Chào


Nếu tình cờ bạn đọc bài mà cảm thấy nhẹ nhõm người hay mỉm cười thì ta rất phấn khởi. Hihi

**

1

2


Thứ Bảy, 23 tháng 8, 2014

Dòi bọ thích môi trường thúi rữa

Chị kia than vãn là thấy bà bi giờ mất dạy, chỉ rình rình để ép học trò lấy tiền. Ta hỏi chứ chị thấy ngành nào tốt? Chi nói bi giờ xã hội nó vậy, chỗ nào cũng tệ nạn. Chị có thấy là khi người ta nghe tin, người ta thấy những chuyện cán bộ, thầy cô, thầy thuốc làm bậy, táng tận lương tâm, mất nhân cách mà không hề bị xử lý thì người ta không hề phẫn nộ, không hề tức giận mà người ta chỉ coi đó như là chuyện bình thường, cái xã hội bi giờ nó vậy, thì xã hội này có bất thường không, có đốn mạt không? Cái cây mà ra lá nào cũng bị bịnh thì cái cây đó bị gì? Cây đó bị bịnh rồi, tuốt bỏ lá bịnh để làm gì trong khi cứ lá nào mọc ra đều là lá bịnh hết? Nếu gốc vẫn còn tốt thì chặt cái cây đó chỉ để lại phần gốc, ghép thân khác lên đó cũng được. Còn nếu bịnh tận gốc rễ thì làm gì? Chỉ có cách duy nhất là nhổ tận gốc rễ, đốt đi để khỏi lây lan, phun thuốc vô chỗ đó, và bón phân cải tạo chỗ đất đó rồi trồng cây mới. 

Thứ Tư, 20 tháng 8, 2014

Ở dơ

Cô kia than phiền bà cô bả dơ. Nấu ăn mà rửa đồ ăn tri tri trét trét, thấy phát ghê, em mới nói lại thì bị la, con cháu hỗn. Ta cười, đáng đời mày, ai biểu mày chỉ bả ăn ở sạch chi cho bả chửi. Bắc kỳ nó ăn ở dơ vậy đó. Mà thôi, ở dơ nó thấm vô máu rồi sao mày cải tạo được, có khi mấy đứa em con bà cô mày nó cũng ở dơ bà cố luôn mày còn chưa cải tạo được đòi cải tạo cán bộ già.  Cổ cười, đúng đó chị, nhìn tụi nó rửa chén mà em thấy gớm. Ta hỏi mấy đứa đó làm gì mày, đừng có nói làm bác sĩ nghen mày, làm bác sĩ chết dân luôn. Không, 1 đứa làm thanh tra, 1 đứa làm công an. Hehe, mấy cái đó thì đâu biết dơ là gì đâu mà mày thắc mắc. Tốt nhứt là khi bả tới nhà mày mà xông xuống bếp thì mày đuổi bả lên nhà trên cô lên trên chơi với mẹ con đi, để con nấu cho, cô nấu cả đời rồi, bi giờ để con cháu nấu,  Cổ nói mẹ em đâu có dơ vậy. Ta cười, má mày cán bộ bắc kỳ vô đây từ năm '75, sống chung với dân trong này từng đó năm thì cũng đỡ dơ hơn 1 chút. Sorry, nói thì ổng bả chửi chứ mày chắc chắn ăn ở sạch sẽ hơn má mày, đúng không. Cổ cười, ừ, lâu lâu em cũng nhăn nhó mẹ em cái vụ nấu nướng rửa chén dơ nhưng vẫn sạch hơn bà cô em nhiều. Ta giải thích, thiệt tình là bà cô mày vô đây cũng lâu nhưng bả ở thôn quê nghèo đói nên dơ hơn là đúng. Mà bắc kỳ hay nam kỳ đều có người ở dơ, ở sạch nhưng bắc kỳ ở dơ nhiều hơn là nhờ ơn đảng ơn pác, đói nghèo quá thì chỉ nghĩ đến chuyện ăn no mặc ấm chứ đâu có quyền lựa chọn sạch hay không sạch. Cái sạch dơ ở một mức độ nào đó là cái cảm giác của con người ta chứ không phải lý trí, người này thì cảm thấy dơ, người kia thì cảm thấy sạch, khó nói lắm. Chỉ khi mà người ta nhận thức đầy đủ thì nói dễ hơn, nghĩa là họ nhận thức sạch dơ chứ không chỉ là càm giác sạch dơ, nên họ ở dơ mà không cảm gíac dơ là vậy đó. Hồi thời đó làm gì có xà bông như bi giờ, chỉ ở trong miền nam này mới nhiều xà bông nên người ta mới sinh cái thói sạch sẽ nhiều chuyện, hehe. Đảng pác sản xuất xà bông thì dân không có xà bông mà xài, đảng pác thả ra không giữ khâu sản xuất xà bông thì các hãng giành nhau khuyến mãi để dân xài xà bông của họ. Cứ đảng bác thả cái gì ra là cái đó tốt lên, khi mà đảng bác thả cái nước này ra thì coi chừng cỡ thái lan củng lé mắt hông dám nhìn xứ này luôn cho coi.  Cá cái gì tao cũng cá, kể cả cái mạng của tao, hehe. 

Thứ Tư, 13 tháng 8, 2014

Bà ơi

Bà kể ngày xưa bà đi buôn hàng khô, đi ngang qua vùng rừng núi bị tụi nó trong rừng chạy ra giơ súng chặn xe lại, bắt dẫn cả mấy xe ba lua vô rừng lấy hết hàng, rồi viết giấy ghi là cách mạng mua từng đó hàng, dặn bà là giữ giấy này mai mốt cách mạng thành công thì đem giấy này đến lấy tiền. Ta hỏi rồi bà có giữ giấy đó không bà. Bà cười, sao mà bà dám giữ mấy tờ giấy đó hả con, cảnh sát mà biết thì bà đi tù mục xương. Vậy rồi bà làm gì hả bà. bà xé nhỏ ra rồi đốt hết. Thương bà ghê. Ta kể lại mấy dì chuyện đó. Mấy dì gạt đi, bà nói tùm lum đó, làm gì người ta làm như vậy. Ta kể cho má nghe. má ngồi lặng đi rồi nói, ừ chắc đúng đó. Ta thắc mắc đúng là sao má. má giải thích, hồi xưa mấy lần má về quê nghe ông với bà nói chuyện gì đó,  nghe nói là đi buôn bị lỗ vốn gì đó, má ngạc nhiên vì bà đi buôn từ hồi nhỏ, mà buôn mấy cái hàng khô này thì khó mà lỗ nhiều như vậy, rồi ông bà bán bớt mấy mẫu ruộng để bà lấy vốn đi buôn tiếp. Hóa ra là vậy, chắc là hồi đó đâu có dám nói với ai. Ta thắc mắc, mà sao con hỏi mấy dì mấy dì lại la kêu là bà nói tùm lum đó. Má nói hồi đó mấy dì cậu còn nhỏ, sau giải phòng còn đi học mà nên đầu óc bị nhồi sọ nên sao hiểu được. Tại vì ta hay hỏi chuyện má, hay hỏi chuyện bà, hay hỏi chuyện mấy người già nên ta nghe được nhiều chuyện không thể tưởng tượng nổi. Ta thích nghe chuyện xưa của ông bà, cha mẹ mà. Còn nhiểu chuyện kinh hoàng hơn nữa. Sau những câu chuyện đó, ta ngạc nhiên kinh khủng, ta tò mò đi kiếm sách báo hồi xưa, sau này ta lên mạng internet kiếm thông tin để thỏa cái tính tò mò. Ta càng coi thêm nhiều, ta càng thấy mình ngu thêm, lại càng muốn coi thêm nữa. Ta rất kinh sợ vì cái cách người ta đã đầu độc bao nhiêu thế hệ, và hơn nữa không những đầu độc mà còn hù dọa để tiếp tục đầu độc mãi. Nhớ bà lắm.

Thứ Bảy, 2 tháng 8, 2014

Khôi hài thiệt

Kể cho cô kia nghe là tao ngủ mơ thấy tao đi qua Kampuchea làm ăn, mày đang buồn đời nên tao dụ mày qua đó làm ăn chung. Tao với mày qua đó lại gặp con bạn tao lấy chồng Mỹ cũng đang ở đó mới ghê. Nó cười, bà có nằm mơ thì nằm mơ luôn qua Mỹ chứ nằm mơ Kampuchea chi cho phí. Hehe, ta cười, mày khùng ít thôi, tao là con người mới xhcn, ơn đảng ơn pác làm tao ra nông nổi này thì tao qua xứ văn minh sao sống được.  Nên tao qua Kam, Thái, Lào... hay mấy nước lộn xà lộn lộn xộn ở châu Phi thì mới sống được. Thiệt tình chắc do tao đang tính đi qua xứ nào đó làm ăn nên bị ám ảnh hay sao đó nên nằm mơ thấy qua Kam đó. Cổ cười, chị mà qua mấy xứ đó tụi nó hè nhau bóp cổ chị. Ta hỏi sao mày, mắc mớ gì bóp cổ tao. Cổ cười, người ta cổ 3 ngấn bà chị cổ 5 ngấn thì là quỷ chớ là người gì, qua hốt hết phần của nó bộ nó không giết hả? Bộ muốn thử cảm giác được đảng CS Soumalie lãnh đạo coi thử có gì mới lạ không hả, chán cảm giác đảng ta lãnh đạo quài, lãnh đạo mãi nên ớn như sáng ăn cháo, trưa ăn cháo, tối ăn cháo, thứ 2 ăn cháo, tò tò tới tận thứ 7 ngày nào cũng ăn cháo, 1 năm 365 ngày ăn cháo nên nhìn thấy cháo là muốn ọe ra hả? Ta cười, mà mày có định đi không mày?  Cổ cưới, chắc chị là số 1 quá. kiếm không ra người thứ 2, người ta cứ đâm đầu vô Mỹ, Pháp, Đức, Canada... còn chị lại tới mấy xứ đó.