Chào


Nếu tình cờ bạn đọc bài mà cảm thấy nhẹ nhõm người hay mỉm cười thì ta rất phấn khởi. Hihi

**

1

2


Thứ Hai, 28 tháng 2, 2011

Giáo cần dụt đi

Đọc thấy mấy bài phân tích của mấy sư phụ về từ "Sex training tour" làm ta tò mò coi lại bài đó. Nhưng mà giấu mất tiêu rồi, còn mỗi bản cache. Hay ho vậy mà sao giấu, kỳ ghê đó, hehe. Từ ngữ thì mấy bác ấy phân tích đâu ra đó cho bà con thấy rồi, ta chỉ mắc cười cái nội dung của sex ... tour. Chời, dẫn người ta đi coi bảo tàng Chăm để training về sex. Không có chuyện gì làm hay sao mà làm cái trò hề đó, Mr Bean kiện bây giờ. Giáo dục gì kỳ dzậy hở trời. Coi bảo tàng Chăm để giới thiệu nét văn hóa, tín ngưỡng của người Chăm xưa kia, tín ngưỡng phồn thực. Cũng là một dạng tín ngưỡng như các nơi khác thờ trời, thờ thần lửa..., là để cho hậu sinh biết những nét đa dạng của văn hóa, tín ngưỡng của các dân tộc... đằng này lại đem cái đó để training sex. Chẳng biết dùng từ gì để nói cái cách giáo dục của họ nữa, giáo dục này là giáo cần dụt ( vứt) đi.

Chủ Nhật, 27 tháng 2, 2011

Điện

Người ta nói làm điện lỗ, tính tính toán toán mù trời thấy lỗ một đống nên không đầu tư sản xuất, không muốn mua bán. Ta nghe một người có cơ sở sản xuất điện nói là làm điện mà lỗ là chuyện lạ, hehe. Kêu gào, hù dọa cúp, cúp nữa, cúp mãi. Rồi cũng tăng được giá điện. Lại đứng ra binh vực là đòi cao nhưng cho thấp, là yêu nước thương dân. Đem so giá với mấy cái giá nước khác. Sao không so luôn lương, so mức sống của người dân bình thường tương đương với thành phần đói rách nào của xứ sở đó luôn chớ. Ta hỏng phải là nhà kinh tế, hỏng phải là cán bộ, ta chỉ là một người bình thường với những suy nghĩ bình thường. Người bình thường thấy rằng, điện cũng như các loại hàng hóa khác, dĩ nhiên nó có một số điểm khác, nó thuộc loại hàng hoá thiết yếu, hàng hóa đến end user mà cũng là hàng hóa phụ trợ để sản xuất hàng hóa khác. Mà trong kinh doanh sản xuất, thường người ta tìm cách tối đa hóa lợi nhuận. Mua rẻ, bán đắt, dĩ nhiên rồi. Người ta thường muốn sản xuất số lượng thiệt ít, để tạo khan hiếm trên thị trường, hàng không ế và bán giá cao, vì người mua ở thế không có sự lựa chọn, dĩ nhiên lợi nhuận của nhà sản xuất sẽ cao. Người tiêu dùng bị ép, ép về chất lượng hàng hóa, ép về giá cả và hậu mãi vì lệ thuộc hoàn toàn vào người bán. Trong làm ăn ai mà chẳng muốn vậy. Nhưng khi mà thị trường có sự cạnh tranh thì việc sản xuất hàng hóa thiệt ít để tạo sự khan hiếm trên thị trường nhằm "làm giá" sẽ bị đe dọa. Vì khi đó người ta phải gìanh giựt khách hàng để gia tăng lợi nhuận cho công ty, và như vậy hàng hóa sẽ giảm giá hoặc tăng chất lượng hoặc cả hai. Hơn nữa khi sản xuất ít thì chi phí sản xuất sẽ cao, đó là chi phí theo quy mô sản xuất. Quy mô càng lớn thì chi phí trên một sản phẩm sẽ có nhiều khả năng sẽ càng giảm, dĩ nhiên tới giới hạn nào đó thôi. Và cái sợ hơn nữa là lượng hàng hóa ít thì khả năng biết đến loại hàng hóa đó sẽ bị hạn chế, và cơ may nằm trên giá bày hàng của nơi bán hàng sẽ bị dạt ra. Tự nó xóa sổ nó. Trừ trường hợp hàng độc. Trong trường hợp quy mô lớn thì tổng lợi nhuận của công ty cũng không thay đổi mà giá thành sản phẩm sẽ giảm. Như vậy do cạnh tranh nên giá hàng hóa sẽ giảm, chất lượng tăng, người tiêu dùng sẽ được lợi, giới chủ cũng có lợi nhưng lúc này giới chủ phải chạy đua chớ không ngồi ỳ một chỗ hường lợi như khi thị trường không có cạnh tranh. Nhưng quy mô lớn cũng có khó khăn của riêng nó, nhất là trong những ngành mà có tính thay đổi công nghệ hay thời trang xoành xoạch, đó lại là chuyện khác. Ai đuối sức thì bỏ cuộc, vậy thôi. Điện cũng vậy, cũng giống mà không giống. Ta không rành về cái này nhưng ta nghĩ là công nghệ sản xuất, truyền tải của nó chắc cũng ít thay đổi. Khi có 4,5 công ty bán lẻ không chênh lệch nhau lắm thì nó sẽ phải tìm mọi cách để tồn tại và lớn lên. Nó sẽ phải giành giựt khách hàng. Nó sẽ gây ra sức ép với nhà phân phối hay lệ thuộc nhà phân phối sỉ tùy số lượng hàng cung cấp và địa điểm, môi trường cung cấp và tùy lượng hàng mua nữa. Nghĩa là nó phải tìm mọi cách để có cả 2 đầu ra và vào đều tối ưu. Dĩ nhiên không tránh được trường hợp những nhà bán lẻ câu kết với nhau để giết khách hàng. Nhưng luật cạnh tranh để làm gì, để xử mấy cái đó. Người dân đóng thuế để người ta dùng tiền thuế đó để phục vụ lại họ, chớ bộ để người ta phè phỡn xài tiền đó hả? Nên ban đầu có khi giá điện tăng nhưng sau một thời gian giá bán lẻ sẽ đi vào quỹ đạo. Cao hay thấp miễn đúng, hợp lý đều ok. Người dân cũng đồng ý, nhà sản xuất, buôn bán cũng được, mà nhà nước cũng khỏe, rảnh tay chỉ có kiểm tra mà không phải thanh minh thanh nga. Hay là nhà nước muốn nhúng tay vào để dính chút mỡ? Còn bây giờ nó nói nhăng nó cuội gì thì có trời mà biết, có nhà nước tin chớ người dân chẳng tin. Kêu là lỗ mà lương công nhân cao, thưởng tùm lum, tham quan du lịch nước ngoài tùm lum là cớ làm sao? Sao nhà nước kỳ vậy?

Thứ Bảy, 26 tháng 2, 2011

Bất mãn

Người kia kể là người nọ nói chuyện này, chuyện nọ, nói xấu, chê bai chớ không khen ngơi, rồi kết luận là người đó bất mãn. Hehe, ta hỏi: nhưng mà mấy cái ổng nói có đúng không. Vấn đề là đúng hay không đúng. Nghe khẳng định là đúng. Vậy thì nói đúng sao lại kêu là bất mãn. Hehe, bị nhồi sọ rồi, nghĩ không ra khỏi cái lồng. Ta đùa rờ coi đuôi rụng chưa hay là còn. Vấn đề là đúng hay sai, là cách thông tin như thế nào, vậy mà người ta cứ nghe nói những cái xấu, chê những cái tệ hại dù nó đúng sự thật thì là nói là bất mãn, giống khỉ quá, muốn hái dừa thì ném cái gì lên thì nó ở trên cây dừa bứt trái dừa quăng xuống cho mà coi, chẳng suy nghĩ gì cả.
Đến đâu, trôi dạt về đâu?

Linh tinh

Không hiểu gì hết, nói cái gì vậy hả?
**
**
**
**
**
**
**
**
**
**
**
Không xài sang thì làm gì cho hết tiền, cuộc sống
**
**
**
**
**
**
**
**
**
Chời, đất đai có tí tẹo, rải rác tùm lum mà bán cho bác ba. Cái bác này liều thiệt, ngông thiệt hay tự mãn thiệt mà coi thường bác ba vậy kia. Coi chừng rớt tới thứ 10 chớ không phải thứ 3, thứ 4
**
Có ích
**
Hề quá đi thôi, tay phóng viên này viết mắc cười quá, giống hề Charlot ghê. Chẳng lẽ người ta đi khơi khơi ngoài đường như vậy mà chính quyền cũng lo sợ, mà nó là nước số hai nữa chớ. Nếu thiệt như vậy thì chẳng lẽ chính quyền diễn trò hề? hehe, mắc cười thiệt.
**
Lúc ta đi làm hộ chiếu, cán bộ nói chị nộp 250k, ta đưa 250k không để ý đến phiếu thu, chẳng lẽ cán bộ nào cũng đại học, thạc sĩ, tiến sĩ mà không biết đọc biết viết. Về nhà người thân coi giấy tờ, lúc đó ta mới nhìn phiếu thu thấy 200k. Ta đố số này là bao nhiêu? Mọi người ngạc nhiên: 200k, sao hỏi vậy? Hehe, trật lất là 250k, cán bộ đọc vậy mà

Thứ Sáu, 25 tháng 2, 2011

Học

Học trò tiểu học, cô giáo dạy toán cho bài toán x+5=9, cô giáo hướng dẫn tìm x bằng cách chuyển số 5 qua vế kia và thêm dấu trừ, như vậy x=4. Hết hiểu, số học hay đại số đây?

Tăng

Bác kia nói là giá xăng phải tăng tới hơn 6k mới đúng, còn tăng chút tẻo tèo teo đó thì là do NN thương dân, lo cho dân nên tăng ít. Hic, nhân dân cảm động ghê. Đang sụt sịt chợt nhớ tới hồi giá xăng thế giới giảm thì tạo lập quỹ bình ổn, nhứt quyết không để nó giảm. Quên mất xúc động luôn.
Tăng hay giảm thì ta hỏng ý kiến, miễn là nó hợp lý, giá dầu lên 160 thì xăng tăng 30k cũng được, có tiền thì đi xe không có tiền thì ráng mà đi bộ, nhưng khi nó mà tăng lên 200 lúc đó giá xăng đòi 50k thì NN phải thọc tay vô đó nghen, vì NN sanh ra để làm mấy việc đó mà. Nhà nước can thiệp khi các hãng độc lập hay cấu kết nhau làm méo mó thị trường, cạnh tranh không lành mạnh để móc túi người tiêu dùng hay chơi xấu nhau chớ không phải can thiệp là quyết định cho giá lên hay cho giá xuống theo cảm hứng, hehe. Khi mà 1 hãng chiếm hơn 1/3 thị trường trong những lãnh vực không đòi hỏi công nghệ cực cao, khó có sự đầu tư kinh doanh sản xuất thì nó coi như là chi phối, coi như là chiếm lĩnh thị trường, có thể gây cạnh tranh không lành mạnh. Xăng dầu chớ có phải chế tạo tên lửa gì đâu mà có cái chiếm tới hơn 60%. Cha mẹ ơi, thị trường gì lạ vậy, chịu, ta hỏng hiểu nổi chắc tại ta ngu dốt quá mà, chỉ suy nghĩ theo lẽ thông thường của những con người bình thường chớ không suy nghĩ theo kiểu không bình thường được.
Tóm lại là có tăng, có giảm theo thị trường thế giới chớ không phải tăng mà nói theo kiểu ban ơn, còn giảm thì lờ tịt đi. Còn khi giá thế giới cao quá, quá mức chịu đựng của người dân thì phải có cách neo lại, hay có biện pháp hỗ trợ, thay thế, đó là an sinh xã hội của một xã hội văn minh. Đó là thuận theo lẽ bình thường theo ứng xử của những con người bình thường.

Giảm xài

Giảm chi 5pc. Giảm 15-20pc thì nói chớ 5pc là cái gì, hehe. Này nha: 2011 là năm của chẳng có lễ kỷ niệm nào nổi bật, chỉ có ngày mấy chú bộ đội thôi, còn ba cái đồ lẻ tẻ kia thì chi bao nhiêu đâu. Mấy cái lễ kỷ niệm to đùng, hoành tráng kia thì xong năm ngoái rồi. Vậy giảm 5pc là dư sức, chạy phà phà luôn. Cứ yên tâm mà chi tiêu nghen.
Tín dụng cho con cưng là DNNN giảm, để lại phần cho con gờ e ghe hỏi nên giảm chỉ tăng maximum là 20pc. Cái Vina xỉn xài tiền như voi hút nước bị chặn rồi, coi như giảm rồi. Còn mấy cái kia nữa, mấy cái bự bự tổ chảng đó, nằm trong kế hoạch duyệt đâu vô đó rồi nên coi như cũng ok. Còn ba cái be bé thì nhằm nhò gì.
Tóm lại là chẳng có gì thay đổi đâu nghen, cứ ung dung tự tại mà tiến lên, ta quyết tiến lên hàng đầu nghen.

Thứ Năm, 24 tháng 2, 2011

vàng miếng

Cho kinh doanh vàng nữ trang, hỏng cho kinh doanh vàng miếng là sao? nghĩa là được quyền mua vàng miếng nhưng hỏng được quyền bán hả? mua của ai? của người dân, của cơ quan nhà nước, hay của nước ngoài? Vàng nữ trang là vàng dùng để làm đồ trang sức, để dát lên nhà cửa, bóp đầm. Hehe, lỡ em nào khoái cái mặt dây chuyền là 1 miếng SJC thì sao, được chớ bộ, hay đeo cả dây cỡ 2 chục miếng SJC thì sao? người ta ưng đeo cái gì kệ tía người ta chớ, bộ phải đăng ký, khai báo hả? chỉ trừ trường hợp đeo mấy cái chữ đả đảo chẳng hạn thì mới ý kiến chớ, hay là theo mô hình BTT? hay dát từng cây SJC lên bóp đầm cho thiên hạ lé mắt. Vậy nó là cái thứ gì? là nữ trang hén? đúng rồi chớ còn suy nghĩ gì nữa cho mệt. Khi người ta đeo vàng lên người để cho đẹp hay để khoe của hay để dụ ăn cướp thì đó là vàng nữ trang.
Chưa già mà lẫn là cớ làm sao? Mà trẻ nghe cha, già nghe con, lỡ già lẫn thì phải nghe con cái cho nó sáng suốt chớ.
Bác cố vấn nào có bị cấn * không mà vui tính ghê đó. Như coi hát tuồng
**
Update (26/02/2011): Bác SJC la to lên, la um sùm lên nghen, coi chừng xuất hiện vàng miếng nữ trang nguyên từng cây của hãng khác là bác mất độc quyền đó nghen, model hầm hố mà bác, cái mặt dây chuyền nào cũng bự tổ chảng. Mà mất độc quyền là không hét giá được đâu đó nghen. Lúc đó có hối hận thì việc đã rồi. Thấy mấy bác xăng dầu chưa? điện nữa, phải gào to như vậy đó

Thứ Tư, 23 tháng 2, 2011

Tiền công

Thấy người ta cứ rên rỉ lương thấp, ta nổi khùng thì nghỉ chỗ đó đi, ai biểu chạy chọt vô đó tốn mớ tiền rồi rên. Bộ người ta cột cổ vô đó hay sao, chạy ra xa thì nó thắt cổ lại hả? Một ngày làm cỡ 2 tiếng là nhiều, thứ 7 chủ nhật nghỉ. Mà có khi công việc làm trong 2 tiếng đó người khác ngoáy trong nửa tiếng là xong, vậy lương cao hay lương thấp?
Nghĩ lẩn thẩn.
Tiền công là tiền trả cho người nào đó mà người ta mướn để làm công việc gì đó, dĩ nhiên là công việc hợp pháp. Tiền công tối thiểu phải đủ để tái tạo sức lao động, còn tối đa thì không biết, hehe. Tiền công phụ thuộc vào đóng góp của người đó cho công việc hay nói cách khác là phụ thuộc vào cái lợi mà người thuê mướn đạt được khi nhờ người làm công làm việc đó, phụ thuộc vào mức độ cạnh tranh trên thị trường lao động nữa, phụ thuộc vào mức độ phụ thuộc của người làm công với người thuê mướn nữa, phụ thuộc vào nhiều yếu tố khác nữa. Vậy có những công việc tiền công khác nhau là điều dĩ nhiên. Người làm công chức nhà nước lúc nào cũng kêu ca lương thấp, lương thấp vậy mà họ vẫn chạy chọt để vào nhà nước là cớ làm sao. Giáo viên xin dạy ở huyện xa xa phải tốn 2 két, còn dạy ở trung tâm trên 5 két. Muốn làm công chức thì phải đồng tiền đi trước là đồng tiền khôn. Làm thì thấy ngồi đồng ở quán cà phê là cớ làm sao. Như vậy môi trường làm việc đó không đòi hỏi năng suất, hiệu quả thì lượng như vậy là cao. Thậm chí quá cao so với năng suất. Khi người lao động bị phụ thuộc vào người sử dụng lao động nhiều thì tiền công sẽ bị ép, bởi vì người làm công cần người sử dụng lao động chớ không phải ngược lại. Khi môi trường làm việc không đòi hỏi hiệu quả thì người làm công sẽ bị người thuê mướn hay điều hành là người được ủy quyền của người thuê mướn trả công thấp là chuyện tất nhiên. Vì những người kỹ năng kém, đạo đức kém cũng làm được, giống như mướn khỉ đánh máy thì chỉ cần cho ăn chuối, trái cây là đủ đâu cần cho uống cà phê, massage cho đỡ nhức mỏi, hehe. Đó là chỉ nói về kỹ thuật tính lương chung chung còn mục đích trả lương thì khác, hỏng hiểu vì cao siêu quá. Nghĩ tầm bậy tầm bạ là lương thấp thì để sống được phải có lậu hay bổng, từ lương lậu, lương bổng hiểu theo nghĩa từng từ coi bộ hay ho ghê đó. Lương thấp mà thả để họ tự do kiếm chác thì họ đằng nào cũng thỏa mãn được nhu cầu cần thiết của cuộc sống, hơn nữa còn là sợi dây cột chặt họ vô cái đó, họ trung thành gần như tuyệt đối là vậy. Giống như chó ở trong nhà không cho ăn chỉ cho liếm chén, dĩa , thức ăn đậy kín cất tủ nhưng tủ khoét 1 cái lỗ để nó rình rình chui vô tủ ăn thì chó nào nào thèm chạy ra khỏi nhà. Con người năng lực kém mà lòng tham cao quá thì bản năng biểu sao làm vậy thì hành xử cũng không hơn.
Những nhà khoa học đem lại lợi ích cho công ty hàng triệu $, nhưng vì những công việc của họ được trả lương, và công trình của họ phải được sử dụng thì mới đem lại lợi ích nhiều như vậy nên mức độ lệ thuộc của họ vào công ty là cao, nên tiền lương của họ tuy cao mà thực sự không cao là bởi vậy. Còn những CEO lương trên trời là do họ biến được những công trình của những nhà khoa học thành tiền bạc, do sự lệ thuộc của họ vào công ty không cao nên lương phải cao chót vót như vậy, hehe nhưng mà lương trên trời thì thấy cũng hơi kỳ kỳ.

Thứ Hai, 21 tháng 2, 2011

Tỷ giá

Buồn cười, một mít tờ Rich chớ 10 mít tờ Rích cũng bó tay. Người ta đè bác đó ra mà phán. Giá cả tăng, do tiền. Cái gì cũng do tiền. Dĩ nhiên rồi mà, hehe. Điều chỉnh tỷ giá, người ta lo tỷ giá tăng thì mọi thứ cũng tăng theo. Trước giờ bao nhiêu doanh nghiệp mua được $ theo tỷ giá niêm yết, vậy họ bán hàng tính theo tỷ giá niêm yết hén. Thường người ta tính tỷ giá thị trường tự do hay trung bình cộng. Cũng có thời điểm một vài doanh nghiệp tính theo tỷ giá ngân hàng, nhưng là số ít. Vậy tỷ giá tăng thì có ảnh hưởng bao nhiêu đâu, vì tỷ giá thị trường tự do tăng chưa tới 10%, nhưng nếu tính giá ngân hàng thì lại cỡ 10%. Vậy thực sự có tăng. Nhưng đâu phải mỗi mình giá $, đồng tiền phản ánh sức mạnh của nền kinh tế, nó thay đổi cứ ba hồi nóng ba hồi lạnh thì mới sanh chuyện chớ nếu tỷ giá dù cao hay thấp mà thay đổi không nhiều thì cũng chẳng sao. Nếu không thay đổi mới sao, hehe. Còn mấy chính sách kinh tế thì vô can, vậy mới sướng. Mỗi mình mít tờ Rich giơ đầu ra chịu báng nghen. Mà ta cũng ngạc nhiên ghê đó, sao chê đủ thứ mà cứ định giá dựa vào đồng $ vậy, nó nóng 38 độ thì đồng kia nóng tới 40 độ, rủi nó nóng tới 40 độ thì đồng kia vọt lên 43 độ thì đi tong sao. Còn nói giảm dư nợ, nghĩa là tăng lãi suất tiền vay, mà mỗi 1 mình chính sách đó thì làm sao mà được, giống như cây đũa thần quơ 1 cái là xong việc hén, coi truyện cổ tích nhiều quá nên nằm mơ hoài. Nhớ chuyện nhà đất, lúc đó người ta tăng lãi suất nghe nói để đánh đầu cơ bất động sản, một đống sản xuất chết theo, kinh doanh cũng chết theo. Buồn cười, sao không đánh thuế bất động sản, người ta mua nhà để ở, mỗi người ở 1 nhà thôi chớ bộ, vậy khi mua nhà thứ 2 đó là kinh doanh rồi, cứ vậy mà đánh thuế cớ sao lại không làm mà chơi kiểu kia, chắc sợ đánh đâu đụng đó. Nghe nói vậy thì biết vậy chớ hỏng biết người ta có nói xạo ta nghe hay không. Các lĩnh vực khác cũng vậy mà, chi tiêu công cũng vậy. Chẳng qua là người ta nói cho vui miệng thôi chớ không chi thì sao mà sống sung sướng được, sống trên đầu trên cổ người khác được. Cũng phải có Lê Lai cứu chúa chớ. Người chủ ráng mà nghe nghen, ráng mà hiểu mấy thứ nghe được nghen, ráng thắt lưng buộc bụng, nhịn ăn nhịn mặt nghen

Mất cảm giác

Coi cái tin này, nhớ tới 1 chuyện. Người kia, còn trẻ, là chủ 1 cửa hàng. Một ngày kia, khi đang đứng nói chuyện với vợ ở cửa hàng, chẳng hiểu 2 người cãi nhau vì chuyện gì đột nhiên cô ta rút con dao trong hộc bàn mà thường ngày vẫn dùng để gọt trái cây ăn, đâm 1 phát vào người chồng cô ta. Lúc đó 2 nhân viên vừa đi đâu đó về thấy vậy vội dìu ngay lên xe máy chở ngay vô bịnh viện. Bác sĩ lúc đó nói may là cậu chưa rút con dao ra, nếu rút ra thì cậu đó chết rồi. Chuyện thật như đùa.
Chẳng hiểu sao người ta giết người mà không ghê tay nhỉ? Chỉ nhìn thấy đã thấy run tay rồi, còn đâm, đốt mà không có cảm giác là sao?

Chủ Nhật, 20 tháng 2, 2011

Lại nổ

Người kia nói công ty nhập phân bón về bán, đâu cỡ 500k. Kẹt $, mua $ tới 25k, ta cười ruồi: điên hay khùng? không thì lừa đảo. Người đó nói thiệt mà, ta nói phi vụ này ngon ăn nói cụ thể coi rồi hợp tác làm ăn, làm xong vụ này nghỉ đi chơi 1 năm, khỏi phải làm. Hỏi $ ở đâu, trời, tiền Mỹ thì Mỹ phát hành hỏng lẽ VN phát hành, hay cái xứ sở chuyên làm hàng giả nó làm giả? Khi ta cần là có mà, hehe. Sợ quá, nói là tiền này phải qua ngân hàng, có bảo chứng. Hihi, ta ngô ngố hỏi : tiền bảo chứng là tiền làm sao? hỏng nói. Không có đồng teng tiền mặt nào để mua $ thì nói đại đi vay cho rồi, vay rồi lo tới kỳ trả giá lên tới 25k hay công thêm cả tiền lãi tính ra tới 25k, vậy chớ sao. Đâu có sao, kinh doanh thì gần như ai chẳng vay, vậy mà nổ. Nghĩ là người ta hỏng biết, chắc hù dọa nhiều người lắm rồi, người ta chắc tin xái cổ.

Thứ Bảy, 19 tháng 2, 2011

Linh tinh

Chuyên gia ơi là chuyên gia
**
**
**
**
**
**
**
**
Có cái này là bởi cái này, cái kia nữa. Hehe, cái kia tự hiểu lấy
**
**
**
**
**
**
**
**
**
**
**
Hay: googleartproject.com
**
**
**
Này nha: điện tăng thì chỉ bộ có mỗi nhà máy sản xuất hàng hóa loại đó bị ảnh hưởng thôi hả? điện tăng thì nước cũng tăng, không sớm thì muộn thôi mà, chẳng lẽ dùng voi hút nước hay dùng máy bơm quay bằng tay? Sơn tăng vì nhà máy sản xuất sơn cũng bị điện tăng giá mà, đinh, ốc, vít cũng tăng vì nhà máy làm mấy cái thứ này cũng xài điện. Sắt, thép, cement cũng tăng vì mấy cái này ăn điện ghê lắm. Giấy tăng vì nhà máy giấy cũng xài điện chớ bộ. Đồ ăn thức uống cũng tăng bởi vì sản xuất ra nó cũng cần điện chớ. Bán hàng cũng tăng vì phải bật đèn cho sáng chớ tối quá sao người ta thấy đường, rủi người ta rình ăn trộm thì sao, phả bật máy lạnh nữa không thôi nóng quá người ta bỏ đi, mà điện của nó cũng tăng giá mà. Vậy là một đống cái tăng đổ dồn lên mà sao tăng có ít xíu vậy. Như vậy thì chẳng có sản xuất, còn nếu có sản xuất thì nói xao, chớ chẳng lẽ ngu dốt tính sai sao, toàn học hành trường lớp tiến sĩ chớ đâu phải cùi cùi như ta sao mà dám nói ngu tính sai. Vậy không tính sai, không nói xạo thì chắc là nền kinh tế này không sản xuất rồi.
**
**
**
**
**
**
**
**
**
**
**

Osin

Báo chí đăng chuyện thiếu người giúp việc nhà, thường gọi là osin, nên osin đòi tăng giá, lương phải 2.5M mới thèm làm không thì thôi. Sao người ta không đi làm việc nhà mà đi làm công nhân lương có nơi chưa tới 2M, không có chỗ ở, chỉ được ăn giữa buổi, làm ít thì 8 tiếng/ ngày, làm nhiều thì mười mấy tiếng/ ngày lúc đó thì lương cao hơn. Vô lý ghê đó, khó tin ghê đó. Mà người ta mướn người ở thì thu nhập phải cao ít nhất là 5M/ tháng thì mới có tiền trả cho người giúp việc chớ, còn không thì trên 10M. Vậy thì trả cho người ta 2.5M/ tháng thì còn lăn tăn cái nỗi gì. Nếu thu nhập 2-3M/tháng thì nghỉ ở nhà lo việc nhà, lo cho con có lợi hơn, cứ nghĩ đến mỗi bản thân của mình thì quá là ích kỷ. Trả tiền để đem lại sự sung sướng, thoải mái, không mệt nhọc thì từng đó tiền kêu ca cái gì. Mà ta cũng ngạc nhiên là bây giờ bếp ga, bếp từ, lò vi sóng, máy giặt, tủ lạnh, đồ ăn làm sẵn đầy ra đó vậy công việc nhà có gì nhiều nhặn đâu mà than vãn dữ dzậy. Lau nhà thì có cây lau nhà, quơ mấy phát là sạch, làm biếng quá thì vài ngày lau 1 lần, hehe. Nếu công việc nhiều quá nên mệt quá hay làm biếng quá thì mướn người giúp việc vào giờ nào đó trong ngày đến nhà rửa chén, lau nhà, giặt đồ, ủi đồ... cho xong thì thôi, ngày nào trả tiền ngày đó, chủ khỏe, tớ cũng khỏe. Còn mấy việc nấu nướng thì có nhiều nhặn gì đâu, làm 1 chút chớ mấy. Áo quần thì mặc đồ không nhăn như áo thun chẳng hạn, đỡ ủi, hehe. Chẳng qua là người ta không có kỹ năng trong công việc nhà, khộng biết sắp xếp cho cuộc sống của họ nên thấy việc nhà ghê quá, mệt mỏi quá. Làm biếng quá thì nói đại cho xong còn đổ thừa công việc này, công việc nọ, nếu công việc nhiều như vậy, là nhân vật quan trọng như vậy thì thu nhập phải cao, lúc đó tiền mướn người ăn kẻ ở thì có nhiều nhặn gì đâu so với họ. Bây giờ lắm kẻ học đòi.

Thứ Sáu, 18 tháng 2, 2011

Lòng vòng

Coi cái bày này thấy hay ho ghê đó, hehe. Cứ phải mạnh mẽ, quyết liệt, cương quyết thì mới xứng đáng là người cách mạng. Toàn tiến sĩ kinh tế, tiến sĩ đủ thứ loại chỉ đạo nên kinh tế cứ tăng trưởng mạnh mẽ, như vậy mà lại lo sợ. Kỳ khôi ghê, phải mừng chớ, hehe. Giảm tổng cầu, giảm bằng cách nào, bằng bớt chi tiêu, bằng bớt đưa tiền ra, bằng ""tăng cường ổn định vĩ mô, đảm bảo các cân đối lớn của nền kinh tế”. Đọc câu này hiểu chết liền, hehe. Mà như vậy thì giảm tăng trưởng mất, lại không đạt chỉ tiêu, kỳ vậy. Bộ hỏng muốn tiến nhanh tiến mạnh, tiến vững chắc lên cnxh hả?
Hiểu nôm na là giảm bớt chi tiêu không quan trọng. Ủa, vậy từ trước tới giờ người ta toàn chi tiêu cho mấy cái không quan trọng hả? Vậy là nước nghèo do chi tiêu bậy hả? Không hiểu luôn. Để giảm chi tiêu thì giảm đưa tiền ra, giảm đưa tiền ra thì giảm làm ăn, giảm làm ăn thì giảm thu thuế, giảm thu thuế thì ngân sách giảm, khi đó muốn chi tiêu cũng không được, chi tiêu ít thì tăng trưởng lại kém. Ý, hỏng được đâu. Hehe nhưng mà biết cái nào là quan trọng, cái nào là không quan trọng. Cái nào cũng quan trọng hết. Nói ít hiểu nhiều nghen, mới ngày 18/02 thôi còn tới mấy tháng nữa mới hết năm. Cứ ráng nín đi nghen, nín không được, muốn xin thêm thì cứ trình để xem xét nó quan trọng hay không.

cả tin

Nghe chuyện Tunisie, Ai cập... người ta nói ghê hén, ở đó lộn xộn quá chớ đâu như ở mình. Dân chủ gì mà ghê. Nghe nói ở bên nhà bác ba, bác ý cấm nói từ ai cập vì phạm húy. Còn ở bên mình thì báo chí đăng đầy, mình tự do hơn. Hí hí, thiệt thà ghê ta. Người ta đã bao nhiêu năm chiến tranh yên, ổn được mấy năm, có được chút ít nên người ta sợ, thấy biểu tình là nghĩ bom rơi đạn lạc, của cải không có người thừa kế, dù là cái chòi chui ra chui vô nên người ta phải hù chớ bộ, sợ ông kẹ chưa. Ổng bắt đó. Cứ thấy dậy mà đi là nghĩ tới cảnh đầu rơi máu chảy. Dễ gì chết, đâu cứ muốn chết là chết được, hehe. Lỡ số xui nó khiến thì có chạy đằng trời cũng bị. Có những người cứ đi máy bay hoài mà có bị gì đâu, có những người lần đầu tiên bước lên máy bay rồi bị máy bay rơi, chết không nguyên vẹn. Cái gì quanh đi quẩn lại cũng vì cái miệng, nói hươu nói vượn, múa tay múa chân làm thiên hạ hoa cả mắt thì cũng để nhanh tay gom góp thôi mà. Một mình nó làm, một mình nó kiểm tra thì kiểm tra kiểu gì. Chuyện thường thôi mà. Lừa một lần thì được, lừa lần thứ 2 thì có khi còn được, lúc đó đừng có nghĩ rằng lừa được mãi mãi
Hehe, có gom gì thì làm lẹ lẹ lên, tương lai thì không chắc chắn, cái câu này không phải của ta mà câu thành ngữ của xứ nào đó.

Thứ Năm, 17 tháng 2, 2011

Xin việc

Người kia nói xin việc khó. Người nọ nói, ở VN đã vậy còn ở nước ngoài thì người VN chỉ có đi làm nail, làm bồi bàn, thu hoạch nông sản... Ta không ở nước ngoài nên ta không biết, không biết nên không nói bậy được, nhưng ta thấy ở VN. Xin việc để được việc thì cần chứng tỏ cho chủ là ta sẽ làm lợi cho chủ, ít nhiều tùy khả năng của ta. Vậy thôi, khi đó sẽ có việc mà. Người ta tuyển người làm việc để đem lại lợi ích cho họ, vậy khi họ cảm thấy ta làm lợi cho họ thì họ tuyển thôi, có gì đâu. Dù ta giỏi tới mấy mà họ cảm thấy không đem lại lợi ích cho họ thì chẳng ai cần. Vậy nên ở công ty tư nhân, doanh nghiệp nhà nước, các cơ quan hành chánh sự nghiệp thì tuyển người khác nhau cũng là điều dễ hiểu.

Con số đẹp

Lãi suất cao, tiền gửi cao, tiền vay cao, người ta nói nhà nước cho các NHTM vay lãi suất thấp để nó có nguồn cho vay lại với lãi suất thấp. Tiền gửi cao thì tiền vay cao. Tại sao tiền gửi cao ngút trời, vì không sợ. Vì chẳng có cái ngân hàng nào bùm. Ngộ ghê, kinh doanh thì có lời có lỗ, có thành lập, có phá sản. Thằng nào chịu hỏng nổi thì chết, người ta sợ liền, gửi tiền cũng ngó nghiêng coi nơi nào cảm thấy an toàn thì gửi dù lãi suất có thấp hơn nơi kia. Một mặt mức chi trả bảo hiểm tiền gửi cũng cần tăng lên, cỡ 200M chớ 50M là cái đinh gì. Đừng có nghĩ to không chết mà nhỏ thì chết nghen, cứ yếu thì chết thôi không phân biệt to hay nhỏ. Cái vina xỉn đó, to đùng như con voi con, không cho uống nhân sâm thì đi mất tiêu rồi.
CPI cao, là dĩ nhiên. Cái gì cũng kém hiệu quả thì nó cao là tất nhiên. Nếu muốn nó thấp thì thay đổi cách tính, dễ như ăn cơm đó mà, nhưng mà nếu thấp thì kỳ cục quá nên để nó cao vừa vừa.
Giá $ cao, hay giá tiền nội địa thấp. Đúng rồi, kinh tế chuối như vậy thì lấy đâu ra đồng tiền không mất giá. Các chỉ số tăng trưởng, phát triển... đều tốt đẹp. Chuyện nhỏ, Liên xô trước khi phá sản thì mấy con số đó cũng vô cùng đẹp đẽ chớ có thua kém ai đâu, đông đức cũng vậy. Sau khi phá sản thì thì nói nó trước đây kém, kém là kém ntn, hehe.

Thứ Tư, 16 tháng 2, 2011

Không hiểu

Đọc cái tin này, nghĩ lẩn thẩn. Chẳng hiểu những người ra những chính sách quản lý ở cái xứ sở này là con gì, chắc là siêu nhân. Bia làm ra nhiều bộ để tắm rửa hả? Phấn khởi ghê đó. Xuất ra nước ngoài hả? bao nhiêu lít? Còn lại là người ta đổ vô họng. Chiều tối thấy mấy quán nhậu người ta ngồi đầy người. Gì cũng nhậu. Sao không đánh thuế tiệu thụ thiệt nặng vô bia. Một chai bia rẻ nhất cũng phải bán ra cỡ 50k-100k thì người ta bớt nhậu liền. Sản xuất tiêu dùng nội địa ít đi nhưng thuế thu được cũng vậy. Sức khỏe người dân được cải thiện, đỡ cái thói nhậu nhẹt bê tha. Hay là cần để cho người dân uống bia để quên hết cái sự đời. Để quên rằng mỗi lần bước chân ra đường là khói bụi, ô nhiễm, quên hố trâu hố voi đầy đường, quên giá cả tăng vù vù thẳng đứng như trực thăng vậy, cứ vậy mà bốc lên trong khi thu nhập càng teo tóp, quên chuyện học như hành xác, học nhồi sọ của con em mà hỏng biết học như vậy để làm gì, chắc để thành con người mới. Chắc là vậy
Còn thuốc lá nữa, cũng đánh thuế thu nhập thiệt nặng. Ta không phản đối chuyện người ta hút thuốc hay uống bia, nhưng ta phản đối cái cách người ta hút thuốc uống bia. Hút thuốc thì chổ nào cũng hút, phà khói vào mặt người ta thấy thiếu giáo dục dễ sợ, thiếu văn hóa nữa, có hút thì ra chỗ khuất người mà hút cho đã rồi quay trở lại. Uống bia rượu thì phải có chừng mực, có lúc, say xỉn nói tầm bậy tầm bạ, đi đường gây tai nạn giao thông nữa chớ, uống nhiều bịnh tật đầy người gây khổ cho người thân và cả xã hội. Hay là sợ đánh thuế nặng thì mấy thứ hàng giả, hàng dỏm từ bên nhà bác ba cứ thế mà vào.

Nổ

Ngồi ở phòng chờ. Một hành khách kia nổ: anh mua vé hạng thương gia nhưng hết nên phải mua vé thường mấy trăm ngàn. Ta mắc cười, đưa cái mặt ngu ngốc ra: hạng thương gia khác hạng thường ra sao, có ghế nằm hả, trời đất bay có 1 tiếng đồng hồ mà nằm chi cho tốn tiền, hay là ở tầng trên, tui mua vé rẻ có 450k thôi. hehe, mà ta mua vé rẻ thiệt chớ không phải xỉa người ta. Việc gì mua vé mắc cho tốn tiền, mà ta mà có khi leo lên cái ghế hạng thương gia người ta tưởng ngồi lộn lại đuổi xuống thì mệt vì nhìn hỏng sành điệu chút nào.
Cô kia nói: em là ngày nào em cũng phải có hoa cắm ở nhà, ngày nào em cũng mua hoa, không có hoa là em chịu không nổi. Tụ tập ăn uống ở nhà cô ta, là vợ của xếp nho nhỏ, mới mua được cái ghế nên nổ. Ăn xong rửa chén ở bồn làm nước văng tung tóe đầy nền nhà, trước kia làm gì có có bàn bếp, bồn rửa nên đổ nước trên sàn thoải mái nên quen tật mà không chịu sửa. Ta cười: chời, em mua hoa gì, hoa bây giờ tươi lâu lắm cắm cả tuần có khi còn được, còn ít nhất cũng được 3, 4 ngày chịu khó hàng ngày thay nước kỹ kỹ 1 chút thôi mà, cần gì phải hàng ngày mua hoa.
Người kia khoe cái notebook: người ta mới xach ở bển về cho đó. Xịn nhất đó, mấy ngàn đô. Ta đùa: nếu mấy ngàn đô thì trả lại đi đừng có lấy, biểu cho tiền sướng hơn. Lấy tiền đó để mua cái laptop mới tinh cỡ 1k là xài chết bỏ còn tiền thừa thì xài cho sướng. Người đó ngạc nhiên: sao vậy, hàng ở bển mới xịn. Thiệt tình là ta thấy máy tính đời cũ mèm, nói ra thi không tiện nên sao mà nói lý do được. Hỏng biết người đó nổ lốp bốp hay người cho nổ lốp bốp như bắp nổ.

Thứ Ba, 15 tháng 2, 2011

Linh tinh

Hehe, nghe rõ chưa, tăng giá phải do yếu kém của nền kinh tế hay là do quản lý dzỏm quá hay là do cái gì đó chớ không nói là tăng giá do tâm lý đó nghen. Nói sai phạt đòn đó nghen.
**
**
**
**
**
**
**
**
"Kinh tế Bắc Triều Tiên đang kiệt quệ" Xây dựng xhcn khó khăn ghê đó, cứ phải nhịn ăn nhịn mặt để lo mà đánh nhau. Người gì mà kỳ vậy, sống kiểu gì mà nhìn đâu cũng thấy thiên hạ ai cũng muốn đánh mình là sao, là loại người hay ngợm.
**
**

Thứ Hai, 14 tháng 2, 2011

Chuyện ngày Valentin, thật dễ thương.

Khách hàng gọi điện mua hàng. Không còn nhân viên ở cửa hàng, hẹn khách ngày hôm sau giao hàng. Khách đồng ý. Tới tối cỡ 7h, khách hàng gọi lại báo là hay là để cho bà xã ra lấy hàng. Ngạc nhiên, ta hỏi lại. Thì ra đó là quà Valentin mà khách hàng bị tai nạn giao thông nên không đi lấy được. Ta thấy tội nghiệp quá, đang ăn tối với vài người bạn vội về chở hàng giao ngay vì sợ chị đó không quen chở hàng nên không chở được, còn ta thì chở hàng chuyên nghiệp rồi, hihi, chẳng lẽ hôm tối mà lại ngày Valentin nữa mà lại bắt nhân viên lò mò lên lấy hàng đi giao. Ráng vậy.

Dân trí

Người ta nói rằng dân trí chưa cao nên chưa cần dân chủ mà chỉ cần hô khẩu hiệu nhân dân làm chủ là đủ rồi. Hihi, nhớ tới xứ văn minh kia. Khi ta trả phòng khách sạn, hình như 3 sao, ở ngay trung tâm, nhân viên nhận thẻ từ và hỏi phòng số mấy? Vô duyên, bỏ thẻ từ vô máy cà 1 phát là ra số phòng liền mắc mớ gì hỏi. Sao không cám ơn, hay hỏi ngủ ngon không, hay mong gặp lại... tùy theo phong tục của mỗi xứ mà cứ hỏi: số mấy? số mấy?
Vậy mà người ta cũng dân chủ, cũng văn minh đâu thua kém ai. Cứ hù thiên hạ hoài.

Chủ Nhật, 13 tháng 2, 2011

Phá giá

Năm ngoái chơi cú cuối năm, năm nay chơi cú đầu năm. Vì thường sau tết giá cả hay tăng, nên hỏng phải mượn gió bẻ măng mà phun gió bẻ măng. Sao người ta nói là phá giá hén, kỳ ghê đó. Cái tỷ giá giao dịch thực sự từ hồi nảo hồi nào đâu có phải là tỷ giá niêm yết. Hehe, viết xong nghĩ lại mới thấy ta nói bậy, ta mua $ để đi du lịch theo tỷ giá niêm yết mà. Gọi đúng tên sự việc là NN chính thức công nhận đồng bạc mất giá chớ phá cái nỗi gì. Người nói này, kẻ nói nọ. Có người còn nói tăng giá đồng $ nữa chớ, siêu ghê đó tăng được giá của đồng tiền xứ người. Người lo tỷ giá sẽ tăng, người bảo như vậy thì hợp lý. Hehe, có hợp lý hay không hợp lý là chuyện ruồi, hợp pháp mới quan trọng. Tự nhiên các NH niêm yết 1 đằng, giao dịch một nẻo rồi làm đủ thứ kế để hợp pháp hóa nên mệt quá, nhức đầu quá, la rầm lên nên phải điều chỉnh thôi mà chớ có gì đâu, giống như giá điện, giá xăng và 1 đống cái độc quyền khác đó, khóc than tùm lum rồi cứ vậy mà tăng. Tỷ giá tăng 1 cục bự như vậy nên biên độ phải thu hẹp lại chớ không thôi chết ngắt luôn, sợ tuột khỏi tay. Mai mốt tùy theo mức độ kêu ca ntn lại nới dần dần. Đó là ta nghĩ tầm bậy tầm bạ chớ thực sự ntn thì chỉ có họ biết. Ai quản lý ai hén? Nhà nước của dân, do dân và vì dân. Chắc có trăm loại dân chớ hỏng phải có 1 loại. Giá hàng hóa bắt đầu tăng và sẽ tăng chóng mặt. Trẻ con học đếm từ 1k trở lên: 1k, 2k, 5k...

Hình

Thứ Năm, 10 tháng 2, 2011