Chào


Nếu tình cờ bạn đọc bài mà cảm thấy nhẹ nhõm người hay mỉm cười thì ta rất phấn khởi. Hihi

**

1

2


Thứ Tư, 30 tháng 4, 2014

Bất thường

Coi cái này thấy khôi hài. Cô bé này giỏi thì có giỏi thiệt đó nhưng nhìn nhận vấn đề hay quá xá. Không biết là do cô ta hay là do do mẹ cô ta hay là do được đào tạo dưới mái trường xhcn. Mấy cái chuyện học nhạc, học vẽ, học thể thao... là chuyện bình thường, con người bình thường nào cũng có thể học, còn để đạt tới mức độ đẳng cấp cao thì đòi hỏi có năng khiếu và quà trình khổ luyện. Cần gì phải ha vớt với không ha vớt mới khẳng định con người ta có thể làm mấy cái đó, thầy cô trường làng cũng thấy cái đó. Hơn nữa, tụi nhỏ thích cái gì cho học cái đó chứ trẻ phải có quyền biết cái này cái kia, giống mấy cha tuyên giáo đang giảng đạo đức xhcn quá, nếu tụi nó không thích nhưng học cái đó có thể cải tạo bớt tính cách thì cũng nên khuyên nhủ đi học, ví dụ mấy đứa nhóc hiếu động quá, ngồi không yên thì có thể dụ tụi nó học nhạc, học vẽ hay học võ... tùy tính cách mỗi đứa để tính nó đằm lại chút xíu. Còn cái chuyện phỏng vấn, ta coi thấy ở tỉnh kia có mấy thằng cha mắc dịch giả đò tuyển người mời đến nhà nghỉ khách sạn gì đó phỏng vấn để hãm hiếp con người ta, vậy mà cô bé này dám lò mò tới phòng riêng của cha nội này để phòng vấn. Thiếu kiến thức trong đời sống quá chừng, trường hàng đầu mà làm việc kiểu lôm côm vầy thì ta cũng nể thiệt, hehe. Mẹ cô ta cũng cho đi nữa mới ớn. Ta thấy lôm côm vầy là ta cấm tiệt, học trường hạng 2 chứ cần gì học trường hàng đầu như vậy. Còn canh giờ phỏng vấn nữa mới ghê. Tưởng mình là Bill Gates chắc, không thì cũng cỡ Angelina Jolie mổi phút là ra tiền phút đó, còn nếu ngược lại phút nào của ông quại này là ra tiền phút đó thì ổng cóc cần cái đồng hồ, tự canh giờ không cần đồng hồ. Không thấy mấy ông làm nghề phát biểu đó hả, canh nói 10 phút là đúng chóc 10 phút, chênh lệch vài phút là cùng, không cần giấy tờ sẵn luôn. Vậy thì ông quại này dỏm ẹt. Nói chơi vậy thôi, chẳng ai phỏng vấn mà canh giờ hết. Ta từng đi phỏng vấn xin việc và cũng từng phỏng vấn tuyển dụng, nên mấy cái màn này ta thừa biết. Phỏng vấn là để móc ruột người ta coi có cái gì ở trỏng, có khi tí xíu là móc ra được, có khi dài quá móc cái này dính cái kia nên ráng để móc hết ra, hehe. Cô này nói dóc tổ, hay ông quại này đầu óc có vấn đề. Còn khoe là bản báo cáo kỹ nhất. Tội nghiệp thiệt, phép lịch sự thì người ta hay nói là người giỏi nhất tui đã từng gặp, có đến hàng trăm người giỏi nhứt tui đã từng gặp như vậy đó nghen, đừng tưởng bở. Học tiếng Anh từ lúc nhỏ mà sao không hiểu văn hóa Anh Mỹ mà nghĩ theo văn hóa làng xã VN hả. Học ngôn ngữ là học văn hóa của ngôn ngữ đó chớ. Tụi tây chút xíu là thank you với sorry, bán hàng rồi cũng thank you, mua hàng rồi cũng thanh you, cứ thank you lẫn nhau mới ghê, hehe.  Rất vui lòng được biết cô, 30 phút sau thì quên bén so rỳ, cô từ hành tinh nào tới vậy? hehe.  Khổ ghê đó. 

Thứ Ba, 15 tháng 4, 2014

Ai là thủ phạm?

Thiên hạ hay thiệt. Cứ thấy người ta ném đá là xúm vô ném đá phụ, thấy người ta chửi um sùm cũng chu miệng vô chửi ké, và nghĩ vậy là minh hay mình giỏi, thiệt tình. Đành rằng là hành vi như vậy là hơi khó coi, nhưng mấy người đặt mình vô tình cảnh của mấy cô đó thì chắc gì đã cư xử hay hơn họ hả, có khi còn cư xử tệ hại hơn nữa, có khi còn tát bốp vô mặt cô bé đó vài chục cái cho chừa thói ăn cắp nghen con, ba má mày quên dạy thì cô, chú dạy giùm nghen, đừng có học cái thói ăn cắp nghen con. Toàn là giả dối, đạo đức giả. Bi giờ ăn cắp là vinh quang mà. Người ta bỏ cả vài trăm triệu chạy cái chân cán bộ để lãnh lương vài triệu lẻ, khùng hả hay sao làm một việc điên rồ vậy. Hay là chờ sẵn đó có cơ hội thì ăn cướp ngay, họ cũng đâu có ý thức là việc ăn cướp là việc xấu xa mà họ hãnh diện vì ăn cướp được nhiều là giỏi. Nếu họ có đạo đức thì họ là ngu si, bị bịnh thần kinh vì không ý thức được hành vi ăn cắp là xấu xa, còn nếu họ ý thức được việc đó thì họ là kẻ vô lương tâm hoặc táng tận lương tâm tùy mức độ ăn cắp.  Sao người ta không đặt vấn đề là mấy người làm công ở đó cũng bị hiếp dâm trí não, họ cũng còn trẻ mà, họ ra đời và lớn lên trong môi trường y như như cô bé đó mà nên tránh sao được những hành vi mà họ không ý thức được là nó đúng đắn hay sai lầm, mà người ta chỉ chăm chăm la lối là làm như vậy thì cô bé đó sau này lớn lên sẽ không thành người bình thường được. Con người  mới xhcn thì đâu phải là con người bình thường. Thầy cô, đoàn thể, hiệp hội, cán bộ đâu rồi, có ai dạy cô bé đó là ăn cắp là việc xấu xa, độc ác không? Có ai là tấm gương cho cô bé đó biết là ăn cắp là việc xấu xa, bẩn thỉu và vô cùng độc ác không? Có ai là nơi cô ấy có thể tâm sự, chia sẻ nhưng suy nghĩ từ tận trong lòng cô bé không? Không có, ta chắc vậy nên cô bé đó đã hành động 1 cách thiếu ý thức như vậy. Còn những người làm công cho cái tiệm đó, họ cũng là nạn nhân của nền giáo dục sai lầm, họ không nhận thức được việc làm của họ là sai lầm. Ai đã làm ra những cái thối nát không thể sửa chữa như vầy hả? Kết tội là kết tội nó đó. 

Thứ Tư, 9 tháng 4, 2014

Văn hóa là gì?

Có lần đi chơi ở Hàn quốc, ta xớn xác đi  sao đó cuối cùng lạc mấy người trong nhóm, nhìn gần đó có một công ty, có mấy người làm văn phòng ở đó đi ăn trưa về hay sao đó, ta tới nhờ gọi điện thoại giùm để báo cho họ yên tâm, vì nhìn quanh quất không thấy có cây điện thoại công cộng nào hết. Người đó rất nhiệt tình, gọi điện giùm ngay nhưng không thấy nghe máy nên đưa luôn cái điện thoại cho ta gọi, ta gọi cũng không thấy đầu kia nghe mày. Người Hàn quốc đó tỏ ra lo lắng cho ta nên hỏi thăm rồi ngỏ ý đưa về khách sạn giùm, sau khi ta nói ta đến đây 1 ngày rồi bay về nước luôn không ở khách sạn thì sợ ta trễ chuyến bay về nên ngỏ ý đưa ta ra sân bay, đưa cả thẻ nhân viên công ty và ID card cho ta coi để ta yên tâm, thấy ta không đồng ý nên nghĩ là ta sợ bị bắt cóc, lừa gạt gì đó nên ngỏ ý gọi taxi giùm. Sau khi ta nói tối mới bay về thì người đó rất áy náy, không biết giúp ta ra sao, mà lúc đó ta thấy cũng tới giờ người ta đi làm rồi nên đành tự thân vận động. Người đó sợ có chuyện xảy ra với ta nên đưa cả số điện thoại để liên lạc nếu cần giúp đỡ, cho cả số của police và dặn nếu không gọi được cho người đó thì gọi cho police. Không biết đó là hiện tượng cá biệt hay là bản chất của Hàn quốc nhưng điều đó để lại ấn tượng rất đặc biệt về văn hóa, giáo dục và nhân bản của người Hàn trong lòng du khách. 

Thứ Ba, 8 tháng 4, 2014

Mừng ngày 30/4

Nhớ mấy ngày chạy giặc đó, nhỏ tí xíu mà lúc cúc chạy theo má và anh chị, tới  80 cây số kể cả chạy bộ và đi nhờ xe chứ đâu có ít. Trưa nắng, đói bụng mà phải chạy chân trần trên đường nhựa nóng rát, một con bé chưa đi học lớp 1 mà phải chạy như vậy mà sao không đổ bịnh thì cũng hay thiệt, giống y như có ông bà đỡ cho vậy đó.  Mà hồi đó ba má giàu nên đâu có kinh nghiệm giang nắng như vậy.  Có khi đi ngang mấy vũng nước mưa đọng lại, má lấy nón gạt lăng quăng ra múc nước cho con cái uống. Sau khi được giải phóng phỏng * về nhà, một bữa kia má thấy sáng không dậy má kêu Uyeen đâu sao không dậy hả con, ta trả lời con đau đái quá, má nói đau đái thì xuống đi đái đi chớ, ta nói con không xuống được, má liền chạy tới thấy ta nằm ráng bỏ 2 chân qua thành giường nhưng không xuống được, ta lỳ lắm mà, má liền ẵm xuống toilet. Sau khi vệ sinh xong, má cho ăn sáng rồi vội vàng ẵm tối nhà bác sĩ quen của ba má, bác đó học ở Mỹ về nhưng lúc đó kẹt đâu có đi được, hình như năm sau trốn đi Mỹ luôn. Bác sĩ chích thuốc cho uống thuốc đủ thứ gì đó, đâu cả tuần luôn, lâu quá rồi không nhớ nữa, nếu lúc đó má ta không nhanh trí đem tới bác sĩ mà má đem vô nhà thương của mấy bác sĩ cách mạng ở trong rừng ra chỉ cho uống xuyên tâm liên với tetracyline thì bi giờ ta lết luôn rồi, còn đâu mà đi, nếu số xui bác ấy đi Mỹ trước thì chắc ta cũng lết luôn. Biết ơn má vô cùng, nhớ lại không nín khóc được. Nhớ hồi đó bịnh gì nhà nước cũng cho xuyên tâm liên với tetracyline, nhờ vậy nên bi giờ răng ta đen ghê luôn.
Thấy suốt ngày kêu là ném bom miền bắc này nọ, rồi người này người kia kêu rên, than khóc tùm lum, báo chí nói nghe thấy ghê lắm. Sao người ta không cho người dân biết  người dân trong miền Nam chịu bao nhiêu thảm khóc còn kinh hoàng hơn, năm '68 người chết như ngả rạ, bộ là lính Mỹ chết thôi hả, không có người dân vô tội? Ngày Tết là ngày sum họp gia đình mà, không tránh được hả? Ba đi coi người ta lấy xác người chết về nhà kể hôm đầu tiên người ta còn làm cẩn thận, nhưng mấy hôm sau đó nhiều quá mà sợ để lâu thì xác thối rữa nên người ta chất đống để đưa đi luôn. Rồi bao nhiêu người dân vô tội chết lây vì những chiến công hiển hách của những kẻ khủng bố. Bộ họ không phải là người hả, không phải là đồng loại hả, yêu tổ quốc yêu đồng bào là cái gì hả? là câu trơn tuột ở cửa miệng hả? Tại sao người ta quên sạch những con người xấu số đó, dù chí 1 lời nói an ủi cũng chưa có chứ nói chi đến những nghĩa cử khác. Vậy mà xoen xoét mở miệng nói xạo này, xạo nọ. Những người lớn tuổi chứng kiến những cảnh bi thảm đó đâu còn nước mắt để khóc nữa. Ta nghe người lớn tuổi kể mà ta thấy nghẹn lòng, còn họ thì không khóc chắc là khóc nhiều rồi, không còn nước mắt để khóc nữa, chịu đựng nhiều rồi nên người chai cứng rồi, huhu. 

Thứ Tư, 2 tháng 4, 2014

Tội nghiệp thiệt.

Nhớ chuyện cô kia. Cổ nói là em giặt đồ là em phải chà bằng tay rồi mới bỏ vô máy giặt để giặt thì mới sạch, ta mắc cười, mày mấy chục tuổi mà nghịch đất lấm lem như con nít hả hay sao mà phải giặt bằng tay hả. Cổ nói giặt máy không sạch, cổ còn nói áo len em giặt bằng tay. ta cười mày khùng thì cũng khùng vừa, mua máy giặt làm cái gì hả? Cổ nói người ta khuyến cáo là không giặt đồ len, ta nói thằng điên nào khuyến cáo chuyện khùng vậy hả, trừ mấy cái áo len mà người ta đan thưa, đan giãn thì giặt sợ nó giãn ra không đều thì xấu thôi thôi chứ còn lại thì tao quăng tuốt vô máy có sao đâu, có mấy cái tao còn không thèm bỏ vô cái bịch nữa. Chẳng qua bỏ vô bịch sợ nó văng sợi len ra tùm lum vô mấy thứ khác gở chết luôn nhất là len gai, . Bộ tụi Mỹ nó làm máy giặt rồi nó hì hà hì hục hục bằng tay cho sạch hả? Xài đồ Mỹ, phải nghĩ theo kiểu Mỹ. Bỏ bột giặt chuyên dụng vô giặt, vết dơ không ra thì bỏ thuốc tẩy vô cho sạch. Đồ hư, cũ  thì quăng, mua đồ mới. Một đời ta bằng ba mươi đời nó, hehe. Y như cái ông quại này. Mặt áo vest, đi máy bay, cũng có đảng chính trị, cũng bầu cử, cũng quốc hội, bộ này, bộ nọ, thủ tường, chủ tịch. Toàn bắt chước tây trăm phần trăm vậy mà mở miệng chê tây không phù hợp. Con cái học ở tây, học cái gì đó hả? Chê nó sao mò qua đó học. Sao không ở nhà để tóc dài thắt bím, mặt váy lùng thùng như vua Càn long hả?
Xài đồ tây thì phải nghĩ theo kiểu tây nghe chưa, còn không thôi thì đừng có xài đồ tây. Xài đồ tây mà suy nghĩ theo kiểu man di mọi rợ, bắt chước y như người ta mà mở miệng là chê người ta thì giống y hệt mấy kẻ thất bại, bất lực, hehe, họng thì nuốt nước miếng mà mở miệng ông cóc có thèm.  Người ta nhìn mà thấy thảm thương sao sao đó, sợ tây họ nghĩ bậy là đầu óc có vấn đề nữa mới ghê, hehe.