doanh nghiệp trong nước. Họ cho rằng do ARC phá giá thị trường, mua gạo với giá quá cao khiến doanh nghiệp trong nước không theo kịp. Trước nhiều áp lực khiến ARC một thời gian sau phải rút lui." Trời đất ơi, chỉ biết kêu trời chớ hỏng dám nói thêm cái gì. Hic

**

Còn ngồi hát hò như vầy là còn phải chịu nữa đó nghen. Phải đập bàn cái rầm 1 cái rồi đứng lên thì may ra mới hết đó.

**

Sao người ta không làm luôn máy đa năng hén. Bật menu lên. Chọn món. Bỏ bột, muối, đường, nước.. vào từng ô theo đúng trọng lượng quy định. Bấm enter rồi ra sân chơi. Khi mà món đó chín rồi thì máy tự động la to lên: chín rồi, ngon quá, ngon quá. Haha, mấy người mà làm biếng như ta thì kết cái này lắm đó.

**

Thiếu bạch tuộc

**

Đó, mua của TQ an toàn hơn. Rút kinh nghiệm nghen.

Thứ Ba, 13 tháng 7, 2010

Lắc đầu

Ngày đó, phòng ta có 1 cái kho chuyên để thùng, xốp vì sợ phải vận chuyển máy móc đi các đơn vị cơ sở. Có lần một chị phòng kế toán xin 1 thùng giấy về đóng đồ, chị này thả thùng lăn từ lầu xuống theo đường cầu thang. Còn lần khác 1 chị phó giám đốc cũng lấy 1 thùng thì bưng bằng 2 tay. Trưởng phòng của ta thấy vậy hỏi: Uyeen thì chắc bưng nâng niu cái thùng nhẹ nhàng há. Ta mắc cười, nói đùa: không em chẳng bưng. Sếp ngạc nhiên hỏi: vậy em làm sao. Ta trả lời: em biểu "thùng ơi, mày chạy xuống đây, rồi chạy tới chỗ đó thì thùng tự nhiên lăn tới đó chớ cần gì phải bưng". Sếp lắc đầu, hehe. 

Siêng năng, hehe

Gặp người bạn cũ. Nói chuyện bọn trẻ bây giờ, người này than sao tụi nó làm biếng học ghê, hồi xưa tụi mình siêng hơn nhiều. Còn nói nữa: ngày xưa ôn thi đại học học tới 12h đêm, sáng sớm 4h đã dậy học. Ta nghe mắc cỡ quá, đính chính: Uyeen đâu có vậy. Vì thường nhắc nhở bọn nhỏ là ngủ sớm 10-10h30 là nên ngủ, lớn hơn thì 11h. Còn kể là hồi xưa ta ngủ cỡ giờ đó. Ngày đó, vào thời gian ôn thi đại học thì ti vi chiếu phim bạch tuộc. Vậy là trước giờ chiếu thì học. Canh tới giờ chiếu phim là coi. Coi xong lại ôm sách học tiếp. Mà phim này lại dài mới mệt chớ, mà ta lại khoái coi mấy phim kiểu đó mới gay go chứ. Vậy là coi thì coi mà học thì học, hỏng có liên quan gì với nhau hết. Nhưng mà có coi phim thì cũng trễ nhất là 10h30 là ngủ. Còn sáng thì 5h30 mới dậy. Chắc hỏng giống ai. Bữa nào siêng thì 5h dậy. Tới trước ngày thi cỡ 7-10 ngày gì đó thì khoá sổ, chơi thôi, hỏng thèm học cái gì nữa. Học nhiều tới lúc đó lú lẫn mất. 

Nhớ ngày đi cắt hộ khẩu. Lúc đó vào trường đại học thì còn lãnh gạo, mấy năm sau mới lãnh tiền nên còn phải cắt hộ khẩu vào trường. Ta cầm giấy tờ ra công an cắt hộ khẩu. Gặp 1 người cũng đi cắt hộ khẩu cho con vào đại học. Người đó hỏi thăm ta học ở đâu. Ta nói ngành học, trường học thì thấy người đó khoe con bác cũng học ngành đó, trường đó, nó được xyz điểm, bác đi cắt hộ khẩu cho nó, con trai đó nghen mà còn để  ba đi làm chuyện đó hay cũng có khi do ba cưng. Ông ta hỏi điểm ta, ta ngại quá hỏng dám nói. Ông ta cứ gặng hỏi vì điểm số của con ông ta thuộc loại cao nên phấn khởi đó mà. Im không được ta đành phải nói vì ta cao hơn tới 1 điểm, hehe.

Nhớ ngày thi vô cấp 3, tới ngày dán tên thí sinh ta cũng chẳng đi, bạn bè đi coi rồi chạy về báo Uyeen thi phòng đó đó. Ta ừa rồi thôi người ta coi giùm rồi còn lên coi làm gì, định bụng sáng mai lên sớm trước cỡ 30 phút coi một thể. Mà ta cùi thiệt, lỡ lúc đó sót tên thì sao hén, chắc tại lúc đó nhỏ quá không nghĩ tới mấy chuyện rủi ro. Tới chiều cỡ 2-3h anh ta đi về thấy ta còn nằm ngủ thì la lên trường coi danh sách, mai thi rồi mà. Ta mới chạy lên trường coi danh sách vì sợ bị la, haha. Thi rồi cũng tơng tơng chơi, bạn bè canh chừng lên coi điểm rồi về báo giùm ta. Sau đó ta mới chạy lên coi điểm vì sợ bị la, hihi. 

Thứ Sáu, 9 tháng 7, 2010

Tương đối

Đời người ngắn hay dài nhỉ? Người than ngắn, kẻ bảo dài. Thời gian trôi cũng như vậy, người bảo nhanh, kẻ bảo chậm. Khi người ta trông chờ thì thấy sao trôi chậm thế, có thể đếm từng giây, từng phút. Còn lúc người ta có quá nhiều thứ để làm thì ta lại thấy nó trôi vùn vụt, tính từng ngày, từng tháng, từng năm. Mới đó mà đã hết năm. Mới đó mà đã hơn nửa đời người. Mới đó mà tóc đã bạc trắng, và rồi đến lúc không còn biết đến thời gian trôi nữa.Thời gian là tuyệt đối, cảm nhận về thời gian lại rất tương đối. Cũng như con người vậy, cũng tính cách đó, thương thì thấy toàn những mặt tốt, sao mà đáng yêu đến thế ; khi mà đã ghét thì những mặt tốt đó có khi lại trở thành những cái xấu xa đến không chịu nổi. Chung quy bởi vì cái tương đối của con người trong nhận thức, trong tình cảm. Cái tương đối đó kể ra cũng hay. Nhờ vậy mà con người ta có đủ mặt hỉ, nộ, ái, ố. Nhờ vậy mà cái xã hội này đa dạng, phức tạp và thật nhiều chuyện, hehe.  

Vậy, con người ta cũng cần tương đối thôi nhỉ? Bởi không thể nào mà tuyệt đối. Tuyệt đối một cách tương đối, hehe.

Thứ Tư, 7 tháng 7, 2010

Khó tính

Thấy mấy bạn trẻ mặt váy ngắn ngồi yên sau xe máy, ngồi 2 bên ta ngạc nhiên hỏi: ủa, sao mấy đứa nó ngồi vậy ta. Đứa cháu nói: Cô ơi, bây giờ là vậy đó, áo dài, áo đầm, váy dài, váy ngắn đều vậy hết đó, chắc trên đời này chỉ có cô kỳ cục là ngồi 1 bên thôi. Hehe, chắc ta già khằng rồi.

Bạn bè mua áo, quần xong về mặc ngay, có lần ta thấy thòi lòi ra mấy sợi chỉ may thừa chưa cắt, nhờ ta cắt giùm, xong ta lại nghe nói: kỹ tính ghê đó, ai mà thấy đâu. 

Ngày xưa đi làm mặc áo dài, mùa mưa người ta mặc áo dài đi làm, quần dài quá nên lết phết dính đất. Ta mang giày 7 phân thì mặc quần thêm 5 phân, giày 10 phân thì quần 7, 8 phân thôi để cho nó sạch sẽ. Người ta hỏi đi sao mà không dính đất, ta trả lời thì nghe nói: kỹ ghê, y như bà già vậy. Hehe, bà già mà hỏng giống bà già thì giống ai hén.

Người bạn thân đi cắt tóc về, chắc trúng thợ học việc nên nhìn lòi chòi ra mấy sợi tóc thừa. Ta hỏi thăm rồi chỉ cái lỗi đó, người đó làm biếng ra bắt đền nên ta lấy kéo sửa lại giùm tiện thể chỉnh thêm chút đỉnh cho xì tai hơn, còn nghe nói: may cho tụi nó mà gặp chị thì bỏ chạy hết. hehe

Đi mua áo quần, tiệm nói là hàng hiệu, ta nhìn đường may không sắc sảo, không đều, cầm vải lên thấy mình vải rờ hỏng mát tay chút nào, ta kêu đừng có mua. Bạn bè không mua và rồi nói: khó tính  ghê đó, ai mà cũng như chị thì nó sập tiệm. 

Có lần đi chơi cả nhóm, vì trời lạnh nên mấy ông ghé vào mua áo len, dĩ nhiên tụi ta trả giá giùm. Ta nhất quyết đòi giá đó, người bán hàng không chịu vì thấy dân du lịch nên muốn móc túi, than lỗ tùm lum. Ta cười cười, lâu lâu dì bán lỗ mấy cái làm phước chứ có gì mà rên rẩm dữ dzậy, cả ngày lời rồi mà. Cuối cùng cũng phải bán giá đó vì lời chán mà còn bán được mấy cái lận, còn hỏi thăm mấy ông ở đâu, rồi nói con gái xứ đó nhìn thấy hiền mà sao dữ quá dzậy. Hỏng móc túi được nên tức đó mà.

Ngày xưa phòng ta có 1 ngừơi chuyển công tác, trưởng phòng nói mua quà tặng, thủ quỹ rủ ta đi mua ta hỏi tiền bao nhiêu thì nghe nói nhiêu, nhiêu đó. Ta không chịu đi vì không đủ để mua quà tặng, phải gấp 3 đó thì mới mua được, vì giống mua đồ chơi cho con nít quá. Cuối cùng cô ta phải hỏi ý kiến trưởng phòng, trưởng phòng phải đồng ý. Không đồng ý thì ta coi như không liên quan, hehe. Ai làm gì thì làm, ta hỏng biết.

Nhưng đồ của ta thì đơn giản, xe thì làm biếng rửa, ra đường không bóp, giỏ xách. Không có cả nơ, kẹp tóc, nhẫn, dây chuyền, bông tai... Ta chỉ có hay mua đồng hồ đeo tay thôi. Ai mà cũng như ta thì người ta sập tiệm thiệt vì biết bán cho ai. Hihi

Kế toán in báo cáo nộp, bản in ra bị lem nhem, ta không ký. Bắt in lại, vì như vậy là không tôn trọng người nhận báo cáo. In lại, rồi nói: chị khó tính ghê, người khác đâu có ý kiến gì đâu. Hehe, vậy mà khó tính, dám nói với ta là ta khó tính, vậy là ta dễ tính quá mà.

Ta đúng là khó tính thiệt, hehe, quá khó tính nữa là.

Thứ Ba, 6 tháng 7, 2010

Nặn

Ngày nhỏ, ta học giỏi thì xung quanh người lớn hết nói: không được tự kiêu, chỉ do chăm chỉ thôi mà, do may mắn thôi mà... thì lại nói biết bao người thông minh hơn, ăn nói nhỏ nhẹ chứ không được ta đây. Làm bài toán giải thích dài dòng thì bị trừ điểm vì dài dòng quá , tức quá làm cho ngắn thì cũng bị trừ điểm vì ngắn quá không rõ ý, trong khi người khác copy bài thì không bị trừ điểm. Nói nhỏ thì bị la sao nói nhỏ vậy, tới khi đi làm nói nhỏ không ai nghe ráng nói to thì lại bị la sao nói to vậy. Hiền thì người ta ăn hiếp, tức mình dữ lên thì người ta không ăn hiếp được nên nói sao mà dữ như gấu, hehe, chưa cắn ai miếng nào mà nói bậy ghê. Nói nhanh thì người ta không nghe kịp lại phải ráng nói chầm chậm lại. Nói lằng nhằng, tầm bậy ta nổi khùng nạt thì nói sao mà nóng tánh dzậy. Người quen của má thì nói cái con này giống hệt chị Ba lúc ba mươi mấy, hồi đó má mày đẹp lắm chứ không xấu như mày đâu. Người quen của chị thì nói giống chị ghê nhưng mà chị đẹp hơn nhiều chứ không xấu như vầy. Hehe, tội nghiệp ta thật, giống người đẹp mà toàn lựa cái xấu để giống mới đau chớ. 

Hehe, ai cũng muốn nặn ta hết. 

Dịu dàng

Gặp người quen cũ, nói chuyện một hồi thì ngạc nhiên, sao bây giờ dữ dữ dzậy Uyeen, hồi trước thấy hiền, dịu dàng lắm mà. Hihi, biết sao được, hỏng dữ thiên hạ ăn thịt mất. Ta sao biết ta được nhỉ? người ta nói sao thì ta nghe vậy. Mà nghĩ lại cũng dữ thiệt. Không dữ cũng không được. Khách hàng đủ hạng người, tốt có, xấu có, gian có, thiệt có. Còn ăn xin, nhìn mặt toàn là giả dạng không hà. Ăn xin gì mà không cho thì chửi, đi ra còn lầm rầm cái gì đó trong miệng. Nhớ hồi trước, ta cấm cho ăn xin, cho có nơi có chỗ không phải bạ đâu cũng cho, vậy mà một cô nhân viên thấy tội nghiệp cũng cho 1 người ăn xin. Hôm đó ta đi đâu đó, tới chiều tối ta nghe cô ấy kể lại: chị ơi, em tởn rồi vì em không nghe lời chị, hồi sáng em cho 1 bà ăn xin, sau đó lại thấy người khác tới xin, em cũng cho, sau đó trong một buổi sáng tụi nó cứ lần lượt tới cỡ 10 người, em sợ quá, em không cho nữa thì bị nghe chửi sao cho người này mà không cho người kia, ghê quá, chắc tụi nó báo cho nhau. Còn cái nạn bán vé ca nhạc ủng hộ cái gì đó, đem giấy giới thiệu đóng dấu đỏ tới nói tùm lum. Bán sách nữa chớ, cũng đưa giấy giới thiệu, ta yêu cầu cho địa chỉ, số điện thoại để tới đó mua không mua ở đây, vậy là chuồn liền. Còn cơ quan quản lý nữa chớ, nhức đầu lắm mà hỏng dám nói đâu. Vì họ có trí nhớ tốt gọi là nhớ lâu nên thù dai, hehe. Mấy cái chướng tai gai mắt trong xã hội nữa chớ. Một đống cái như vậy mà gai của ta không mọc lên thì mới lạ chớ. Nếu mà ta lúc nào cũng ngọt ngọt, nhạt nhạt không nổi khùng, không dữ dằn thì chắc ghê lắm hén. Mấy người mà miệng cười cười mà chọt cái dao một phát vô ruột người ta làm người ta chết tức khắc thì khiếp thật. 

Linh tinh

Như thế nào là đúng nhỉ? 
**
Sao lại THX đưa tin nhỉ? Cái ở trên cũng THX đưa tin là cớ làm sao?

**
Bác này buồn cười nhỉ? Chơi với nó mà hỏng muốn hiểu nó tí nào.
**
Oai ghê ta.
**
Nhà nước ơi, đi đâu rồi, có nghe thấy gì không?
**
Đến bây giờ ta mới hiểu vì sao chưa thông qua luật biển
**
Hehe, sao lại không cho thêm ngựa vào nữa mà chỉ có mỗi trâu thôi ? Cho nó đầy đủ
**
Hehe, mua thêm vũ khí của Mỹ nữa chớ.
**
Ai ơi chồng giận bớt lời/ cơm sôi bớt lửa chẳng rơi hạt nào. hạ nhiệt chút đỉnh thôi mà.
**
"Cục trưởng Cục Quản lý nợ và Tài chính đối ngoại (Bộ Tài chính) cho hay, lo lắng tiếp theo đổ vỡ của các nước châu Âu chính là Nhật Bản." Nhớ đó nghen, đã nói là trúng, thế giới hãy lắng nghe
**
Đọc cái này, rồi đọc tiếp cái này. Đố có bao nhiêu điểm chung? 
**
Vậy mà trước đây có mỗi một mình VNPT thì giá cước cao ngất ngưỡng mà lúc nào cũng gào lên lỗ, lỗ nữa, lỗ mãi. Mấy cái ngành cứ suốt ngày la lỗ chỏng vó sao không bắt học hỏi theo tấm gương này cho bà con sống sót với
**
Đó, ba hồi nóng ba hồi lạnh mà. Sốt mà lấy nước đá lạnh đắp thì sẽ sốt cao hơn nữa cho mà coi.
**
Hehe, gì mà kém thế, cứ phải nói cấp trên chỉ đạo cho nó đỡ tốn tiền. Của 1 thành nhiều chia nhau thành khó mà.
**
Sướng ghê hén, làm một đống tiền rớt đâu mất mà hỏng bị gì hết trơn, còn được xoa đầu nữa, thôi lỡ xài bậy hết rồi thì thôi, hỏng sao đâu, đứa nào cũng vậy mà
**
Thấy trẻ con được dạy thương yêu và kính trọng cái gì đâu đâu ở trên trời chứ đâu thấy dạy thương yêu ba me, người thân, đồng loại đâu.
**
Tại sao người ta phải chịu cực khổ đắng cay như vầy để bỏ xứ mà đi?
**
Giám đốc sở xây dựng thì đưa nhà ra trung tâm, giám đốc sở quy hoạch thì đưa trung tâm về nhà.
**
Người làm mất của dân gấp 10, 100, 1000... lần như vậy thì đáng nhốt bao nhiêu năm hén?
**
Lại tiếp tục nói không với tiêu cực nữa nghen, trò nào sang năm thi tốt nghiệp có bị xui đừng có la lối nghen
**
Ngu cũng ráng chịu chứ sao miễn đứng có quá ngu là được. Dân đen biết làm gì bây giờ?
**
Hỏng phải vậy đâu nghen, làm ơn đi sâu sát quần chúng rồi nói. Muốn đi dạy phải nhiều tiền lắm đó, dễ gì mua được cái chỗ đứng trên bục giảng. Còn kỹ sư nông nghiệp làm ở đâu? nông dân trồng tỉa thì đâu có cần kỹ sư. Doanh nghiệp trong lãnh vực nông nghiệp thì chẳng nhiều. Còn làm hành chánh sự nghiệp thì cũng tốn bộn tiền đó nghen.
**
Đâu thấy gì đâu, nhìn sao ta nói rõ rõ chút xíu
**
Khổ nhiều thứ chứ, đâu mỗi chuyện thuế và hải quan, chẳng qua tế nhị và nhạy cảm nên im thôi mà. 
**
Migrate your Blog from Blogger to WordPress with all the Google Juice
**
Trừ VN ra vì có vô được đâu.
**
Chắc trùm mafia phải học hỏi để bổ sung ngành nghề quá, kinh hoàng.
**
Nếu mà ở VN thì chắc cũng xảy ra chuyện như vậy.
**
"Rõ ràng, nếu ta có một lứa công dân được giáo dục tốt, thế hệ sau họ sẽ tự học cha ông. Vậy đấy thì ra là... giáo dục. " Mít tờ này chắc làm nghề nuôi heo quá, người mà cũng là lứa. Hỏng hiểu gì hết trơn
**
Nhân dân muốn quỳ xuống xin lỗi chứ đừng có đứng ngẩng mặt lên trời mà xin lỗi, có chịu làm vậy không?
**
Sáng mắt chưa hở giai cấp nông dân? hic
**
Lại nữa, xã hội công bằng dân chủ văn minh đâu? Có công thì thưởng, có tội thì phạt. Thưởng càng cao thì phạt càng nặng, cứ vậy mà làm chứ cứ nói lằng nhằng quá, mỏi tai.
**
**
**
**
**
Đọc cái này, coi thêm cái này, ta chẳng tin vào chất lượng của nó, còn mẫu mã thì hơn hàng chợ chút xíu. Hehe
**
**
**
**
**
**

Chủ Nhật, 4 tháng 7, 2010

Cãi

Nghe mấy bạn trẻ kể chuyện bảo vệ luận văn tốt nghiệp đại học. Nhớ chuyện hồi xưa. Hehe, cái số ta sao mà lắm chuyện. Ngày ấy cái luận văn của ta cũng kỳ kỳ,  ngay cả cách đặt vấn đề không giống thế hệ đi trước. Số liệu thì cũng kỳ kỳ. Thế nên khi ra bảo vệ trước hội đồng, các thầy cô trong ban giám khảo quay ta hơn quay dế. Thầy, cô nào cũng hỏi. Người hỏi ít nhất 1 câu, người nhiều hình như tới 3 câu lận. Có thầy hỏi xong, ta trả lời liền hỏi thêm câu khác. Vì thường là chỉ 1-3 thầy, cô hỏi mà thường mỗi người hỏi 1 câu thôi. Thậm chí có người khi bảo vệ đề tài hình như có 2 câu hỏi. Có thầy hỏi câu hỏi khó kinh khủng. Hình như thấy mặt mày ta xanh lét nên thầy hướng dẫn của ta cũng hỏi thêm 1, 2 câu nữa. Ta chỉ cần trả lời được mấy câu hỏi này của thầy rồi suy nghĩ thêm chút xíu là trả lời được mấy câu hỏi kinh hoàng đó. Biết ơn thầy. Hình như thấy căng quá nên bạn ta lúc đó qua mét thầy hướng dẫn của ta, lúc ấy đang là chủ tịch hội đồng giám khảo bên hôi đồng kia. Ta lúc ấy có 2 thầy hướng dẫn mà. Tội thầy ghê, thầy cho bên đó nghỉ giải lao 1 chút rồi chạy qua đứng phía dưới động viên ta. Mặt mày ta lúc đó chắc xanh lét, hihi. Ta cứ tưởng rằng "thế là hết, chiều nay em đi mãi". Lúc ấy ta nghe thầy chủ tịch hội đồng bên ta là trưởng khoa hỏi các thầy cô : có ai hỏi gì nữa không? Dĩ nhiên không ai hỏi thêm gì nữa. Ta nghe thầy khen: được rồi, giỏi lắm. Trời đất, ta mừng muốn chết. Ta được loại khá là may lắm rồi, hehe. Cái số ta là có quý nhân phù trợ mà, hihi nếu không chắc ta chết mất rồi. Nhưng mà hình như nghề chọn người chứ hỏng phải người chọn nghề nên học xong ta chẳng làm cái gì liên quan đến cái ta học. 

Thứ Bảy, 3 tháng 7, 2010

Đi chợ

Ngày nay người ta mua hàng thì ra siêu thị, cửa hàng, cũng có thể ra chợ. Ngày xưa, chỉ có chợ thôi. Dù gì ta vẫn nhớ cái không khí của chợ. Dù nó dơ, nó xô bồ nhưng nó bình dị. Ta cảm thấy nó rất đỗi thân thuộc. Có người hái một mớ trái cây trong vườn ra ngồi chợ bán, trái to, trái nhỏ, trái chín, trái chưa chín, để cả rổ lộn xộn mà bán. Nhớ ngày xưa, từ lúc còn nhỏ xíu, má dẫn ta đi chợ. Ta giành xách giỏ, giỏ thiệt to, ta ráng rướn người lên để nó khỏi kéo lệt quệt dưới đất. Vì có chị nên ta thường tị nạnh, không đi chợ, né nấu ăn, còn rửa chén thì không né được. Má ta la dọa đánh chị vì giành hết việc của em thì ta mới chịu làm, hehe. Đâu lớp lớp 7, lớp 8 gì đó là ta phải xách giỏ đi chợ. Ngày đó má bán hàng tạp hoá ở nhà, nhiều bữa má dặn ra mua hàng về bán. Còn thức ăn thì lúc đầu má dặn, sau đó thì tự ta phải lựa đồ mà mua. Mùa nào thức nấy, cá ngon, rẻ thì mua cá không có thì mua thịt. Nhiều bữa ta xách giỏ đi lên đầu chợ rồi lại đi xuống cuối chợ mấy vòng vì không có thức ăn ngon và rẻ. Nhớ có lần mua cá, ta tưởng cá nục, nhưng hoá ra cá lầm. Mua lầm cá lầm nên nhớ mãi, hihi. Hỏng biết lựa hàng, hỏng nhanh tay lẹ mắt thì có khi gặp người bán hàng gian lận xếp qua xếp lại nhét đại hàng hư vào. Còn phải biết trả giá vì không phải người bán hàng nào cũng nói đúng giá. Ngoài ra tính nhẩm giỏi cũng là lợi thế vì có khi người ta tính nhẩm sai nếu mà mình không kiểm lại được là mất tiền. Hehe, nên đi chợ có khi phải thiệt dữ, có lúc thì thiệt hiền. Ngoài ra còn có nạn ăn cắp. Có lần ta đứng mua thịt, ta đã cẩn thận kẹp giỏ xách giữa 2 chân mà khi liếc xuống thấy ống kem đánh răng lúc lắc, ta quay lại thấy một người đang thọc tay vào giỏ của ta, ta la thiệt to, người đó liền bỏ chạy. May là chưa bị mất cái gì. Chỉ đúng 1 lần đó còn không lần nào bị lấy mất đồ. Còn tiền thì ta giữ chặt lắm, hehe, khi mà trả tiền ta nhìn xung quanh rồi mới lấy tiền ra trả chứ không thôi lại sợ bị giựt tiền. Chợ thì phức tạp, nhưng cũng có nhiều người tốt. Có khi ta mua thức ăn, gặp những người bán họ lựa hàng cho ta rồi còn chỉ cho ta cách lựa hàng ntn nữa, chắc thấy ta nhỏ thó và tội nghiệp hay sao đó. Nhiều bữa khệ nệ xách giỏ về, vì đi bộ mà, ta cứ đổi tay liên tục từ tay trái rồi tay phải vì nặng quá. Ta nhớ nhất những ngày gần tết, người ta kẻ chia ô, phân lô ra tận ngoài đường cái để người ta bán hàng tết, rất vui. Có những ngày gần tết được nghỉ học, có khi 1 ngày ta đi chợ tới 2 lần, chỉ để ngắm người ta bán hàng tết. Đi chợ, còn thỉnh thoảng sà vào những sạp hàng quen hỏi thăm năm câu ba sợi.

Ngày nay cuộc sống gấp gáp, không còn thời gian để mà cà rề cà rà nữa, chợ dần dần bị thu hẹp lại. Cái gì cũng chuyên nghiệp hoá, người mua hàng cũng không cần phải lựa hàng vì những nhà cung cấp đã lựa hàng trước hết rồi. Cũng không cần phải trả giá, chỉ cần chịu khó tham khảo để chọn đợt hàng khuyến mãi mà mua. Chỉ có để ý chút xíu để đoán biết sẽ khuyến mãi hàng nào, lúc nào để canh chừng mua cho rẻ hơn 1 chút, hihi, không phải bao giờ cũng chính xác nhưng có nhiều lúc đúng, khôn không bằng may mà.

Thứ Sáu, 2 tháng 7, 2010

Cái loa phường

Suốt ngày ra rả, để làm gì nhỉ? Nhiều khi lại phản tác dụng nữa chứ. Giá cả chót vót trên trời. Điện thì cúp vô tội vạ, chắc mới đòi hỏi được gì rồi nên mới có lại. Khói, bụi, tiếng ồn, môi trường ô nhiễm, rau củ quả phun thuốc trừ sâu thuốc kích thích tá lả, heo, gà... nuôi công nghiệp cho ăn cái trời đánh gì đó, ăn không chết liền cũng mang 1 đống bịnh nhưng biết ăn cái gì đây. Kinh doanh buôn bán hỏng ra làm sao. Nhiêu đó đè lên đầu lên cổ đã muốn chịu hỏng nổi giờ lại thêm cái loa. Nhiều người ngồi 1 chút xíu rồi vội về: nó phát ra rả suốt ngày như vầy sao chịu nổi, anh/chị về đây ngồi có 1 chút mà muốn đau cái đầu rồi, em ngồi suốt ngày coi chừng điên đó. Hehe, chắc muốn điên rồi, cắn bậy như chó dại thì mệt đa. Khi con người ta chịu hết nổi thì người ta làm cái gì nhỉ? hỏng biết nữa. No mất ngon, giận mất khôn mà. Người ta nói đừng đẩy người khác đến chân tường, vì rằng có người sẽ chết nhưng cũng có người sẽ dựa vào bức tường để làm điểm tựa mà phản công lại. Ta đọc thấy rằng gần 20% dân số có triệu chứng tâm thần, cứ cái đà này cái tỷ lệ này sẽ tăng nhanh chóng. Mà người tâm thần thì có đem lại lợi ích cho xã hội không hay là một gánh nặng cho xã hội nhỉ?

Xã hội văn minh là vậy hả? 

**

Những năm sau năm 1975 thì cái loa phát ra rả. Năm nay,  bỗng nhiên loa phát còn nhiều hơn hồi đó, suốt cả ngày từ 7 giờ sáng đến 10 giờ rưỡi đêm. Nghe suốt ngày, suốt đêm như vầy người ta tin hơn hay điên hơn ? Niềm tin là do đâu hén? Hehe, mà nói gì đâu không hà. Chắc chắn là sợ rồi, nên ra rả suốt ngày để nhét vào đầu người ta cái gì đó. Tại sao lại sợ nhỉ? Hỏng biết. Xe gì đó thỉnh thoảng đêm hôm lại hú còi, chạy rầm rập. Ta chỉ biết rằng cái gì hợp quy luật thì tồn tại, cái gì hỏng hợp quy luật thì hỏng tồn tại. 

Thứ Năm, 1 tháng 7, 2010

Chen lấn

Ở xứ ta người ta cũng xếp hàng nhưng là xếp hàng ngang và tự động chèn vào chỗ không trống. Mà nơi nào cũng vậy, công việc gì cũng vậy. Nhớ có lần ta đẩy hành lý tới cửa kiểm soát thì có 1 nhóm người chen vào, đẩy ta văng ra một bên. Một hành khách nữa cũng bị vậy. Ông ta tức tối la đằng nào cũng đến lượt mà việc gì phải chen lấn dữ dzậy, còn quay ra phía ta, cũng là 1 nạn nhân, nói: người ta làm cái kiểu gì kỳ cục quá heng. Những người chen lấn đó thuộc loại thành phần nhà giàu có cỡ ở địa phương ta, cái kiểu nouveau rich đó mà. Họ đâu phải chưa bao giờ đi máy bay đâu. Ta vừa bực vừa mắc cười nên nói: thôi kệ, tối rồi về nhà ngủ thì về trễ 1 chút xíu có sao đâu, thông cảm đi, chắc người ta còn vội để đi làm ca đêm nên về đi làm trễ là bị trừ lương đó, lương có mấy đồng mà bị trừ thì cũng tội nghiệp, chớ có việc gì mà người ta phải chen lấn dữ vậy đâu. Hehe, nói vậy thôi chứ nhân viên mặt đất lúc đó đưa tay ra về phía ta để lấy phiếu kiểm tra, dĩ nhiên họ phải tránh ra để ta đi ra trước. 

Có lần cũng lâu lắm rồi, ở sân bay TSN lúc làm thủ tục check in người ta chen lấn thấy phát ghét. Vì việc này trước sau gì cũng làm nên ta cứ để cho họ lấn chứ quan trọng thì đừng hòng nghen. Thấy cô nhân viên quầy cứ phải nhận vé rồi bị người này người kia la thấy mà tội nghiệp. Tới phiên ta, đã đứng trước quầy mà còn bị đẩy qua 1 bên nữa. Ta thắc mắc cô nhân viên, sao không ý kiến lãnh đạo cho chăng dây để cho người ta xếp hàng cho khoẻ khỏi phải giải thích ì xèo chi cho mệt, không tự động được thì bán tự động vậy. 

Nhớ tới cảnh hồi xưa lơ xưa lắc xếp hàng mua tem phiếu, sáng sớm cỡ 5 giờ sáng là phải ra cửa hàng để xếp hàng mua tem phiếu. Lúc đó còn nhỏ ta cũng có lúc ra xếp hàng, vì đứng xếp hàng rất tốn  thời gian nên người lớn ở nhà còn làm việc nhà, nhỏ như ta thì được chơi nên ra đứng xếp hàng là hợp lý. Vậy mà khi ta ra tới đó đã thấy  nhiều người đến trước, chắc họ đi từ 3, 4 giờ sáng. Ghê thiệt. Không nhớ lúc đó người ta có chen ngang không nữa, lâu quá rồi nên quên mất rồi.

Nói linh tinh

Hihi, không may, bao nhiêu người trót lọt mà ông lại dính. Người ta có cái quyền không biết ư? Khi người ta làm việc gì đó thì người ta phải có trách nhiệm biết. 
**
Gọi là thiên môn, cổng 1000 hén. Có giống thiên an môn hông dzậy?
**
Tế nhị quá, em nín đây hỏng dám nói, sợ ma.
**
Thực hư?
**
Hihi, có dám không ta?
**
Con cóc là cậu ông trời. Khi nào ưng thì gọi mưa.
**
Sinh vật ngoài trái đất.
**
Cưng phải nghe lời anh chớ. Không là không được với anh đâu. hehe
**
Sao không cổ phần mà là TNHH?
**
Pháp bất vị thân. Cái gì làm cho nó méo mó vậy?
**
Sao mà lại rời bỏ thiên đường xhcn đi làm chi vậy? hehe
**
Khó xử? Gọi xe cứu thương ngay cùng với bác sĩ đến bắt bỏ lên xe ngay, như vậy bộ không giống điên à? Rồi xử sau. Lỡ nó làm việc động trời hơn thì sao? Bảo vệ người dân kiểu gì lạ vậy hở trời?
**
Còn nhiều thứ hút máu người rùng rợn hơn nữa mà sao hỏng thấy đăng, hehe
**
Sợ rồi hén
**
Còn ở đâu mà phát triển không đều hén, chỗ thắt nghẹn thở chỗ mở tanh banh
**
Sao hỏng có chỗ nào cho người ta nói mà phải nhờ cái sân của người ngoài để nói vậy ta?
**
Cầu vượt sông Pôkô của VnExpress sẽ phục vụ 1.300 dân ???
 
**
Kế hoạch đổi mới như cũ mà, nói gì mà nói lắm vậy.
**
Tại sao bọn trẻ chơi game? Để giải trí, dĩ nhiên rồi. Tại sao bọn trẻ ghiền game? Chơi nhiều dính luôn rồi hỏng bỏ được, hehe. Vì biết giải trí bằng cách gì bây giờ đây, giải trí cách này vừa rẻ vừa dễ. Vì mất niềm tin " thế giới game sòng phẳng hơn thế giới thực"? Tại sao mất niềm tin. Ai cũng biết chỉ 1 người hỏng biết. Vì áp lực từ gia đình, nhà trường lớn quá, không thể tránh được nên trốn vào thế giới game vậy. Vì chỉ khi chơi game lẫn khi off line thì ta mới là ta chứ không phải là phiên bản của một ai đó đã cố công nhào nặn, hehe còn là ta ntn thì hỏi thử các nhà làm game thì biết. Tác giả hình như hỏng hiểu mấy về game nên viết về game kỳ cục, không phải ai ghiền game cũng vậy, người ghiền game còn có những tính cách khác chứ không hẳn hoàn toàn như vậy đâu, ta thấy họ mà cảm thấy vừa đáng thương vừa đáng trách. 
**
Sao lại nhiều, toàn bộ chớ.
**
Sao không nêu gương, khen thưởng, nhân rộng?
**
Đã viết rằng chất độc màu cam chứ không phải tác nhân da cam. 
**
Khui sâu vụ này còn thấy gì nữa không ta?
**
Nói rõ rõ cho bà con hiểu ngọn ngành với chớ. Làm lính trơn địa chính hay tài chính hay kho tiền sướng chết đi được. Đi là mặt ngẩng lên trời, chó dưới chân chết hết. Cho làm chủ tịch coi, ok liền, phó là cái đinh gì. Hehe, mấy người làm cơ quan hành thu (hành hạ để thu) khi mà vô tình (một cách hữu ý) cầm lộn tiền trong túi người dân thì có người la qué lên, có người ráng nhịn, và rồi mọi người xúm vào xầm xì. Mấy người làm cơ quan tiêu tiền của dân cũng cầm lộn tiền dân sao mà biết nên đâu bị chỉ trỏ xầm xì gì đâu. Đời sao mà kỳ dzậy hén. Xã hội công bằng ở đâu.
**
Tiếp tục, 86 triệu người trừ cỡ 2 triệu người ra còn 84 triệu người kiện EVN hén , có được phép không ta. 
**
Xã hội chủ nghĩa là như vậy hén?
**
Chủ đầu tư là ai? trách nhiệm ở đâu mà toàn đổ do nhà thầu TQ? 
** 
"Sáng sớm đi làm ăn cơm muối vừng, cá kho. Vì bệnh nên đâu dám ăn nhiều, uống nhiều. Hết giờ làm việc nhưng nhiều khi vẫn còn việc phải ở lại đến 9h. Khi 19 tuổi tôi tham gia kháng chiến bên Lào, giờ về chia điện cho dân." Nghe phát ói, tội nghiệp ghê hén.
**
Hehe, mấy bác bữa nay hỏng tin nữa à, mấy bữa thấy tin dữ lắm mà hay là bị xúi dại, 4 trong sinh lão bịnh tử là tử đó nghen. 
**
Cứ làm cái gì mà càng hoành tráng, càng tốn nhiều tiền mà lại càng mau hỏng, càng không phải sử dụng, bảo dưỡng sau này thì là ok liền hà, nghĩ ngợi chi cho mệt.
** 
haha, mấy ông CS không thuần chủng này thì cứ phải lỳ thì mới được. Ai lỳ hơn thì thắng à nha, đừng có nói lý lẽ, đạo đức gì nghen. 
** 

Ba mẹ đẻ của cháu này đâu rồi, đẻ ra rồi để cho thiên hạ đánh đập, hành hạ trong thời gian dài như vầy mà sao không bị gì hết trơn?

**

Mùa mưa  năm ngoái bão lụt, xả lũ làm bao nhiêu người thiệt mạng mà người ta vẫn cảm thấy như không, đó là ta mới chỉ nói tới mạng người chớ không nói tới của cả vật chất. Trời kêu ai nấy dạ, đằng này thay trời để kêu, hic.

Năm nay cúp điện, nhà nhà dân cúp điện, người người dân phải ở trong cảnh cúp điện, hoạt động sản xuất bị ảnh hưởng, kêu không thấu, người ta chỉ biết than trời. Trời xa quá nên khi nào trời trả lời đây. 

Vay nợ tùm lum, tiêu xài hoang phí, rồi bây giờ chia nó ra để xí xoá, cái nào lấp liếm được thì lấp liếm, cái nào lòi chòi ra quá thì từ từ kiếm cách, trăm thứ lại đổ lên đầu dân. 

Người ta còn bày trò cúng kính, thờ phụng mà hỏng lẽ không sợ quả báo. 

Tiếng Việt gọi dân đen quả là đúng.

**

Cái báo của bác gì đó thích chơi game vui vẻ dạo này hình như theo ý thích bác í hay sao đó mà thấy nhiều tin, bài "vui vẻ" ta sợ quá, hết dám coi.

**

Dzậy mà cũng nói được. Cách chức coi, bao nhiêu người nhăm nhe bò lên cái ghế đó mà. Ta cứ thấy mỗi lần bác nào bò lên cái chỗ nào đó thì lại có thay đổi gì đó để chứng tỏ ta đây cũng có năng lực mà chứ hỏng phải nhờ gien con cháu Bác Hồ,  sau 1 thời gian rồi lại y như cũ. Vậy cứ cách chức liên tục đi.  Hay là có cái gì dinh dính mà lại bênh chằm chặp vậy?

**

Mua hàng sĩ thì nhiều người bán, bán lẻ ra thì 1 mình ông bán. Vậy thả nổi giá theo thị trường thì là cái chi chi vậy, nghĩa là mua giá thiệt rẻ, bán giá thiệt mắc á? ai không mua thì kệ tía nó, thách nó mua được ở đâu,  vì chỉ có 1 mình ông bán. Rồi cũng phải lạy lục ông, lúc đó thì biết tay ông nghen. Kinh doanh cái gì mà sướng ghê hén. Làm cái này cần gì phải học MBA chi cho tốn cơm tốn gạo chỉ cần trình độ MG là ok. Hehe, hài không chịu nổi

**

Chắc không chỉ mỗi TQ. Chắc không chỉ mỗi dân Mỹ lỡ ăn loại đó.

**

hài thật

**

Chời, mấy chuyên gia kỹ thuật này lương tháng bao nhiêu hén, chắc cao lắm, cũng phải cỡ 5, 7 chục triệu mới xứng đáng hén. Giỏi dzậy mà.

**

Nghe người già kể, năm 1955 ở miền Nam đổi tiền cụ Hồ lấy tiền quốc gia, người ta đem tiền về tận thôn, làng để đổi, sau đó người ta còn làm 1 cái trại ở chợ để mọi người đến đổi tiền. Ai muốn đổi bao nhiêu thì cứ đổi, không hạn chế số lượng. Năm 1975 đổi tiền của chính quyền Việt Nam Cộng Hòa qua tiền của Cộng Hòa Miền Nam Việt Nam, số lượng hạn chế, ai nhiều tiền ráng chịu à nghen. Đến năm 1978, đổi 1 lần nữa thống nhất đồng tiền cả 2 miền Nam Bắc, lần này còn hạn chế số lượng nhiều hơn. Nhiều người là tư sản trong miền Nam,  qua 2 lần đổi tiền đã phát điên vì mất quá nhiều. Tới bây giờ ta chỉ nhớ có 1 người bị điên, đó là bạn của ba má ta, còn những người khác thì ta chỉ nghe mà không nhớ rõ, tuy cũng có vài người là bạn của ba má ta. Tới năm 1985, đổi tiền 1 lần nữa, lúc này  cũng bị hạn chế số lượng. Lúc này ta đã mười mấy tuổi rồi nên cũng biết chút ít. Giá cả tăng vọt, người ta tranh mua hàng hoá vì nếu nhiều tiền cũng đâu có được đổi. Nghe người lớn kể nhiều chuyện về những người giàu bất thường sau vụ đổi tiền. Nghe kể lại chứ không biết đích xác nên không viết.  

Niềm tin ở đâu nhỉ?