Chào


Nếu tình cờ bạn đọc bài mà cảm thấy nhẹ nhõm người hay mỉm cười thì ta rất phấn khởi. Hihi

**

1

2


Thứ Sáu, 30 tháng 12, 2016

Tự hào là người Vn hén

Xuất cái hóa đơn cho doanh nghiệp kia có chi nhánh nên mã số thuế gồm 13 chữ số. Viết 1 lèo 13 số liên tục thì nó kêu là viết sai phải có dấu gạch ngang giữa cụm số chỉ chi nhánh. Tổng công ty lớn đùng chớ không phải gánh hàng rong như ta. Ta bực mình nói là không sai nhưng nếu yêu cầu làm biên bản điều chỉnh thì làm biên bản điều chỉnh nhưng nhìn vô cái biên bản thấy ngu ngu, nghĩa là những người ký trên cái biên bản là đồ ngu si đần độn trong đó có ta. Ta giải thích rõ ràng là mã số thuế được định nghĩa là một dãy các chữ số thì như vậy cái dấu gạch ngang không phải là thành tố của mã số thuế  mà nó chỉ chỉ để chia nhóm các số lại với nhau cho đỡ nhầm lẫn khi nhìn thôi  nên không có việc gì phải ghi dấu gạch nếu chỗ để ghi mã số thuế đã được kẻ ô.  Còn nếu chỗ khi mã số thuế không có kẻ ô sẵn thì muốn gạch thì gạch, không gạch thì thôi không quan trọng. Nếu mã số thuế được định nghĩa là tập hợp các ký tự gồm chữ số,, chữ cái trong bảng chữ cái và các dấu gạch ngang, gạch chéo, dấu chấm, dấu phảy, @, $... gì đó thì cái dấu gạch ngang mới là một trong những thành tố của mã số thuế, đằng này luật thuế quy định là mã số thuế lànhững chữ số thì mấy cái gạch, chấm gì đó không là thành tố của nó thì chẳng có giá trị gì ngoài việc để nhìn cho dễ. Ví dụ như số điện thoại 090000000 thì người ta nhóm lại là 0900.000.000 hay 090.00.00.00.00 gì đó dấu chấm không phải là số điện thoại. Có ai bấm điện thoại mà bấm 090 rồi chấm 1 phát rồi 000 rồi chấm rồi 000...Bấm vậy tới khuya không gọi được. Vậy thì thằng ký biên bản bộ không ngu si thì chắc là đần độn chớ không có loại khác. vậy nên có căn cứ rõ ràng chứng tỏ là ta dĩ nhiên ngu si rồi.  Đây không phải lần đầu mà tới lần thứ 5, thứ 6 gỉ đó. Nghĩa là có ít nhất 5,6 tổng công ty cán bộ toàn là thiên tài.
Nghĩ linh tinh, nền giáo dục VN quả là xuất sắc nên những người thuộc loại tốt nghiệp đại học, có người còn là thạc sĩ, tiến sĩ nữa chớ là thành phần có vấn để về đọc hiểu. Vậy mà Choi Song Kill kêu là sánh vai với các cường quốc mới ghê. Người ta còn có chiến dịch i am proud of vietnamese. Thấy sợ thật. Kiều anỳ riết chắc ta loạn thần kinh luôn. Tại ta ngu si tự mình học hỏi mấy cái hay của thế giới văn minh làm chi vậy nên bi giờ trở nên kỳ cục.

Thứ Tư, 28 tháng 12, 2016

Thời gian

Ngày đầu tiên đi làm, ngố thiệt, hehe. Cái áo tự may nữa chớ, hình như vẫn còn giữ lại chưa quăng.

Rảnh

Tự dưng coi lại thấy cái này viết từ lâu lắm rồi,hehe.

hạnh phúc

là khi ta đói meo mà được ăn một bữa cơm ngon
là khi ta buồn ngủ muốn chết mà được mắc sẵn mùng chỉ việc chui vào làm một giấc
là khi ta hì hục nấu 1 món ăn mà mọi người vừa ăn vừa hít hà và làm sạch bách
là khi ta thất vọng cùng cực có người nghe ta than vãn hay lặng yên để ta khóc
là khi người thân mỉm cười hạnh phúc
là sáng sớm ta thức giấc tỉnh táo và muốn nhảy ra khỏi giường ngay
là ta may xong cái áo mà ta để đó cả tháng trời vì làm biếng
là một ngày làm việc không gặp một khách hàng nào cực kỳ khó chịu
là nhìn thấy gương mặt hạnh phúc của người khác khi nhận một món quà từ ta
là nhận được 1 món quà bằng tất cả tấm lòng của người tặng
là khi rảnh rỗi có bạn bè chơi vui
là khi ta đau ốm có người rót nước cho ta uống thuốc, bưng tô cháo cho ta ăn và thỉnh thoảng rờ đầu ta coi thử có nóng không
là đọc xong 1 cuốn sách thật là hay
là đón người thân khỏi bịnh từ nhà thương về
là lâu lắm rồi mới gặp nhưng người ta vẫn nhớ khuôn mặt ta dù nó in đầy dấu ấn năm tháng
hạnh phúc nhỏ bé, nhiều lắm, ở xung quanh ta chứ đâu phải những cái to lớn vĩ đại gì để mà cứ phải đi tìm suốt đời và có khi chẳng thể nào tìm thấy.

Chủ Nhật, 25 tháng 12, 2016

Người CS

Tình cờ đi kiếm cái thông tin gì đó, lại lòi ra cái giới thiệu phim Phong thanh của China. cái phim này cũng hơi lâu lâu rồi. Ta tò mò coi thử ra sao vì thấy ca quá chừng. Coi một đoạn là ta đoán ra ngay cái kết cục. Phim China dễ hiểu quá mà. Nói chung phim châu Á dễ hiểu hay là do ta người châu Á nên dễ hiểu người châu Á. Cái hay của phim là ta thấy trong phim nói đúng chóc về cán bộ CS, hehe. Chỉ vậy thôi chớ phim đơn giản quá mà. Cố dàn dựng cho kịch tính mà không thấy gay cấn gì, chỉ có dàn diễn viên đóng là khá đồng đều và hay thôi. Có ông kia làm biếng đến nỗi đóng một chút là ổng lăn ra chết, nằm thẳng cẳng khỏi đóng tiếp, hehe. Làm biếng gì làm biếng dữ dằn vậy ta, hay là do đạo diễn làm biếng.  China hay vậy đó, cứ chết cho mau thấy. Giống như bi giờ cán bộ tham nhũng rủ nhau nhảy lầu tử tự đó. Tại bà con ta có người đi kháng chiến đó nên ta hiểu đó mà. Liếc qua vài phát là biết em nào sẽ là CS trong cái đám lùng nhùng đó. Còn người CS như thế nào thì cả thế giới này ai cũng biết khỏi cần giải thích, hehe.

Ngày nhỏ

Lâu quá chừng, tự dưng lên cơn siêng đi nấu chè. Nhớ lại hồi còn đi học/ Có 1 lần cả đám rủ nhau đến 1 nhà người bạn chơi, rồi nấu chè đậu xanh. Ta chạy xuống bếp thấy nồi chè sôi sùng sục mà lại nấu đậu xanh cà, mà lửa để quá to nên ta hớt bớt bọt rồi tắt bớt lửa để lửa nhỏ riu riu. Một lúc sau có ai đó xuống bếp thấy lửa nhỏ nên la lên ai tắt bớt lửa vậy. Ta nói là ta bớt lửa. Cả đám bạn nói um sùm gì đó, ta không còn đường để nói luôn nên nín thinh. Tới khi xoong chè chín thì không phải là chè nữa mà là xoong bột. Vì để lửa lo và còn quậy nữa nên hạt đậu nào mà chịu nổi, chỉ có đá mới không nát. Ta chẳng giỏi gì, chẳng qua hồi nhỏ sau khi cán bộ xâm chiếm miền nam thì nhà nước thực hiện cải tạo tư sản, tài sản của ba má bị lấy hết nên thành nhà nghèo, mà con đông nữa nên má hay nấu chè, làm bánh cho con cái ăn đó mà. Ta thấy má làm vậy nên bắt chước thôi mà.

Thứ Bảy, 24 tháng 12, 2016

Nói linh tinh

Học tiếng hệ latin chỉ cần học 1 thứ chữ. Học tiếng China phải học cả chữ loằng quằng của nó và pinyin nữa, thấy mắc công gì đâu. Mà không có pinyin thì không biết đọc kiểu gì. Kỳ lạ thiệt. Dĩ nhiên pinyin thì quá ít so với chữ China chớ không thôi người ta dùng luôn pinyin thay cho chữ China từ mười lăm đời rồi chớ làm gì 1 lúc xài 2 thứ chi cho mắc công. Thiệt tình tiếng China muốn bứt ra khỏi nó để lớn lên cũng khó mà thoát ra được, không biết mai mốt sẽ thay thế kiểu gì. có khi là một loại bính âm kiểu mới với những chữ cái câm trong từ đó để phân biệt từ này với từ khác vì hệ thống pinyin quá ít mà hệ thống chữ China thì quá khó khăn trong việc nhớ. Chẳng hạn như sì là chết mà sì cũng là 4 đó, thêm quách 1 chữ b câm chẳng hạn vô chữ sì chết thì thành từ khác. Kệ nó mà, đọc như nhau viết khác nhau rồi đó, còn mấy chữ viết giống nhau mà nghĩa khác nhau thì tiếng nào mà chẳng có như từ de tiếng pháp đó, từ to tiếng Anh, một đống nghĩa luôn. Học mà không xài là quên sạch sành sanh. Mới học được mấy chữ mà đã trù ẻo nó biến mất như khủng long đó, mấy ông China bảo thủ mà nghe vậy lỡ ta mà có qua bển chắc ổng đá đít đuổi về quá, hehe. Ta ớn mấy cái dấu giọng ghê đó, nhất là dấu vừa xuống vừa lên, rồi cái dấu gằn giọng nũa mới ghê. Nói wo ai ni mà gằn xuống 1 phát thấy sợ gì đâu, hehe. Tiếng này kỳ khôi quá hà. Ngay cả tiếng Việt dẩu ngã với dấu hỏi ta còn nói sai tùm lum, bi giờ đụng vô mấy cái dấu này đúng là trời phạt ta, hehe. Vừa nấu cơm vừa lẩm bẩm giống y như bà điên. Nhất là ráng nói cả cụm từ cho giống Chinese chớ không tập riêng từng từ. Luyện thiệt là nhiều thì cái miệng mới dẻo mới nói có vẻ tự nhiên đó mà. Nhớ hồi nhỏ học tiếng Pháp, ta ráng luyện phát âm mấy từ r thấy ê cả miệng, rối âm giọng mũi như in, an, en, un... nữa chớ. Mấy cái đó là đặc sản của tiếng Pháp đó mà giống như the hay thing là đặc sản tiếng Anh vậy đó. Hồi đó, mấy lần ta vừa nấu cơm  hay giặt đồ vừa lẩm bẩm,  thấy má nhìn nhìn ta, có khi má nghĩ con này học nhiều quá loạn đầu óc luôn rồi, hehe. Ta giải thích con luyện giọng đó mà.

Thứ Sáu, 23 tháng 12, 2016

Rảnh quá quởn

Ra ngân hàng giao dịch, mấy đứa nhỏ hỏi chừng nào đi Mỹ. Ta chẳng hiểu hỏi tại sao, tụi nó kêu Ngọc Trinh mà. À,  thì ra là vậy. Tại vì tụi nhỏ chọc ta là Ngoc Trinh đó mà. Thậm chí có lúc tụi nó còn nhập vô máy tính là Ngọc Trinh nộp tiền mới ghê, chắc thấy ăn hiếp ta được nên làm tới đó mà. Thiệt tình ta chẳng quan tâm cô đó tròn hay méo nên ta cũng chẳng rõ về cổ. Ta cười, nói vậy má chị buồn chết. Tụi nó thắc mắc. Ta giải thích má đặt tên là Uyen là gửi gắm tâm tư tình cảm của má vô cái tên của con vậy mà đùng một phát đổi tên chẳng để làm gì, vậy sao má không buồn. Ngày xưa ta đi làm, thời kỳ Việt Trinh còn hót hòn họt đó, mấy ông trong cơ quan ta kêu ta là Việt Trinh. Ta cười, em không chịu đâu, kêu là Cao Ngọc Phương Trinh đi, lỡ ông nào mà lộn xà lộn xộn là em làm cú song phi để biết đường mà khỏi lộn xộn, chớ kêu tên này thì đâu làm gì được đâu, hehe. Đúng là rảnh thiệt,

Thứ Năm, 22 tháng 12, 2016

Lại khóc

Coi cái bài báo kia nói cô kia xin học bổng đại học nước ngoài gì đó, than nghèo kể khổ gì đó, khóc tùm lum gì đó. Dĩ nhiên được học bổng thì báo mới ca. tất nhiên nhà nghèo thì mới đi xin học bổng chớ, còn nhà giàu thì đóng tiền đi học chớ ai lại đi giành mấy đồng tiền để giúp dỡ cho người nghèo. Dĩ nhiên mấy cô đó thì giỏi hơn ta nhiều nên mới xin được học bổng. Không chỉ mình cô đó mà nhiều người cũng khóc y như vậy. Xứ này hay ho thiệt đó. Ta tình cờ coi mấy cái essay khóc lóc đó mà.  Nói hơi quá nhưng hình như con người ta không còn lòng tự trọng nữa hay sao đó. Haizzz. Dĩ nhiên không đủ điều kiện thì mới đi xin chớ đủ điều kiện thì xin làm cái quái gì, sao lại bon chen giành giựt chi cái phần dành cho người nghèo. Ta chưa được đọc một bài essay nào mà dường hoàng nói thiệt là so với mưc sống chung của cái xứ sở này thì gia đình em cũng thuộc loại đủ ăn đủ mặc, hay thuộc loại khá trong vùng  nhưng so với chi phí cho học hành ở trường đó thì em hoàn toàn không đủ sức. Chi phí để đi ôn thi ielts hay toefl thì không phải ai cũng kham nổi. Chỉ có thuộc loại khá mới kham nổi. Rất đơn giản vì lẽ mức sống của xứ này qua thấp, GDP thấp như vậy nhưng cộng thêm chênh lệch gìau nghèo rất lớn cho nên gia đình thuộc loại sống tạm được ở xứ này thì không thể nào đủ sức để đảm bảo tài chính đi học ở mấy xứ giàu có. Thiệt tình là than nghèo kể khổ là không hay ho gì vì lẽ tại sao không cố gắng để thoát ra khỏi cái đó ma cứ rên rỉ xin rủ lòng thương? Nhưng vì để học được những cái hay ho, cái văn minh tiến bộ, cái tốt đẹp nhân văn của xứ người để có thể thoát ra cái nghèo không chỉ cho mình mà cho cộng đồng thì có cách triệt để và bền vững nhất là dựa trên kiến thức của nhân loại văn minh và nhân ái, chứ không thể dựa trên những cái ăn may hay lừa dối, dựa trên bóc lột va tận diệt tài nguyên thiên nhiên như kiểu rắn ăn đuôi. Tại sao không thể mạnh dạn đứng thẳng mà nói dù rất cố gắng nhưng vẩn không thể vì yếu tố khách quan, mà cứ lúm khúm còng lưng xin xỏ để người ta rủ lòng thương. Như vậy có học hết bao nhiêu sách vở cũng chẳng thể nào trở thành con người bình thường mà cũng chỉ là con người xhcn được sơn phết thêm chút ít.

Thứ Tư, 21 tháng 12, 2016

Nhiều chuyện

Mua thịt heo, người bán thịt kêu lấy hết miếng thịt này luôn không. Ta hỏi 4 lạng hả, mua 3 lạng thôi. Chị bán hàng kêu trời, nhìn sao biết 4 lạng. Ta cười lớp 7 đã thỉnh thoảng xách giỏ đi chợ rồi mà, tới lớp 10 là đi chợ hơi bị nhiều, hehe. Thấy người ta cắt miếng thịt, ta kêu, rồi lại cắt thiếu rồi, chưa tới 3 lạng, giỏi lắm hơn 2 lạng rưỡi. Chị bán hàng kêu trời, đúng rồi đó, chị bán 10 năm rồi mà nhìn không bằng em. Hehe, tại ta nhỏ mọn mà nên nhìn biết liền. Ngày nhỏ đi chợ, có lần nhìn thấy người ta cân là ta biết thiếu liền, ta kêu sao cô cân thiếu, con mua đúng giá, không trả giá nữa mà sao cân thiếu. bả chửi cho một trận sao mày dám kêu cân thiếu, mày đi cân thử coi. Ta kêu cần gì phải cân, con nhìn là thấy là biết thiếu rồi, chỗ này chưa tới 900 gram nữa nói chi là 1 ký, mà thôi con lỡ mua thì lấy thôi mà. Thiệt tình hồi đó ta nhỏ thó mà sao dữ và cùi vậy, lỡ bả nổi điên bả quýnh chết thì sao, đúng là trẻ con ngu si thiệt. Người bán hàng bên cạnh thấy ta trả tiền xong liền cầm cái món hàng đó bỏ lên cân thử bằng cân của cổ thấy hơn 850gram chút, cổ trố mắt nhìn ta rồi đưa ta cái thứ đó. Mua hoài quen đó mà, chớ lâu lâu lạng qua 1 phát cũng đâu có biết. Hồi xưa đi làm phải mặc áo dài, đi may áo dài thấy thợ may may cho mấy bà bụng bự ta kêu là đẩy cái eo lên 1 chút xíu qua khỏi cái phần mập ú nhất đó để thấy chân dài hơn và bụng đỡ bự, còn dám múa rìu qua mắt thợ chỉ cho thợ may nữa mà. Ta cười kể lại rồi nói, tốt nhất chị đừng biết nhiều về em, biết thêm rồi sốc hàng luôn bi giờ rồi lại thắc mắc sao mà cái con này khùng dữ vậy trời, hehe.

Thứ Ba, 20 tháng 12, 2016

Thợ đụng

Thấy trời mưa gió ta làm biếng ra tiệm, tự cắt tóc luôn. Ta xàng qua xàng lại trong nhà coi có ai thèm nhìn cái mặt của ta không, ai cũng nghĩ ra tiệm cắt vì không thấy chê gì hết trơn, hehe. Mấy người quen vô mua hàng hỏi chị mới cắt tóc hả, ta hỏi thấy ngố không thì kêu được đó mà. Chị kia thì kêu mới cắt tóc hả em, mày chịu khó sấy cái tóc chút chớ để nó bù xù quá, hehe. Đó là ta cắt cả mái lẫn chân tóc luôn. Xấu mặt xấu lâu, xấu đầu mấy lát. ta nghĩ vậy nên làm luôn DIY.  Đẹp quá người ta bắt cóc bán qua Cambodge sao, xấu xấu thì không ai thèm nhìn muốn làm gì thì làm, hehe,  Mai mốt thất nghiệp về quê cắt tóc dạo cũng được, hehe. Nhớ ngày xưa còn siêng, mấy đứa em ở quê lên chơi, ta nấu bún riêu cho tụi nó ăn. Xong tụi nó khen chị nấu bún bán được đó. Ta chọc, chị bán ai mua hả, bán xong phải thối tiền lại không thôi người ta bắt đền, tụi nó kêu chị về quê bán được mà, hehe, tội nghiệp gì đâu. Cái khoản nữ công gia chán hơi hợp với ta mà, gia chán chớ không phải gia chánh đâu.  Hơi bị nhiều nghề mà toàn đủ để làm thợ phụ không hà. Thợ đụng mà, đụng đâu làm đó, hehe.

Thứ Hai, 19 tháng 12, 2016

How much do you miss me?

A little bit like an ant? Or a huge piece like an elephant? I have an antenna on my head so i can receive wave from your heart, hehe. Suddenly, i could do nothing while i was working with attention. I heard something from you. You told me a few things. You asked me a yes no question. You have known the exact answer  by thought because you understand me but you want to hear my answer. I'm so weak that you can control my though, hic. I tried to answer you but i don't know the result. Is it ok or not? I know how much you love me. And i love you. Certainly.  It looks like a sci-fi movie. Or we are crazy?

Thứ Sáu, 16 tháng 12, 2016

Khùng thiệt

Đi chơi cả tuần không hề ngó tới chữ China, về nhà lu bu công việc, tính ra bỏ lửng tiếng China đâu gần nữa tháng, Tới khi ôn lại thì thôi rồi, nói thì lào khào được, còn chữ thì nhìn thì nó biết ta mà ta không biết nó. Hay thiệt đó, lại phải ôn lại một mớ nhưng do học rồi nên nhớ lại rất mau. cái thứ tiếng naỳ kỳ quái thiệt, hay là do ta kỳ quái, hehe. Tiếng Pháp bỏ lửng lơ gần 20 năm mà coi lõm bỏm vẫn được, chỉ có một số phần ngữ pháp phức tạp thì quên mất tiêu nên mở miệng nói là như trẻ con nói đó, sướng gì đâu. Người nghe chắc mắt tròn mắt dẹt không hiểu ta sao luôn. kệ họ, miễn họ hiểu là được, hehe. Còn cái thứ tiếng này mới bỏ lửng lơ mấy ngày đã quên béng luôn mới ghê. Học tiếng Anh, tiếng Pháp, tiếng TBN không ai nói ta qua xứ đó mà sống. ta học tiếng China thì ai cũng hỏi học để làm gì, bô qua China sông hả? Bữa nào ta học tiếng Thổ nhĩ kỳ cho biết tay, hehe. Chời, muốn tiến lên xhcn thì phải học tiếng China chớ, mai mốt tiếng China thành tiếng trung ương, còn tiếng xứ này thành tiếng địa phương hay thổ dân gì đó. Lúc đó mới học thì trễ quá rồi, hehe. Mà thiệt tình học tiếng China ta mới thấy cái tư tưởng China nó thấm vô máu người VN từ xưa và tới tận bi giờ, khó mà gột sạch. Thấy ghê gì đâu. Ngay cả bi giờ, người ta kêu là chống China cái gì đó nhưng tinh thần China vẫn ngấm vô máu xứ này. Thiệt tình nó không hề có bản sắc gì hết trơn, hay bởi vì bản sắc của nó quá yếu nên bị đè bẹp bởi những cái gì đâu, thay vì ngấm vô máu tinh thần giang hồ Mỹ hay quan liêu Pháp thì người ta tìm mọi cách để chìm ngập trong tinh thần  China và rồi kêu đó là bản sắc văn hoá dân tộc. Thấy khùng điên gì đâu.

Thứ Năm, 15 tháng 12, 2016

kệ nó đi

Người kia bị bịnh kia, bác sĩ kêu nên mổ, người đó lo lắng. Ta nhớ lại chuyện kia. Ngày xưa còn đi làm ở nơi kia, có chị đồng nghiệp cũng bị bịnh đó. Chị đó đi mổ về mặt buồn so vì  cho rằng mình không còn sống bao lâu nữa. Ta thấy vết thương chuẩn bị lên da non nên kêu chị bôi nghệ hay hỏi bác sĩ cho bôi thuốc gì đó ở chỗ vết mổ để sau này không có sẹo hay sẹo mờ. Chị đang buồn nên bực mình gắt um sùm, sau đó hình như chị cũng thấy mình vô lý vì ta quan tâm chớ đâu có gây sự gì gì nên chị nhỏ giọng là mai mốt cũng chết nên sẹo kệ nó. Ta cười, trời, nãy giờ chị la um sùm may không có ai chớ không thôi người ta tưởng em gây sự gì với chị thì tội nghiệp em chết, nhưng mà không ai giận người bịnh đâu, hehe. Ta chọc chị sống ngày nào thì phải đẹp ngày nấy nếu có thể, mai chị có chết thì bữa nay chị cũng phải đẹp chớ, mắc tội tình gì mà phải sống xấu xí, sống khổ sống sở nếu mình có khả năng sống tốt đẹp. Chị nhìn gương thấy mình đẹp, chị mỉm cười một phát thấy cuộc đời vui vẻ liền hà, còn gì thì kệ nó đi, lúc đó nhớ tới con Uyen này nhe. Già đẹp kiểu già, trẻ đẹp kiểu trẻ. Bữa kia ta gặp lại chị, bữa nay chị về hưu rồi, có cháu nội cháu ngoại đủ hết. Hỏi thăm sức khỏe, ta cười chọc chị đó bữa đó em nói chị lo chăm sóc mà không lo bi giờ phải đi cà sẹo tốn nhiều tiền hơn, mà còn bị la oan nữa mới ghê, chưa bắt đền là may.

Thứ Ba, 13 tháng 12, 2016

Rành quá quớn

Hổm rày vô báo đảng coi, trừ mấy báo chuyên về kinh tế còn lại báo nào ở mặt tiền cũng thấy mối tính đại gia chân dài 72-27 gì đó thấy hay ho gì đâu. Nhớ hồi xưa tỷ phú Marc Zuc. cưới vợ dân tình chjê um sùm sao tỷ phú gì mà lấy vợ xấu ình, hehe. Bi giờ cũng tỷ phú định lấy vợ mướt mát đó thì thiên hạ cũng chê răng cỏ lung lay cái còn cái mất không biết ăn uống gì được nữa không. Đúng là thiên hạ rỗi hơi ganh tỵ thiệt, hehe. Ta cũng rảnh quá quởn, bon chen vô nữa mới ghê. Thiệt tình ta chỉ coi đúng 1 bài duy nhất coi cái ông tỷ phú đó là tỷ phú trong lãnh vực gì thôi chớ ta không care ba cái đó nên chẳng biết ổng là ai. Coi xong cũng chẳng biết ổng là ai luôn, hehe. Người ta lấy vợ để trang trí cho mình thì lấy người đẹp, người ta lấy vợ để trò chuyện, tâm sự thì lấy người đáng yêu, hiểu biết, biết người biết ta, hên thì gặp đúng người vừa đáng yêu vừa đẹp, hehe. Vậy thôi chớ có gì đâu mà ầm ĩ.

So funny

The other day, i saw you in my dream. We went downtown together. Suddenly, there was a crowd. People looked at us. Most of them looked very friendly, but some stared at me. I feared. I held you tight. I felt that they seemed to want to eat me but you were familiar with that situation. You stretched out your arms to protect me. I was trembling. You said that you would protect me from danger for all my life and i could believe in you. I stood behind you. At that time, i felt your back as solid as a wall so that i could hide to avoid any danger. I must look very funny because i behaved like a child. Maybe i had just watched a horror film, hehe.

Automatique

Người kia có tật nói như nạt vào mặt người khác nhưng tính tình thì tốt. Má ta kêu con Uyen chơi được với nó thì cũng hay, nghe nó nói cứ như cãi nhau. Ta cười, bản chất của chỉ tốt mà, còn nói to nói nhỏ thì đâu có khó gì, mỗi lần chỉ vặn volume lên to quá thì ta nói nhỏ giọng lại hơn, thiệt là nhẹ nhàng, chỉ càng nói to thì ta càng nói nhỏ xíu, vậy là chị tự động hạ volume xuống liền mà. Máy móc cũng như người bi giờ đều có bộ cảm biến nên tự động hết trơn hà, hehe. Đứa em cãi nhau với ai đó chuyện gì đó. ta chọc nó tức thì quýnh nó 1 trận cho đỡ tức rồi sau đó có ra tòa vì tội hành hung người khác thì tính sau, hehe. Nói đùa vậy thôi chứ ta cũng khuyên, kệ người ta. Không phải người ta chửi thề thì mình chửi thề lại, không phảỉ người ta quát nạt, nói giọng hầm hồ thì mình nói giọng hầm hồ lại. Mình làm vậy hoá ra mình cũng tệ hại như người ta á. Mình cứ nói giọng thiệt là nhẹ nhàng, ráng bình tĩnh để giọng nói cho nhẹ nhàng, để trình bày và giải thích vấn đề cho có lý lẽ, hợp tình hợp lý thì người ngoài nhìn vô ai cũng thấy thằng kia, con đó là kẻ gậy hấn, là kẻ hầm hồ, ăn tục nói phét gì đó. Còn thực sự có khi mình là kẻ gây hấn mới đểu, hehe, chơi kiểu đó có ngày bị quýnh bầm mặt. Nhớ ngày xưa có lần phòng ta họp thảo luận về chuyện gì đó, mọi người gân cổ cãi nhau, phòng chỉ có 1 mình ta là nữ thôi nên mấy người quên mất ta là nữ luôn. Dĩ nhiên ta không thể gân cổ như mấy ông được. Có chị kia phòng khác vô phòng ta đưa tài liệu gì đó, chị thấy sợ quá tưởng mọi người ăn hiếp ta chuyện gì nên sau đó nói với ta, mấy thằng đó hầm hồ quá em ráng chịu đựng đi. Ta cười, có gì đâu, họp mà chị, cãi nhau chí chóe là chuyện thường, chằng qua em yếu sức nên không gân cổ cãi lại được đó mà, chị yên tâm, tức quá thì em khóc cho  trôi hết mấy ổng ra biển luôn, hehe. Nói thì hay ho lăm nhưng đôi khi ta nổi khùng thì ta cũng ráng sức mà gầm lên như cọp con đó chớ không tầm cỡ làm cọp cha, chắc nhìn thấy khôi hài gì đâu, hehe.

Chủ Nhật, 11 tháng 12, 2016

Chắc là khùng thiệt

Mấy người kia vô tiệm kia mua đồ. Loại trái cây khô kia được phân ra nhiểu loại với mức giá khác nhau. 150k, 120k, 100k, 70k, 50k, 30k. Một số người mua yêu cầu chủ tiệm cân trộn chung 3 loại 150k, 120k và 100k rồi tính giá sa cạ là 120k. Ta đi vô sau nên nghe đứa em kể vậy rồi hỏi ý ta là mua như vậy luôn.  Ta không đồng ý, tại sao phải phải trộn tùm lum thứ như gian lận vậy. Người bán đã phân loại ra rõ ràng cho từng đối tượng khách hàng rồi thì ưng cái gì mua cái nấy chớ sao lại làm việc kỳ cục như vậy. Không có tiền thì mua loại rẻ tiền, có tiền thì mua loại ngon. Mua ít cũng được chớ đâu cần mua nhiều mà dở. Dĩ nhiên lúc đó ta đâu có giải thích sau này mới gỉai thích cho nó. Ta quyết định mua một ít loại 150k, một ít loại 70k sau khi trả giá người ta đồng ý bán 50k.  Hay thật, đôi khi người ta nhiễm những cái gì đó gian xảo vô đầu, nó thấm vô máu rồi người ta thấy như vậy là chuyện bình thường. Hay là do ta là kẻ dở hơi, điên rồ?

Thứ Năm, 8 tháng 12, 2016

Thứ Ba, 6 tháng 12, 2016

Bavarde

I love you because you are yourself, not the other. Don't worry, you're the only one in my heart, in my mind, in my eye. No one can replace your position in my heart, unless you want. Sometimes, i joke overdone so that makes you misconceive me. I will never do it again. I promise. I look unlovable at that time, right? But you're a generous man, aren't you? 💗

Thứ Hai, 5 tháng 12, 2016

Lại hay ho nữa

Vô trang tổng cục thuế coi thông tin về khách hàng, khi type mã kiểm tra (captcha) do ta nhìn không rõ nên type tầm bậy làm nó văng ra. thấy khôi hài gì đâu, đáng lẽ đặt captcha thì phải có nút refresh để nếu khó thấy quá thì refresh phát một để chọn mã khàc, đằng này không có mới hay ho. Kiếm thông tin doanh nghiệp kia có hơi bị nhiều chi nhánh, chi nhánh chắc tính tới ngàn quá chừng mà không nhớ chính xác chi nhánh của đó, sau khi hiển thị trang đầu không thấy thông tin ta đang tìm thì ta chọn trang kế tiếp thì nó yêu cầu nhập lại mã kiểm tra, thấy dô diên gì đâu. tại vì ta dân ngu khu đen sợ cán bộ tiểu nhân quýnh quá chớ không thôi ta dùng từ dô diên thúi rồi. Vì mã khó nhìn nên ta nhập sai vậy nên nó văng ra mất tiêu, lại bắt đầu lại từ đầu. Vậy mà nghe Choi Song Kill kêu là sánh vai cường quốc năm châu, rồi nghe cán bộ có chức đi theo đảng kêu là cán bộ gene tốt mai mốt kết hợp với mấy em hoa hậu xóm cây mít rồi đẻ ra mấy bộ óc thiên tài như Bill Gate or Steve Jobs gì đó chớ. Lại hay ho nữa. Sao mà hay hay quài hà.

hay ho thiệt

Người kia thấy mấy người China chen ngang hàng nên bực mình định kêu người ta xếp hàng nhưng không biết kêu bằng tiếng Anh như thế nào nên hỏi mấy người khác, rốt cuộc không ai biết.  Hóa ra không cần học xếp hàng là gì. sau ta tò mò nên hỏi mấy đứa nhỏ muốn kêu người xếp hàng thì nói cái gì, chẳng đứa nào biết luôn. Hay ghê đó.

Thứ Năm, 24 tháng 11, 2016

Hỏi tùm lum thì trả lời tùm la

Thấy chuyện cô kia không biết el nino là cái gì, không biết canh cua nấu với cái gì, người khen kẻ chê ta thấy hay ghê. Ta đúng là nhiều chuyện, ham hố bon chen vô ba cái đó nữa chớ, hehe. Canh cua nấu với cái thứ gì mà chẳng được. Aesop nói rồi đó, món ngon nhất cũng là cái lưỡi, món dở nhất cũng là cái lưỡi. Đầu tôm, râu tôm, đuôi tôm nấu với ruột bầu cũng ngon tuốt đó mà. Cứ phải canh cua là nấu với rau đay, đúng là đi từ thờ khổng lên thờ mao, không thờ không sống được. Nhớ ngày xưa làm bài kiểm tra ngoại ngữ, để ra là trẻ con thích ăn gì nhất là kẹo, là bánh, là cháo, là bánh mì gì đó. Ta check ngay vô ô soupe. Thầy của ta đúng là giỏi nên cho ta đúng câu đó, khi phát bài ổng còn kêu là trẻ con thấy cháo là bịt miệng chạy, đứa nào cũng thích kẹo chỉ có mỗi Uyen là thích cháo thôi. ta thích cái gì kệ ta, ai biểu thầy ra đề hở sườn như vậy, hehe.  Nhớ hồi lâu lắm rồi, mấy người nói nước mắm gì đó, ta kêu là bày đặt chê, do không biết chế biến thôi, mai mốt người ta làm nước mắt thành món khai vị húp thay soup đó bi giờ. ai cũng cười ta vì ta nói có vẻ khùng khùng. bẵng đi đâu lâu thiệt là lâu, má ta coi đâu đó có ông đầu bếp xịn kia, đầu bếp thứ thiệt chớ không phải đít bếp như ta, ổng pha nước mắm với sữa rồi với cái trời ơi đất hỡi gì đó, một đống thứ luôn để ra món cho người ta húp chơi, má ta kể rồi kết luận ông này ổng nghĩ như con Uyen, hehe. Còn cái vụ el nino với la nina gì đó, cô đó không biết tiếng tây ban nha chớ nếu cổ biết thì cổ phang ngay là the boy đó mà, chon đáp án thứ 5 là the boy, hehe. Nói giỡn chơi thôi chứ thiệt tình là không biết cũng chẳng sao nhưng nếu cô đó tư duy theo kiểu Âu Mỹ thì cổ đoán ra được nghĩa là cái quái quỷ gì nếu biết el nino là the boy, còn nếu không biết thì hơi khó đoán. Dân mấy xứ đó họ không đếm những tai ương, những nỗi đau như VN. Họ đặt tên những con bão là những người phụ nữ, sau đó là tên đàn ông nữa, một năm không cần biết bao nhiêu cơn bão qua đi, đếm để làm gì, chỉ những người có trách nhiệm mới cần đếm. Họ chỉ nhớ những cái nào mà nặng nề càn quét qua thôi như 1 cơn giận dữ của trời đời đất vậy. Nên thấy el nono thì đoán đại ra ba cái có chữ thời tiết ở trỏng thì không trúng cũng trật. El nino là thằng con trai, la nina là đứa con gái thì cứ vậy mà suy ra. Cái gì chứ cái vụ suy tùm lum ra ta giỏi lắm, không trúng thì trật chớ không có loại thứ 3, hehe. Túm lại là tư duy người xứ này có vấn đề.

Thứ Tư, 23 tháng 11, 2016

Dễ mà

Người kia kể là ai cũng hỏi sao không lấy chồng, rồi kêu lấy chồng, rồi kêu là kiếm đứa con mà nuôi. Nghe nói riết phát bực mình, nên ghét lắm. Ta cười chọc nó, ghét thì mày đi lấy chồng đi, rồi đẻ con mà nuôi, có gì đâu mà suy với nghĩ, hehe. Ta ngu si nên nói khào khào vậy nên không bị chửi, hehe. Nói vậy chớ ta cũng kêu là thiệt tình thì kệ họ, họ có mắt họ nhìn, có miệng họ nói, mảy có tai thìch nghe thì nghe không thích nghe thì thôi. có miệng thìch thì nói, không thích thì thôi. Kêu là cũng muốn lấy chồng lắm chớ nhưng lỡ bị ế rồi, kiếm hoài không ra thằng chồng nên đành ở vậy chớ biết làm sao, trời kêu ai nấy dạ bon chen đâu có được cái vụ này. Chắc kiếp trước lấy nhiều chồng quá rồi nên kiếp này ế cho bù lại đó mà, họ khỏi nói luôn. Cứ lựa theo ý họ mà nói khào khào nửa giỡn nữa thiệt thì họ khỏi nói. Cổ kêu là lúc đó người ta đòi làm mai, làm mối thì mắc mệt. Ta cười chọc nó thì mày cứ đi sợ gì. Cổ kể mấy vụ mai mốt gì đó toàn thành phần đặc biệt không hà nên sợ trối chết. Ta cười, thì hù, tui sống rừng rú quen rồi nên thằng chồng nào mà biểu không nghe lời thì tui chém, tốt nhứt là chém cho mau thấy chớ nói qua nói lại chi cho mệt, cũng chẳng đi đến đâu. Mày đụng chút là nhức đầu thì không đủ lì  để chống chọi với cả thế giới này đâu, thôi lo lấy chồng đi, mày lấy chồng thì chỉ cần xử thằng chồng mày thôi, còn cả thế giới này thì để thằng chồng mày xử. Ta biểu nó lấy chồng mà nó không chửi còn nhe răng ra cười mới ghê. Chung quy là do người ta không biết thuyết phục, hehe. 

Chủ Nhật, 20 tháng 11, 2016

Alien

Do you think if this games is fun. I can understand what you mean, even what you think without saying because i don't think but i feel. Machine learning works like that. We can learn each other day by day. And then we can see each other without limit of dimension. How do the aliens communicate? It's hard to understand if people don't think as aliens, hehe. The transmission of the information isn't limited by any dimension, space and time. They can get important and necessary information from a mess. They adjust their body to the suitable frequency so they can receive the exact information. You're intelligent, aren't you?

hay ghê ta

Ông bà dạy làm ơn chớ nên nhớ, chịu ơn chớ nên quên. Ông bà cũng dạy làm ơn (mà) kể công (thì) đổ sông đổ biển. Ta thấy mấy thầy cô cứ mở miệng là kêu cái nghề này bạc bẽo lắm, thiệt tình hết hiểu luôn. Người thì kêu là giống đưa đò, đưa xong rồi không ai nhớ. Vân vân và vân vân. Dĩ nhiên không phải thầy cô nào cũng vậy. Người ta bán hàng thì người ta tổ chức hội nghị khách hàng để tri ân khách hàng. Thầy cô tổ chức ngày lễ 20/11 để học trò biết ơn thầy cô. thiệt hết hiểu. Tóm lại là cái đầu ta kỳ dị nên ta ít hiểu mấy chuyện mà người khác ai cũng hiểu hết trơn, mà cũng có khi do ta ngu si thiệt. Nghề nào cũng cần thiết cho xã hội. Khi mà những cái kiếm ra tiền mà không đem lại lợi ích gì cho xã hội hay gây ra những tác hại cho xã hội thì những cái đó không gọi là nghề, mà gọi là tệ nạn xã hội. Nghề nào cũng cần có lương tâm, khi mà người ta làm hết tâm hết sức thì cái nghề thành cái nghiệp đeo bám họ. Nhớ ngày xưa, khi đi làm về ta thấy bạn của má đang ngồi nói chuyện với má, hai người đang kể tội ngân hàng nào là ác đức, nào là cho vay nặng lãi, nào là đẩy người vô thế tới cùng đường...Sau đó bác đó mới hỏi ta là con làm ở đâu, nghe ta nói làm ngân hàng bác ấy liền nói trời sao con không nói bác trước, hehe. ý là nói để bác ấy khỏi kể tội ngân hàng đó mà chớ không thôi lời nói văng ra rồi hốt lại làm sao. Ta cười, con làm trong ngân hàng nên con biết mà, không sao đâu bác, sự thực vậy thì phải chấp nhận vậy, nếu mà có những cái mà bác biết sai về ngân hàng thì con đính chính liền để bác khỏi hiểu lầm thôi, còn nếu đúng thì phải chấp nhận thôi mà. Ta vô nhà trong thì nghe bác ấy khen với má con nhỏ dễ thương ghê, biết người biết ta, thấy phấn khởi gì đâu, hehe. Tại bác ấy chưa thấy ta nổi khùng đó mà. lúc đó thì bác rút lại lời ngay, hehe.
Nhớ hồi xưa, nhà người bà con kia có ai cưới là ta đi ăn cưới, đi phần cho má đó mà. mà nhà đó hơi đông nên đi nhiều lần. Mấy người thấy ta đi ăn cưới hoài, thỉnh thoảng gặp ta ở chỗ khác nữa mà, nên chọc ta con Uyen đi kiẻu này lỗ vốn, mày cứ đi hoài mà không cưới thì lỗ vốn đó, hehe. Hóa ra tổ chức cưới là để thu hồi vốn hay gỡ vốn á, hèn gì giờ người ta cưới rồi li dị rồi cưới lại mấy lần. ta đúng là ngu si thiệt.
Cái gì cũng đòi tính lãi cho thiệt nhiều, hay đa. 

Thứ Bảy, 19 tháng 11, 2016

Thứ Năm, 17 tháng 11, 2016

Tiếp khách nghĩa là gì?

Hổm rày ta không rảnh nên chẳng có thời gian ngó ngàng tới tiếng Pháp, tiếng China nữa nói chi coi báo, lướt vài ba cái tít thôi. Nghe mấy người nói là trên báo nói mấy cô giáo kia được hay bị lãnh đạo sai đi tiếp khách rồi la um sùm gì đó. Người thì ý kiến là cấp trên sai, người thì ý kiến là cô gíao cũng chưa hoàn toàn đúng. Túm lại là bộ phận tiếp có vấn đề, còn khách không có vấn đề. Ta chỉ thắc  mắc không hiểu tiếp khách nghĩa là gì. Bộ sở giáo dục mở quán bán bia ôm, karaoke ôm, cà phê ôm hay cơm bụi ôm gì đó nên cô giáo phải thay phiên nhau tiếp khách hả, vậy thì đổi ngay thành sở dâm dục luôn đí chớ. Còn nếu cấp trên xuống địa phương làm việc thì liên quan tới thằng nào thì thằng đó làm việc chớ. Hơn nữa đó đâu phải là khách để đi tiếp khách. Bộ mấy thằng cha ở trển đi xuống địa phương công tac thì trở thành là khách nên cần có chiêu đãi viên tiếp khách hả. Hay thiệt, người ta thờ thằng cha Choi Song Kill nên đạo đức bi giờ không thể hiểu nổi luôn. Túm lại là ta chẳng hiểu khách là gì và tiếp khách nghĩa là làm cái gì. Bận tối mắt mà cũng bày đặt bon chen, ta đúng là đồ nhiều chuyện

Thứ Tư, 16 tháng 11, 2016

Hay thiệt

Ra ngân hàng giao dịch, thấy người kia đang làm sổ tiết kiệm để chứng minh tài chính cho con đi học đại học cộng đồng ở Mỹ. Nghe họ giải thích là lo làm năm nay để xin visa cho dễ chớ không thôi tháng 1 năm sau ông Trump lên thì sợ khó khăn, không đi được. Ổng mới hù một phát là người ta sợ  quắn đít luôn, hay thiệt.

Thứ Ba, 15 tháng 11, 2016

Tiếng việt giàu và đẹp, hử?

Ta nói bé ráng học tiếng Anh để dùng cho chuẩn cả tiếng Anh lẫn tiếng Việt, chớ không thôi mình sẽ có lúc dùng từ không chính xác để diễn đạt ý của mình. Thiệt tình là do tiếng Việt cũng có phần nào đó không chính xác lắm. Tiếng Anh, tiếng Pháp thì tương đối chinh xác. Bé thắc mắc là chaú thấy chính xác mà. Ta phải  giải thích bằng những từ đơn giản, dễ hiểu nhất để bé thấy chớ nếu dùng mấy từ chuyện môn hay cao cấp thì các khái niệm đó cuộc sống bé còn chưa biết nói chi tới tiếng Anh. Nên ta nghe thấy mấy đứa nhỏ mà thi Toefl cao chất ngất đó ta thấy tội nghiệp tụi nó quá, trẻ con phải ngây thơ chớ già giặn để làm gì, mai mốt rồi nó cũng già mà, bộ lúc đó lại muốn ngây thơ thì đúng là bịnh thiệt. Ta lấy vì dụ cặp từ hear và listen, look, watch và see để giải thích. Sau một hồi hỏi bé có hiểu không, thì bé kêu hiểu nhưng ta cũng phải thử mấy câu để kiểm tra bé hiểu như thế nào, may quá là bé hiểu đúng. 

Nói tào lao

Tiếng Việt là anh yêu em, tiếng Anh là i love you, tiếng Tây ban nha là te amo đọc đều nghe nhẹ nhàng. Tiếng China là wỏ ài nỉ, dấu giọng chém xuống một phát như đại ca giang hồ giơ dao lên hỏi có yêu không nè. Yêu mà gằn giọng một phát thấy hồn vía bay tuốt trên mấy luôn, hehe. Học tiếng China ta mới thấy mấy cái dấu giọng đúng là khó nhằn đối với dân Âu Mỹ. Lúc đầu ta học đọc ta cũng ám ảnh việc học ngoại ngữ Anh, Pháp gì đó nên dấu giọng ta đọc loạn xì ngầu, tuy ta là người Việt nói cũng có một đống dấu giọng rất là khó nhai. Ta ớn nhất cái dấu hỏi với dấu ngã, đôi lúc ta nói loạn xì ngầu, tuy viết không bị sai, chắc là cuống họng ta có vấn đề. Thiệt tình không phải đôi lúc mà quá nhiều lúc luôn. Nhớ chuyện cười, có chú bộ đội bắc kỳ '75 vô chiếm miền Nam, sau đó chú khoe, vô miền Nam sữa gì cũng uống rồi, chỉ có sữa hông đa là chưa uống thôi, hehe. tại vì người dân trong này một số nơi lẫn lộn dấu ngã với dấu hỏi đó mà, một số tiệm thì sửa hông đa, một số tiệm thì sữa hông đa, ai muốn vô tiệm nào thì cứ vô. Vậy nên ta học tiếng China gặp mấy cái dấu hỏi hay dấu chém, dấu gằn giọng gì đó là ta ráng hết sức đế mà tập. Người ta kêu là dấu gì kệ người ta, ta kêu là dấu chém hay dấu gằn giọng cho nó dễ nhớ. mỗi lần thấy nó là chuẩn bị tinh thần nạt ai đó, hehe. 

Thứ Bảy, 12 tháng 11, 2016

Tinh thần Mỹ

Thấy ông tổng thống Mỹ mới đắc cử, ta thấy người xứ ta bình luận thấy hay gì đâu. Không chỉ trên báo chí mà ở ngàoi chợ người ta cũng nói mới ghê. Thiệt tình ta chỉ coi mấy cái tít thôi chớ hơi đâu mà quan tâm mới ba cái đó, đôi lúc liếc sơ sơ qua coi ở trỏng viết cái gì. Và rồi ta cảm thấy như là người ta tiếc cho dân Mỹ đần độn quá nên bàu một ông kỳ quái lên làm tổng thống. Và rồi ta cũng cảm thấy nữa là như là hệ thống pháp luật và nhà nướxc Mỹ cũng đần độn quá nên mới để lọt ca đặc biệt này, hehe. Thiệt tình ta chẳng quan tâm ba cái bâu cử tổng thống Mỹ vì nó chẳng mệnh hệ gì tới ta, nếu ta là công dân Mỹ có khi ta cũng chẳng đi bỏ phiếu vì làm biếng đó mà. Hệ thống luật và tổ chức nhà nước của Mỹ tương đối tốt nên ta thấy tổng thống giống như trẻ vị thành niên, chỉ được làm một số cái thôi, còn lại thì đừng hòng nghen, hehe. Ta nói linh tinh tới cái đó là vì ta nhớ tới phim the accountant ta mới coi gần đầy. Mới coi nên nhớ tên phim chớ không thôi quên mất tiêu tên phim luôn rồi. Coi xong mới thấy ở Mỹ không có ai là đồ bỏ, vấn đê là bỏ người đó ở chỗ nào thôi. Nghĩ linh tinh tới ông Edison, ngày xưa cô giáo đuổi học vì cho rằng có học hành cũng chẳng làm nên trò trống gì. Và cuối cùng ổng cũng chẳng làm nên trò trống gì, chỉ làm nên những thứ thay đổi thế giới thôi. Tóm lại là ta chẳng hiểu gì về Mỹ nên ta chẳng biết gì để bàn luận mà cũng chẳng biết bàn luận để làm gì.

Thứ Sáu, 11 tháng 11, 2016

Thứ Ba, 8 tháng 11, 2016

Kỳ cục thiệt

Ngày xưa, khi viết mấy cái chương trình bằng foxpro, không nhớ lúc đó ta gặp cái sự cố gì và nghĩ cái ruồi bu gì trong đầu nên ta buộc miệng nói là mấy từ cái foxpro này người ta biên dịch ngược lại rồi người ta sửa nó rồi biên dịch lại rồi thảy vô đó để nó chạy có khi nào nó ra kết quả bậy bạ thì sai cả đống thì ai chịu trách nhiệm  đây ta. Dĩ nhiên mấy đồng nghiệp của ta cười vì thấy ta nói mấy câu ngu si quá chừng, hehe. Bẵng sau đó một thời gian, một bữa kia có một người kia chép ở đâu về chương trình refox biên dịch ngược lại đó mà rồi hỏi ta, cái này em viết đó hả? Hehe. ta khùng ít thôi mà nên nghĩ tới đó thôi chớ đâu đủ tầm cỡ để khùng nhiều như vậy. Có người đầu óc còn quái dị hơn ta đó mà. 

Cán bộ

Nghe mấy người nói là cán bộ này ngu, cán bộ kia khôn, ta nhớ mấy chuyện hay ho hồi xưa. Có lần tình cơ ta đọc bảng cân đối tài khoản của cơ quan kia, ta thấy ở một tài khoản kia, số dư là một con số âm,  ta nhìn xuống chữ ký thì thấy có đúng 3 chữ ký, một của lập bảng. một của kế toán trưởng, 1 của thủ trưởng đơn vị. Người ta nói tam ngu thành thành hiền, nhìn 3 chữ ký này ta hết hồn luôn. Cái này chắc cả tiền dương gian lẫn tiền tiền âm phủ đó mà. Giờ mấy người đó càng ngày càng thăng tiến mới ghê. Sao mà dám kêu cán bộ ngu được. Đừng nói nhiều việc nên nhầm lẫn nghen, cái nghề kế toán là liếc qua 1 phát thì phát hiện ngay số âm hay là dư nợ hay dư có sai tính chất liền. Toàn bộ chừng từ của cả 1 tháng của nó xếp lại khoảng chưa tới 1 gang tay  mà có một lũ cán bộ luôn đó nghen. Bữa nọ ta lên FB tình cờ thấy thằng kia bữa nay làm giám đốc chi nhánh ngân hàng tỉnh kia, ta sực nhớ cái ngàt nó còn là nhân viên. Học đại học kinh tế chính quy đó nghen chớ không phải là loại thiến heo đâu nghen. Bữa kia nó chuyển nhầm một món tiền đi từ huyện này qua huyện nọ. Sau khi phát hiện nhầm thì gọi điện kêu ta chuyển trả món đó lại. ta không thể làm vì trong chương trình thì không can tghiệp được. Thiệt tình là từ đời tám hoánh đó thì mấy cái đó viết bằng foxpro nên ta muốn thọc vô sửa cỡ nào cũng được nhưng sai quy trình nên chẳng có rành mà làm cái trò ruồi đó. Ta kêu là liên hệ với ngân hàng nhận món tiền đó để có hường xử lý phù hợp. Chẳng biết nó làm gì, sau một lúc lại gọi ta kêu là không được và năn nỉ ta làm cái việc đần độn đó. Dĩ nhiên ta có ngu thì ngu ít chớ không ngu nhiều để làm việc đó. Vì không là chức năng của ta nên ta không xía vô chuyện người khác chỉ giúp làm cái này hay cái khác. Sau đó ta thấy cũng tội nên chỉ nó cách xử lý bằng cách đơn giản nhất là lập thư tra soát yêu cầu trả món tiền đó về, hehe. Thấy hết chịu nổi, giống như phải bày cách chùi đít đó. Đó là nghiệp vụ kế toán là nghề của nó chớ không pahỉ nghề của ta đó nghen. 

Thứ Năm, 3 tháng 11, 2016

Ngộ ghê đó

Học tiếng China thấy ngộ thiệt. Chữ nào cũng ráng nhét trong kích cỡ 1 ô vuông, chữ một nét hay một trăm nét cũng vậy, thấy sao mà khùng thiệt. Một trăm nét là chữ ta bịa ra chớ mười mấy nét viết xong là muốn chết rồi. Nhìn mấy chữ nhiều nét thấy lúc nhúc nhìn thấy ghê ghê. Tại vì ta nghĩ tầm bậy tầm bạ đó mà. Thấy muốn ngộp thở vì người ta ráng nhét một đống nét vô một cái khungm chẳng biết  để làm gì. Chẳng hiểu mấy người có chữ hồi xưa nghĩ gì trong đầu. Chắc là họ nghĩ là cái gì cũng có khuôn phép, mà khuôn phép thì cứng nhắc chớ không linh động nên cho tụi bay vô đó hết. Lần nào viết một ô có cỡ 10 nét xong là ta nhìn thấy chữ đó bỗng dưng to đùng như con gà mái vậy đó. Cả câu tự dưng nhô ra mấy đỉnh núi lởm chởm nhìn dô diên gì đâu, nên ráng viết mấy chữ kia cho to. vậy nhưng sau một hồi quên béng lại viết nhỏ lại. Khùng thiệ. Vậy mà China kêu là China là phát minh, sáng tạo ra một đống thứ thì ta nghĩ cũng lạ lùng. Khi cái chữ viết đã không được tự do thì suy nghĩ tự do hơi khó đó. Thiệt tình nhìn vô thấy chẳng có vẻ cân đối đẹp mắt chút xíu nào. Mấy người thấy ta học chữ China thì 10 người tới 11 người ngạc nhiên vì không biết học chữ China làm gì. Có người thì phán mai mốt viết thư pháp, hehe. Ta chẳng thấy thư pháp hay ho chỗ nào hết. chắc mắt ta có vấn đề nên nhìn chẳng giống người ta gì hết. Chỉ có mấy ông già bà cả rảnh rỗi thì ngồi chẻ chữ ra làm tám hay tám mươi gì đó thì mới thấy đẹp, hay mấy người theo trường phái ông già bà lão đó. Cũng có khi do ta học chữ latin từ nhỏ, sau đó học chữ slave giờ quên hết sạch rồi, với lại ta làm trong lãnh vực mà mấy thứ cứ thay đổi xoành xoạch hàng ngày, hàng tháng, hàng năm, thay đổi phát chóng mặt, nếu không thay đổi là chết, cho nên ta thấy cái gì to hay nhỏ đều ráng sức mà nhét trong một cái khung cứng ngắc là ta thấy kỳ lạ. 

Thứ Tư, 2 tháng 11, 2016

Nhiều chuyện thiệt

Ngày xưa, chơi với chị kia. Một bữa thấy chồng chỉ chở chỉ đi, chỉ ngồi sau cách xa xa như ngồi xe thồ vậy đó. Bữa sau ta chọc, lần sau mà em thấy chị không ôm ảnh khi ảnh chở chị là em lấy dây cột hai người lại luôn đó, nhìn giông chị đi xe thồ quá chừng, tội nghiệp ông xe thồ, hehe.  Lúv đó ta mới hăm mấy, còn chị ba mấy gần bốn mươi, chắc lấy chồng trễ với lại hồi xưa nó vậy hay sao đó, nên chị ngại. Bi giờ gặp lại thì thôi rồi, sành điệu hết cỡ, ta không rảnh để hỏi thăm ăn chơi có hết cỡ không, hehe. Nhớ cô kia, hồi xưa ta thấy nó đi làm mặt mấy cái đồ gì đâu không hà. ta kêu là mày đâu có phải thiếu tiền, mày cán bộ con nhà nòi tiền cướp bóc nhiều, sao mày đày đọa mày vậy, còn làm bẩn mắt thiên hạ với mấy cái đồ lôi thôi lêch thếch này. mày cứ nghe lời tao may đồ đẹp, đàng hoàng lịch sự mặc vô mày thấy tự tin liền hà, không tự tin đem lên tao mặc cho, hehe. Không thôi mai mốt mày già lúc đó mày tiếc lại cuống cuồng ăn chơi lúc đó mày không biết bắt đầu từ đâu và kết thúc chỗ nào thì mới gay go. Tao thấy có mấy cô. mấy chị mặc đồ không chịu nổi luôn, giống như nhờ mấy đứa con tuổi teen tư vấn cho đó, chỉ thiếu cột mấy cái nơ bướm trên đầu là thành teen, nhìn thấy tội nghiệp gì đâu mà tao không dám nói.  Nó cũng nghe lời về may đồ tây, đầm, váy gì đó. Sau một thời gian nó kể là mấy người cơ quan kêu là ăn diện gì đó, nó cũng ngại. ta hỏi thăm cơ quan mày có ai ăn mặc như mày không, nó nói có chớ tụi nó còn nhiều hơn. Ta cười, vậy thì kệ họ đi, họ càng nói mày cứ cười thật là dễ thương cho tao rồi càng mặc đồ đẹp hơn, thay liên tục cho họ tức nổ con mắt luôn,khỏi cần giải thích gì hết hehe. Hồi lâu là họ chán đó mà, ai rảnh mà nói hoài. Thích thì chọt vài câu như là chị ơi, em kiếm hoài không ra thằng chồng nào hết nên em phải mặt đồ đẹp này đi ra đi vộ để kiếm chồng chớ, mấy chị có chồng rồi không cần lo cái đoạn đó nữa mà, ép em út tội nó, hehe. Đảm bảo tắt đài luôn, khỏi nghe chửi.

Thứ Sáu, 28 tháng 10, 2016

cách tư duy

Hỏi bé học tiếng Anh thấy chỗ nào khó thì dì chỉ giùm cho. Bé nói là cháu không hiểu chia động từ gì hết. Bé mới học tiếng Anh năm học này mà. Việt nam, China đâu có chia động từ đâu nên trong đầu người ta không có khái niệm chia động từ là cái gì. Ta phải giảng từ subject tới verb sau đó mới giảng chia động từ là cái thứ gì, và ý nghĩa của chia động từ để làm cái gì. Sau đó mới giảng cách chia động từ. Conjugation nghĩa là sự kết hợp, là sự liên kết mà. May quá sau một lúc thì hỏi bé có hiểu không, nếu không hiểu dì giaỉ thích theo cách khác. bé kêu là cháu hiểu rồi. Mỗi ngôn ngữ có một cách tư duy khác nhau cho nên học một thứ tiếng không chỉ là học để biết sử dụng thứ tiếng đó mà còn hiểu cách thức tư duy của họ nữa.

Thứ Năm, 27 tháng 10, 2016

really crazy

That night, i had a funny dream. I saw you bring a box. It contained a coil of string. I was curious to look at you. You took my arm an then you tied my arm with yours. You always said sorry for the inconvenience, but you couldn't do the other way. I understood you had to do that because i sometimes behaved like a child. I saw your face serious, so i didn't dare to say anything. After that, i waved my arm. And your arm waved too. I smiled, you were a robot, not a man. I did something and you have to follow. You said that if i was stronger than you, you had to follow me, but if you were stronger than me, i had to follow you. I immediately sulked. I was weaker, so i had to obey you. You was afraid that i would be cry, so you said that we went together, so we were both  robots.  

Thứ Ba, 25 tháng 10, 2016

Thứ Bảy, 22 tháng 10, 2016

Học

Bữa kia đi ra nhà sách, thấy người ta bán mấy cuốn tập viết chữ Hán, ta tò mò coi thử. Người ta siêng thiệt, ngồi tỉ mẩn gò từng nét chữ. Hồi nhỏ ta cũng siêng tập viết chữ, nên chữ ta đẹp, bi giờ xấu ình hà. Bữa kia ta viết cái gì đó kỹ lưỡng mấy đứa nhỏ hỏi ai viết đây, ta kêu là dì viết tụi nó tròn mắt dì viết chữ đẹp ghê. Tại vì tụi nó chỉ thấy ta viết loại chữ xấu xí thôi mà, hehe. Nhớ hồi xưa đi làm, ta viết thiệp mời giùm chị kia, mấy người khác nhìn thấy ta đang viết dở mấy cái nên ngạc nhiên, Uyen viết đó hả. Rồi họ kêu, cái con này, sao mày viết chữ đẹp như in trong máy ra vậy hả mày, mày cái gì cũng giỏi vậy mai mốt mày ế cho mà coi, hehe. Tại vì người ta ăn hiếp ta được đó mà, người ta nhờ ta làm giùm tùm lum thứ đó nên mới khen đó mà, khi không ăn hiếp được thì chê bái xái luôn. Giờ thì ta không còn siêng nữa nên học tiếng China ta cứ lượm mấy tờ giấy bỏ để tập viết nên chẳng có ô chẳng có đường gì hết, tự mà tưởng tượng trong đầu cái ô để mà viết, chính xác là tưởng tượng ra cái tâm để viết chớ không phải cái ô. Ta kỳ cục lắm mà không nghĩ như những người khác, hehe. Ngay cả con chuột ta cũng thỉnh thoảng để mặc định click phải thay vì click trái để cho đầu óc linh hoạt đó mà, còn bàn phím của ta thì bay chữ hết trơn, chỉ có ai không cần nhìn bàn phím, trừ ta ra,  mới type được, hehe..Nên thấy mấy người kỳ công gò từng nét chữ ta thấy nể quá xá. Ta vừa làm biếng vừa không có thời gian đó mà. ta ráng mỗi ngày học 5 chữ, một năm học được 1.5k chữ, quên hết 500 chữ còn nhớ được 1k chữ cũng đủ nói tào lao là được rồi. Nếu siêng học được nhiều hơn thì càng tốt. Chớ kỹ như vậy thì chắc 5 năm mới học được nhiêu đó, hehe.
Nói chuyện học. Nói chuyện với mấy người ai cũng kêu giáo dục bi giờ chẳng ra gì. ta thắc mắc vậy rồi sao? Họ kêu thì ráng chịu chớ sao, ráng cho con đi học thêm để được điểm cao. Ta lại càng thắc mắc tợn, kêu là giáo dục như shit rồi cho con học để có điểm cao trong cái đống shit đó thì làm thui chột cái đầu tụi nó. Họ nói chớ biết làm cái cái gì. Ta đâu dám dạy đời, họ quýnh cho một phát bi giờ. Cán bộ lưu manh thì tự mình túm tóc lôi lên chớ bộ để chết chìm trong cái đống bùn lầy đó à. Có mấy người kêu là con thích máy tính mà không biết cho đi học ở đâu. ta kêu là để tụi nó tự học, tự mày mò lấy đó. Tập cho tụi nó việc tự học chớ không phải đi học để được người ta dạy. Ở mấy trung tâm chỉ dạy tin học văn phòng thôi, hết. Ta kêu download mấy chương trình học lập trình đơn giản cho trẻ nít đó, rồi cả mẹ và con cùng học chung, để tụi nó cói khái niệm là cái cục gọi là máy tính đó làm việc như thế nào, giao tiếp với con người như thế nào. Thế là người ta kêu ta mở lớp dạy đi, dạy buổi tối cũng được. Thiệt tình ta có rảnh đâu mà ôm thêm cái đó nữa. Hồi trước mấy người thấy ta rèn con nít học tiếng Anh, tiếng Pháp gì đó thì kêu ta gửi lũ nhỏ học luôn, ta có rảnh đâu. Hồi xưa đi làm còn rảnh ta còn dạy chút ít cho vui đó mà. Nhớ hồi ta còn học đại học, có người kia học tiếng Pháp dở thôi rồi. Ta kêu chia động từ avoir nó tuôn ra một phát je avoir, tu avoir, tới ils cũng avoir luôn. Ta kêu là em đem vở qua đây chị ôn lại cho. Lúc đó hè ta rảnh mà nên chỉ giúp nó, 3 tháng hè ta quần nó quá xá, đến vô năm học mới nó tự dưng dọt lên đứng nhất lớp. Thầy dạy tiếng Pháp ngạc nhiên quá chừng hỏi là em học ở đâu, nó kêu là em học chị Uyeen. Thấy có dạy bồi dưỡng học sinh giỏi cho ta hồ xưa nên biết ta mà, cái xứ ta nhỏ xíu nên ai chẳng biết nhau, thấy kêu oui, no1. Nó phấn khởi quá về khoe vậy. Sau đó khi ta rảnh là ta quần nó tiếp một năm đó rồi hè tới nữa, nó đi thi học sinh giỏi ở địa phương giành giải nhất luôn mới ghê, đúng là khôi hài. Sau đó ta bận nên nên không có thời gian để dạy giúp nữa. 

Thứ Sáu, 21 tháng 10, 2016

Đi

Ta có cái tật là đi nhanh, khi nào ta đi chậm là coi như bữa đó bịnh. Cái đó có lúc là tật xấu có khi là tốt, hehe, Nhiều khi ta đi với ai đó, đi một hồi ta thấy ta đi một mình, nhìn lại thấy họ đang ở phía sau, có nhiều khi ta đang nói chuyện mà mắt mắc nhìn đâu đó chứ không nhìn họ, ta chẳng nghe ai nói gì nhìn qua chẳng thấy ai mới ghê, hóa ra đi ở sau ta. Dô diên thiệt.
Nhớ ngày nhỏ, má cho đi chợ với má, ta giành phần xách giỏ, giỏ không đó mà chớ đi chợ về đầy đồ trong đó sao ta xách được. Người thì nhỏ xíu mà giỏ xách thì to nên khi ta xách nó cứ kéo lết lết trên đường. Ta ráng nghiêng  người để nhấc cái giỏ lên khỏi mặt đường. Má đi nhanh nữa chớ, ta ráng chạy lúp xúp theo má nhưng nhứt quyết vẫn giành phần xách giỏ, hehe. Chắc lúc đó má mắc cười nhưng kệ ta, để ta tự xoay xở lấy. Ba cái việc nhỏ tí xíu đó mà không tự giải quyết được thì biết làm cái gì.

Thứ Năm, 20 tháng 10, 2016

Siêng năng

Người kia kêu là tóc chị xù quá, chị uống thuốc này thuốc kia. Người nọ kêu là uống thuốc này thuốc kia để có da mặt đẹp. Gặp tổ sư làm biếng mà kêu mấy cái đó thì quá đúng người rồi, hehe. Nhớ ngày xưa, người kia thấy mặt ta mụn nên cho cái thứ gì đó kêu về nấu uống. Ta đem hết một mớ lên cho đứa em, nói nó cách người ta chỉ cho ta sử dụng, nó nấu thành chè ta ăn đúng một lần đó. Sau đó thỉnh thoảng người ta cho, ta cũng vác lên hết cho nó. Một thời gian sau, người ta nhìn thấy mặt ta có bộ láng nên kêu bữa nay da mặt em đẹp rồi đó, do uống cái thứ đó. Ta dạ, cám ơn rồi rít. Tội nghiệp ghê đó. Một người ăn, một người da mịn, vậy mới hay. Chắc lúc đó chỉ có ăn, chơi với ngủ không suy nghĩ cái gì nên nó mới láng vậy đó, hehe. Có mấy người còn cho kem dưỡng da, đủ thứ loại kem, thuốc gì đó. Ta mà đủ siêng để xài là chết liền. Lại di tản đi đâu đó. ta chỉ có xài mấy loại kem bỏ vô miệng thôi. Tội nghiệp người ta ghê đó, ai cũng lo cho ta để ta đẹp mà ta cứ khơi khơi như cái giống gì đâu, chắc nhìn thấy muốn quýnh quá chừng, hehe. Tại cái nghề của ta đâu có cần nhìn cái mặt tròn hay méo đâu nên ta có lý do làm biếng đó mà. Nghĩ lại ta không biết có giống cái con không hay là giống cái thằng nữa chớ. Ngày nhỏ, má thấy chị ta chơi với mấy anh hoài sợ mai mốt tính giống con trai nên mang bầu ta má mong là con gái, ai dè sanh ta ra ta còn ngang hơn cả chị ta, hehe. Tại vì người ta cứ cho là con gái chỉ được làm mấy thứ bếp núc, may vá, thuê thùa, đan móc và học dốt, không được cãi nữa. Ba cái đó dễ ẹt, chịu khó ngoáy mấy phát là xong mà. Có thời kỳ ta rảnh ta may, ta móc tùm lum thứ từ khăn tới nón, túi, áo, thêu thuà tùm lum, tại vì cái tay ta để yên không được cứ ngọ ngoạy hoài. Dạo này ham hố học tùm tum thứ tiếng nên chỉ có thời gian để ngủ thôi, cái gì thì ăn lấn chớ ngủ thì không bao giờ lấn qua nó, ta ham ngủ lắm mà, hehe.  Cái xứ mà tư tưởng nhất nam viết hữu thập nữ viết vô ăn vô đầu thì nó phải vậy. Cho nên ai cũng kêu ta giống cái thằng khi làm việc với ta còn lại thì ta bị gán cho đủ thứ từ từ ẻo lả, yểu điệu thục nữ đến dịu dàng không chịu nổi. Tại vì hồi xưa có phim yêu điệu thục nữ nên lúc đó mấy người kêu ta là yểu điệu thục nữ luôn nên ta mới nhớ cái biệt danh đó, thiệt tình ta không coi phim đó nên chẳng biết cái gì ở trỏng. Nói chung đừng có chọc tức ta thì ta dịu dàng hết cỡ nhưng đụng vô thì ta thành con sư tử nhe mấy cái răng với móng vuốt ngay, sư tử thì ở đâu cũng là sư tử, dù là sư tử bằng bông hay sư tử trong rừng, hehe.

Thứ Tư, 19 tháng 10, 2016

So crazy

Are you busy today? how do you feel today? Very cold or very hot? I feel missing you terribly. The other day, i saw you in my dream. i saw you dead. OMG, you lay there. You closed your eyes. You didn't tell me anymore. You didn't caress me as usual. You didn't laugh when i read you jokes. When i touched you, i felt very cold. You left me alone. I cried, i sobbed. I have never thought you would never talk to me. I felt everything died with you. I cried very much. My pillow soaked with tear. Maybe i was stress after a hard working day. 

Thứ Ba, 18 tháng 10, 2016

Tam nhân thành cái gì

Ra ngân hàng đông á giao dịch, teller nhắc nhở lần sau phải có chữ kỳ của kế toán trưởng mới thực hiện được, lần này thì thôi, hehe. Ta bực mình kêu là ngân hàng đông á bữa nay giàu ghê ta nên đuổi khách, cô teller sợ quá kêu là em không có đuổi khách. Ta la um sùm, nói chung là do hơi bực mình, đâu phải cứ kêu đuổi là đuổi, nhổ một bãi nước miếng trước mặt khách có khác gì đuổi. Hèn gì Hà nội ngàn năm văn vật cứ thấy chỗ nào chửi chó mắng mèo là bu vô ăn. Tự nhiên tiền của ông chủ, ổng rút mà bắt ổng phải xin kế toán trưởng đi làm mướn cho ổng cho ổng một chữ chữ ký để rút tiền của chính ổng, như vậy không sỉ nhục ổng là gì, coi ổng như shit đó. Vậy còn hơn là đuổi khách. Dĩ nhiên có những công ty đăng ký có chữ ký kế toán trưởng thì đó là chuyện cá nhân của nó để giám sát sổ sách theo yêu cầu công ty lại là chuyện khác. Còn công ty không cần mấy chữ ký này mà bắt bẻ nó thì khác nào kêu là ông chủ đần độn không đủ khả năng trí tuệ nên cần phải có thêm chữ ký khác. Nó sợ quá kêu thông tư của ngân hàng nhà nước. Ta kêu thì ngân hàng nhà nước ra văn bản nhầm lẫn hay đần độn gì đó thì ông tổng giám đốc gửi văn bản qua ngân hàng nhà nước ý kiến kêu là không thể thực thi văn bản này, không thể coi khinh khách hàng như dog được, trong thời gian chờ quyết định của ngân hàng nhà nước thì ngân hàng có thể không thực hiện văn bản vô lối này. Có gì đâu mà cứ lèo nhèo với khách hàng. Người xưa nói tam ngu thành hiền, bi giờ tam ngu không biết thành gì nữa.

Thứ Hai, 17 tháng 10, 2016

Khùng thiệt

Người kia kể là chồng thì muốn đưa con học trường quốc tế, vợ thì muốn học trường công. Chồng thì muốn con được giáo dục theo chuẩn thông thường của thế giới, vợ thì muốn được giáo dục theo chuẩn thông thường của Việt nam vì sợ học trường quốc tế ra xong rồi nó lạc lõng vì không giống ai hết. Ta thắc mắc là có muốn nó trở thành thiên tài không, có muốn nó thông minh hơn người không, có muốn nó nằm trong top ten, top five không chưa kể đến là mong muốn nó thành number one đó. Đúng không, ai cũng nín thinh, hehe, nói tầm bậy trúng tùm lum mà. Vậy thì dù học trường công, trường tư, trường quốc tế hay trường làng thì khi muốn nó thành No1 dĩ nhiên nó sẽ phải khác người ta. Nó là No1 thì nó không thể giống nhóm 30-70 trung bình, và nó cũng không không giống thành phần dưới cùng 80-100. Chỉ trong top ten đã khác người rồi thì No1 lại càng khùng hơn nữa. Chấp nhận nó trong nhóm đầu thì nó sẽ phải không giống người ta, khi mà nó giống người ta thì nó nằm trong nhóm nhiều người giống nhau, nhiều người giống nhau thì là nhóm trung bình. Vậy hoặc chấp nhận nó khùng hơn người ta hoặc nó bình thường như người ta chứ không thể cực kỳ xuất sắc mà lại giống mọi người, hehe. Cái gì cũng có giá cũng nó hết mà.

Together

Người kia kể là người nọ chở đi mà đi ẩu quá nên sợ,  nên nói tùm lum gì đó thì lại nghe cằn nhằn. Ta cười, em nhắm thấy không ok thì em nhất quyết không thèm leo lên xe, muốn nói gì thì nói, em không nghe là nhứt quyết không nghe, còn khi em đã leo lên xe thì em ôm chặt tài xế luôn, đằng nào lỡ chết thì hai người chết, còn sống thì hai người sống, chớ em chẳng thèm ý kiến này nọ chi cho mệt. Đã tin tưởng leo lên xe thì coi như giao cả sinh mạng cho họ, không suy nghĩ gì hết, chỉ trỏ chi cho mệt mình mà mệt tai người ta nữa chớ, hehe.

Chủ Nhật, 16 tháng 10, 2016

Học

Thấy cái vụ dạy cho học trò Pascal, đây là cái căn bản nhất trong những cái căn bản của ngôn ngữ lập trình ta thấy ta đã ngu càng ngu thêm. Nghe mấy người hỏi là tự học về kinh tế thì coi sách gì, mấy chiên gia kinh thế khuyên là coi sách kinh tế vĩ mô với lại kinh tế vi mô, xong rồi coi mấy cái trời ơi đất hỡi gì đó. ta thấy ta điên mất. Hay thiệt đó. Ta hỏi là kinh tế có muôn vàn cái thứ ở trỏng, thích học là để biết cái gì, phải nói cái mình thích, cái mình muốn, cái mình ưng thì ta mới nói được coi cái quái quỷ gì chớ. Vì ta chẳng là cái cóc khô gì trong xã hội này, tiền của không có,  không cán bộ có chức đi theo đảng, đẹp cũng không có luôn, thức thời cũng không có luôn nên ta nói không nghe là đúng rồi, hehe. Thích cái gì cứ lượm mấy quyển sách về cái thứ mình thích mà đọc, mấy quyển hay ho và đơn giản chút xíu vì chưa có kiến thức gì về nó mà. Trong quá trình đọc đó tất nhiên có những khái niệm chưa bao giờ biết, lúc đó thích thì coi thử khái niệm đó là gì, không thì kệ nó, coi như cái đó là điều hiển nhiên như cái lỗ đen trong vũ trụ đó, coi như nó có tồn tại đi mà ngoài tầm tay với của ta, hehe. Để đó, khi nào gặp chuyên gia về lỗ đen thì hỏi họ, hehe. Ai cũng kêu là xã hội chủ nghĩa nhưng thử hỏi xã hội chủ nghĩa là cái thứ gì thì một ngàn người chưa chắc 1 người biết, ta cũng cóc biết tuy ta sống dưới cái gọi là xhcn gần nửa thế kỷ,. Nên kệ nó, có những cái người ta không biết được bởi vì khả năng chỉ tới đó, coi như nó là cái thứ ngoài phạm vi của mình vậy, như sự tồn tại của người ngoài hành tinh đó. Bởi vì khi mình thích thì đọc sẽ thấy lý thú, có đám mê để gặm nó, và sẽ thấy nó dễ hiểu. Sau khi có một số kiến thức chút xíu về nó thì muốn đọc cái gì mà chẳng được.

lại ráng

Người kia kêu là không biết nên lấy chồng hay đi vô chùa tu. Ta hết hồn vì nghe đột ngột quá chừng. Trước giờ ta có biết mặt cái thằng nó định lấy làm chồng đâu. Ta khuyên là tu mà không có ý định rõ ràng mà chỉ để chạy trốn cái gì đó thì không tu được, trẻ đẹp vậy vô đó ba bảy hăm mốt lại bỏ chùa mà ra. Nó đẹp chớ đâu có xấu ình như ta. Còn lấy chồng mà không dứt khoát, mà còn phân vân thì cũng không nên lấy. Bi giờ chớ không phải những năm đầu của thế kỷ 20 nên kệ người ta nói, mình không thể sống cuộc đời của người khác và cũng chẳng ai sống cho mình. Ta khuyên nếu bức bách quá, ngộp thở quá thì đi đâu đó thay đổi không khí, chuyển qua nơi khác làm việc cũng được vì còn trẻ mà. nếu thằng đó thực sự là duyên của em thì em có đi 3 tháng, 6 tháng, 1, 2 năm về thì vẫn còn nó để mà lấy, số 2 đứa mà trời định rồi thì có mà chạy đằng trời, hehe. Đâu có dám nói bậy là lấy mà lần chần thì sợ ở ráng lắm hơn 1 năm cũng ly dị, nói gở bị chửi chết. Khuyên thì khuyên vậy thôi chớ ta đâu có quyết định được chuyện người ta. Chuyện mình còn đôi lúc hên xui nó chi chuyện người. Đi chơi về nghe má nói là nó chuẩn bị lấy chồng, chuẩn bị đi ăn đám cưới, hehe. Ta cứ đi đâu đó chơi về là xảy ra chuyện kỳ lạ. Thôi cũng mừng cho nó. Đi ăn cưới mà nhìn mặt ta không biết rồi 2 đứa sẽ ra sao. Lại đi chơi về nữa thì nghe kể là nó bỏ chồng, hỏi thăm thì nghe kêu là 2 đứa ly dị rồi, nó bỏ đi qua địa phương khác làm việc gì đó. Đó, cứ đi đâu đó chơi về là nghe chuyện. Y như rằng, cái miệng ta ăn mắm ăn muối nên nói rồi riết đúng như thiệt. Lần sau không dám mở miệng nữa.

Thứ Năm, 13 tháng 10, 2016

Thấy phát sợ

Học tiếng China, thấy mấy ông CS hay ho ghê đó. Tự dưng đẻ ra cái giản thể làm cái quái quỷ gì, nửa dơi, nửa chuột thấy khùng hết cỡ. Gặp hạng làm biếng như ta thì thấy cứ đơn giản là khoái, nhưng mà cái chữ giản thể này nó chẳng có đơn giản hơn xíu nào, làm mắc công học 1 từ là phải học cả giản thể và phồn thể, rất mất công, học xong ngu người luôn. Ta định học mấy tháng rồi vừa học vừa bò qua học lại tiếng Tây ban nha cho đỡ ngán, hehe, nhưng kiểu này chắc kéo dài hơi lâu lâu vì ta thuộc loại ngu mà. Tiếng giản thể nó dốt ở chỗ là thay đổi nửa vời, chẳng biết để làm gì. đã thay đổi thì thay đổi cho tới nơi tới chốn, giống như viết chữ gần như chữ i để thay đổi một mớ gạch, ô vuông, chấm thì ok, sao không thay mấy chữ na ná vậy cho một mớ chữ rắc rối luôn, chắc tầm cỡ cán bộ em nó chỉ tới thế nên ráng hoài mà không xong, chỉ thay được vài ba chữ, thấy dô diên gì đâu. Nếu không đủ khả năng thì để im đó đi, đừng có đụng vô mà để thời gian đi làm việc khác, cứ viết như ông bà từ ngàn đời xưa viết cho nó có vẻ bí hiểm của người có chữ, hehe. Ta thấy mấy cái chiết tự chẻ một chữ làm tư ta thấy mệt quá xá nhưng kệ nó đi, ông ba hồi xưa rảnh mà, có kỹ vậy thì kệ ổng bả. Giờ thời đại máy tính nên rảnh đâu mà khen với chê. Gặp mấy người khen chẻ chữ ra làm tư ta nghĩ là mấy người đó mà vợ đi chơi về đếm trên đầu thấy thiếu 1 sợi tóc nào thì không xong với ông, hehe. VN cũng vậy, hồi xưa cán bộ chắc học theo Mao nên cũng thay đổi mấy chữ viết như cọng mì ăn liền. Mấy chữ có bụng ở trên như chữ b, chữ h.. là coi như bỏ cái bụng ở trên, kéo thẳng tuột 1 phát xuống nhìn thấy ngu gì đâu. rồi cái chữ i với chữ y nữa chớ. Kỹ sư thì cứ là kỹ sư, ai làm biếng mà viết kĩ sư thì cho cũng được đi, cho 10 điểm luôn nhưng đừng có dạy như vậy, thấy khùng gì đâu.  Thầy bà toàn dạy là phải viết kĩ sư chớ không được viết kỹ sư, thấy mắc ói. Rồi bố mẹ nữa, ta ghét nhất là cứ bắt phải học bố mẹ. Ta kêu là ba má nhưng ta thích sách viết là cha mẹ, thầy cô tùy vùng miền có thể cho học sinh kêu kiểu gì cũng được. Công cha như núi Thái sơn/ nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra. Ca dạo tục ngữ vậy chớ đâu có công bố nghĩa mẹ mà sao đảng bắt ép trẻ con cứ mở miệng là bố với mẹ thấy dô diên thúi dễ sợ. Tiếng ba má đối với ta là ấm áp và thiêng liêng sao đảng bắt ta phải kêu là bố mẹ, thấy nó vô hồn và lạnh lẽo, thấy dô diên gì đâu. Mấy người CS đầu óc toàn có vấn đề. Thiệt tình mấy ông CS VN thấy China vậy nên bắt chước chớ làm gì đủ khả năng đần độn như vậy để chế ra mấy thứ mì ăn liền. Có lúc còn đòi dạy chữ e trước chữ a nữa mới ghê. 

Thứ Hai, 10 tháng 10, 2016

Ăn dơ ở dáy

Thấy món đặc sản chửi made in Hà nội lên CNN. Và rồi thấy người ta cười cợt và tiếp tục đút đầu vô đó ăn. Thấy  hay ghê đó. Nhớ có lần cô kia đi uống café ở quán kia, cổ để xe ở nhà bên cạnh bị người quen ra nhắc nhở. Cổ tới kể ta nghe. ta hỏi chỗ đó cho uống café miễn phí hả mày? mày nghèo tới mức đi uống café chực hả mày? Cổ ngạc nghiên không hiểu. ta phải giải thích nó bán càfé trong tiệm đàng hàong chớ không phải café vỉa hè mà coi khách hàng như con chó, tự kiếm lấy chỗ mà để xe máy mà mày cũng đút đầu vô uống, thì tao thiệt tình không hiểu mày nghĩ cái gì trong đầu. Café vỉa hè thì tao không tính. Cổ thanh minh mấy đứa bạn cơ quan em tới đó uống mà, chỗ đó café ngon. Đúng là khôi hài, tụi nó trâu bò thích uống chỗ đó thì kệ tụi nó, mày cũng trâu bò như vậy hay sao. Nhớ có lần đi Hà nội, thấy chỗ bán kem Tràng tiền người ta vô mua rồi đứng vỉa hè ăn, bữa đó ta đi với người bà con. Người ta kêu là vô mua kem, vì nó ngon. ta cười, cho con con còn quýnh thêm chớ ăn cái gì. Ăn kiểu vậy mà cũng xúm đen xúm đỏ vô ăn, mà người lớn cả đống chớ không chỉ trẻ con. Vậy nên cái chuyện ăn buffet giành giựt nhau mà ăn là chuyện dĩ nhiên. Thấy đói khát gì đâu thấy tội nghiệp ghê đó. Ngày xưa khi còn làm ở ngân hàng, có lần ra chợ ăn sáng với mấy người, mới múc tô bánh canh ra ta chưa kịp ăn thì có mấy người ăn xin vô xin rồi đứng chu miệng vô ho, ta kinh hãi quá, trả tiền rồi nói có việc đột xuất nên về trước, ra mua ổ bánh mì gặm, người khác ngồi ăn ngon lành. Tại ta khó tính đó mà. Có thể do ta ăn ít, ta ráng ăn không bằng người ta ăn ráng nên cái chuyện ăn đối với ta không quan trọng lắm chăng. Có thì ăn, không có ăn cơm chan nước mắm cũng được mà, quan trọng gì đâu mà phải nhịn nhục để ăn. Mà chắc gì ngon, toàn là bột nêm, bột ngọt, bột canh và trăm thứ hóa chất trong đó.

câm

Sống trong một xứ sở mà đảng là duy nhất đúng và luôn luôn luôn luôn đúng thì người dân không còn có phản xạ mở miệng. Và rồi người ta quên mất là nói là như thế nào. Trong một cộng đồng cũng vậy, khi mà không có tính tương tác giữa những cá nhân vì có những thành phần duy nhất đúng và luôn luôn luôn luôn đúng thì cái cộng đồng đó cũng sẽ trở thành cộng đồng câm, người ta mất đi phản xạ nói. Trong một gia đình cũng vậy. khi mà có những con người duy nhất đúng và luôn luôn luôn luôn đúng thì gia đình đó cũng sẽ trở thành một nơi yên lặng như cõi chết.  Câm đôi khi không chỉ là bẩm sinh mà đó còn là một hành động tập nhiễm.

Thứ Sáu, 30 tháng 9, 2016

Thứ Tư, 28 tháng 9, 2016

Ngày đó

Một tháng, một năm. một thập kỳ, một thế kỳ hay một thiên niên kỷ đã trôi qua. Thời gian là cái gì đó rất tương đối. Một giờ có thể cảm thấy rất dài nhưng một năm đôi khi lại quá ngắn. Nàng biết chàng thế nào cũng đến vì nàng sẽ đến đó. Bởi vì nàng yêu chàng nên cảm thấy thế. Nàng ngồi chổ mà có thể nhìn thấy mọi người. Quả nhiên thật, chàng đến đó, vì nàng. Bởi vì chàng yêu nàng, và họ yêu nhau. Bởi vì nàng mong manh như tấm kính mỏng nên người ta có cảm giác rất dễ vỡ nên chàng sợ rằng chỉ cần động mạnh là nàng vỡ tan. Bởi vì chàng cũng là loại kính nhưng là kính cường lực nên đôi ba người tò mò muốn đập thử nó sẽ vỡ tan như thế nào nên nàng cũng rất sợ chỉ cần nàng sơ sẩy chút gì đó có thể làm chàng bị đập vỡ tan. Cả hai đều sợ làm vỡ tan lẫn nhau. Nên khi đó chỉ có thể cảm nhận nhau, bằng hơi thở, bằng ánh mắt.   

Lại giáo dục, nói riết phát bịnh luôn

Nghe người kia kể là tụi nhỏ bi giờ không học word, excel nữa mà học lập trình học Pascal gì đó. Thiệt tình ta chẳng hiểu người ta dạy Pascal để làm gì. Dĩ nhiên trước đây khoảng thập niên '80 của thế kỷ trước các nước Âu Mỹ dạy có món đó cho học sinh phổ thông để hiểu máy tính hoạt động như thế nào nhưng bi giờ các thiết bị hoạt động trên mấy câu lịnh bao vây khắp mọi mặt của cuộc sống con người thì học ba cái đó để làm cái gì vậy trời. Ý là người ta nói là xây nhà từ móng nên dạy Pascal là hợp lý nhất. Khôi hài thiệt, học cái gì mà chẳng có thể dẫn đến nhận thức về cách thức điều khiển thiết bị vận hành ra sao. Thiệt tình dân trang trí nội thất trong nhà không cần biết móng nhà phải sâu như thế nào để có thể đứng vững, toà nhà cao cần bỏ các gì vô trỏng để điều khiển nó lỡ có lắc lư cũng không đổ, hehe, họ chỉ cần biết trang trí nội thất trong nhà như thế nào để toát ra vẻ sang trọng, ấm áp hay lạnh lẽo gì đó. Và trang trí nội thất là phần không thể thiếu trong những toà nhà. Ta bỏ cái món này lâu lắm rồi nên ta chẳng biết bi giờ người ta dùng cái gì nữa, nhớ được một câu lịnh chắc chết liền, hehe. Học cái gì mà thông dụng đó, thiếu gì ngôn ngữ lập trình thông dụng. Nói chung học xong một cái rồi thì tự học cái khác dễ mà. 

Thứ Hai, 26 tháng 9, 2016

Học tiếng China

Người kia thấy ta học tiếng China, cầm tờ giấy hỏi chữ này, chữ kia là chữ gì. Ta cười, tao chỉ cho mày mấy chữ này thôi, mày chỉ cần nhớ mấy chữ kiểu này là đủ. Thứ nhất là chữ nữ, là woman biết để đi toilet vô chỗ nữ mà đi, cổ nói là có tiếng Anh mà. Trời, đâu phải chỗ nào cũng có tiếng Anh, hay cũng có hình lady hay man, có chỗ chỉ ghi chữ China thôi thì mày làm gì. Vô khách sạn ở China nhiều đứa còn không nói tiếng Anh nữa nói chi mấy chỗ khác. Cổ hỏi chữ nam là gì, ta cười học nhiều lộn thì mệt, chỉ cần biết chữ nữ để mình vô thôi, còn lại thì kệ cha nó, đàn ông hay hifi gì không phải là chuyện của mày nên không cần học, hehe. Nhớ chuyện cười, thằng kia đi toilet thấy bảng đề chữ man nó lẩm bẩm viết có một chữ nam mà cũng lộn chính tả, gì mà kỳ cục vậy trời. Nhìn qua bên phía kia thấy chữ woman nó làu bàu tiếp, chỗ này bầy hầy thiệt, nam cũng viết sai chính tả mà vợ nam cũng viết sai tè le ra đó, có mấy chữ mà cũng sai, thằng chỗ này chắc chưa học hết lớp 1, hehe. Mỗi lần đi toilet là ta phải kiếm chỗ vợ nam mà đi, hehe. Biêt thêm chữ exit nữa để biết đường mà thoát thân nếu có rủi ro gì đó. Biết thêm chữ cấm nữa để đừng có tò mò táy máy mà bị phạt vạ hay bị nguy hiểm gì đó. Nhiều đó là đủ rồi.

Đáng sợ thiệt

Đi ăn đám cưới, gặp mấy đồng nghiệp cũ. Mấy anh chị kêu là bi giờ gặp nhau thấy mạnh khỏe và bình an là mừng rồi. Nghe là người này bị tạm giam, người kia đang chuẩn bị khởi tố ra tòa. Hỏi thăm mấy người khác đã lâm cảnh đó thì nghe là ở tù chưa ra. Cùng nhắc lại mấy người bị tam giam từ bao nhiêu năm để điều tra mà chưa khởi tố, có người bị bịnh chết trong trại. Nghe như một băng đảng giang hồ nào đó chớ không phải ngân hàng, vậy mà người ta vẫn cảm thấy bình thường. Vẫn bỏ mấy trăm triệu chạy vô đó, chạy lên cái ghế này, ghế nọ, vẩn tìm cách hốt, hốt thiệt nhiều, thiệt mau bất chấp tất cả. Thấy ghê gì đâu. May mà ta nghỉ từ lâu chớ không thôi ta chẳng hiểu mình sẽ thành cái thứ gì nữa vì trong môi trường đó rất khó để cảm nhận và nhận thức được những giá trị bình thường của những còn người bình thường Thế hệ 6x, 7x đã biết sợ nhưng cũng không rút muốn chân ra vì quen kiểu đó rồi. Thế hệ 7x, 8x thì không sợ, làm còn ghê gớm hơn, hốt càng nhanh càng tốt không cần biết là đạo đức hay là luật gì hết. Mà thiệt tình xứ này làm gì có luật, thi nhau mà hốt ai tới số thì chịu thôi. Thiệt tình không còn từ gì để diễn tả. 

Thứ Bảy, 24 tháng 9, 2016

Người xưa

Nghe má kể ngày xưa bà cố đẹp lắm nên ông cố người tàu qua VN buôn bán thấy vậy lấy bà rồi ở Vn luôn. Khi ông chết họ hàng phía ông đem về China chôn, thuê tàu mang xác về bển đó mà. Sau đó chiến tranh tùm lum rồi bặt luôn tin tức từ đó. Bà nội giống bà cố nên cũng đẹp, ông cố bắt lấy người kia nhà cũng khá giả nhưng có tật thích đánh bạc, bà nhất quyết không chịu lấy. Lấy người nghèo cũng được miển không đánh bạc.Vì là con lai nên lúc đó cũng khó lấy chồng, tội nghiệp thiệt.  Nên hăm mấy tuổi ông cố bắt bà phải lấy chồng, bà mới lấy ông nội. Ông nội không đánh  bạc nhưng lại chơi  đá gà, uống rượu thôi chớ không cá độ tiền. Bà hơn ông nội tới 4 tuổi. Ông nội nhà làm nông nghèo hơn, chỉ có tám hay chín sào ruộng gì đó. còn bà nội chỉ ở nhà phụ buôn bán nên dù lớn tuổi hơn vẫn nhìn trẻ hơn vì một phần do sướng hơn. một phần do đẹp và trắng trẻo, vừa đẹp của bà cố vừa trắng trẻo của ông cố, ba tàu mà, vậy mà sau khi lấy ông nội bà về cũng học cấy lúa, làm ruộng, làm vườn y như nông dân thứ thiệt. Mà thiệt tình cái gène trắng hay ghê đó. ba ta cũng trắng, em ta cũng trắng, con của nó cũng trắng, qua biết bao đời luôn đó. Còn ta giống má nên không trắng. Khi bà bịnh, bà lên ở với ba má, ở sướng nên bà trắng ra, đẹp ra. Khi bà về quê, ai cũng nhìn ngó. Bà trở lên lại với ba má kêu là tao dị quá, ai cũng ngó. Ở được mấy tháng rôi bà cũng về quê chớ ở phố hoài không quen cũng thấy buồn. Nói bà nội nhớ bà ngoại. Có lần bà lên nhà chơi, ta chuẩn bị nước ấm, phòng tắm cho bà tắm. Bà vô tắm xíu là kêu con Uyeen đâu vô bà biểu, hóa ra bà kêu ta tắt điện vì để điện tắm dị quá chừng. ta phải tắt điện phòng tắm rồi bật điện phòng ngoài để ánh sáng lờ mờ chiếu vô đó cho bà thấy đường. Hehe, tội nghiệp người xưa quá chừng. Nhắc tới bà, coi chừng tối nay bà hiện kêu đứa nào nhắc bà đó bi giờ. 

Thứ Ba, 20 tháng 9, 2016

Blue moon,

I saw you in that dream, again.  While you were telling about your work, you suddenly said that your house is too large. I innocently said that how about a smaller house, why you didn't buy a smaller one. You smiled and touched my forehead, you said that 37 degrees, that is ok. And then you took my hand to feel the pulse. Then you muttered it's ok too. And then you put your ear on my back to hear my lung as a doctor. And you said it's ok, all is ok, it's so strange. I said that what you have done, why. You laughed. You said that i was normally smart but now i had said a funny thing so you though that i was ill. You explained that your house was too large because no one lived there. When many people lived there it would be narrower and you had to buy the new larger one, not the smaller one. And then you caressed my head and laughed. At that time, i understood that you were kidding me. I was stupid. i was angry closing my eyes not to see your gleeful face. 

Chủ Nhật, 18 tháng 9, 2016

Sao không học tiếng Hy lạp, Thổ Nhĩ Kỳ?

Coi cái này thấy sợ thiệt. Thiệt tình ta đang học tiếng China đó mà. Tiếng Nga ta cũng học ở đại học bi giờ quên mất tiêu, chỉ nhớ mặt chữ để đọc mà không biết nghĩa của nó là gì, trừ những tiếng đọc na ná tiếng Anh, tiếng Pháp thì ta còn suy ra tầm bậy tầm bạ, nếu ráng ôn lại thì chắc cũng nhớ mà nhưng để đó đi khi nào ưng thì hẵng hay. Chớ không phải ta không biết rồi la um sùm. Bở vì ta biết sơ sơ nên ta mới la um sùm. Thiệt tình học tiếng gì cũng được, tiếng  Thổ nhĩ kỳ cũng được. Tự dưng nhớ tiếng này vì sực nhớ tới ông Aziz Nesin, hehe. Nhưng dạy phổ thông cần dạy thứ tiếng phổ biến trên thế giới. Kiến thức nhân loại được viết nhiều bằng tiếng Anh, tiếng Pháp, tiếng Đức, tiếng Tây ban nha chớ đâu có được viết bằng tiếng Việt đâu. Cho dù nhiều người sử dụng tiếng China nhưng là do dân China đông đen đó mà, thế giới hơn 7 tỷ người mà chỉ một nước China chiếm tới 20% thì quá kinh khủng nhưng mức độ phân bố người dùng tiếng China trên toàn thế giới không bằng tiếng Anh, tiếng Tây ban nha, tiếng Pháp... Mấy thứ tiếng đó được dùng rộng rãi trong nhiều nước ở mức độ được coi như ngôn ngữ chính thức. Vậy nên không có lý do gì cho học sinh học tiếng China hay tiếng Nga như là ngoại ngữ bắt buộc. Phụ huynh nên tẩy chay những trường đó, bằng mọi giá cho con em mình tránh xa mấy trường đó, chỉ để dành cho cán bộ sống nhờ sự bảo kê của China học tiếng China thôi đặng còn biết đường bẩm quan thầy. Bởi vì kiến thức được viết bằng tiếng Việt nhiều thứ bậy bạ vô cùng, khi học ngoại ngữ là tiếng China, tiếng Nga thì trẻ em sẽ tham khảo những loại sách xuất bản  từ những xứ đó là những thứ tào lao vì cùng hệ thống CS đó mà, nên trẻ em sẽ nghĩ là mấy thứ rác rưởi đó là chân lý. Vậy là toi một đời người. Chỉ nên học tiếng China và tiếng Nga như là ngoại ngữ thứ 2, thứ 3, thứ 5, thừ 10 gì đó chứ không nên học nó như là ngoại ngữ thứ 1.
Nói tới tiếng China, ta thấy buồn cười. Hồi xưa ta có học thì học tào lao thiên địa, bi giờ học hơi đàng hoàng nên ta thấy kỳ lạ ghê đó. Ta thấy tư duy những người hồi xưa nghĩ ra thứ tiếng China đó giống trẻ con thiệt, hehe. Nói bậy bạ kiểu đó mai mốt qua China gặp mấy ông cực đoan China chắc ổng xách cổ ta quăng về VN vì cái tội chê bai, hehe. Đừng có tức tối, dù gì China cũng hơn Vn mà, Vn còn tệ đến nổi không bịa ra thứ gì gọi là chữ mà phải dùng chử China hơn ngàn năm đó mà. Nói văn hoa trí thức giả cầy theo tiếng Hán Việt là hơi ấu trĩ chớ không phải giống trẻ con  thấy nó bình dân quá. Vì họ cho rằng chữ viết là hình ảnh của cái gì đó có thể la sự vật cụ thể hay là ý niệm trừu tượng nào đó, vậy nên sẽ tạo nên một tư duy bắt chước chứ không tạo nên tư duy sáng tạo như người ta sử dụng chữ latin hay chữ slave (như tiếng Nga) là chữ viết chỉ là symbol, là sign để gán cho một cái gì đó có thể cụ thể hay trừu tượng. Đặc biệt  China chuyển từ thờ Khổng qua thờ Mao, nghĩa là chỉ có bề trên là có tư duy còn kẻ dưới chỉ tính từ cái cổ trở xuống thôi. Nên không khó hiểu khi China là thiên đường hàng nhái. Có thể đối với những người tư duy vượt bậc thì họ hiểu nhái là không tốt ở chỗ không thể hiện sự sáng tạo của con người vê mặt tư duy và là hành vi ăn cắp hay lừa đảo  về mặt đạo đức, nhưng phần đa sẽ cho là hàng nhái là chuyện bình thường. Sực nhớ tới ông gì kia tiếng Anh nhuyễn như cháo, làm việc với Âu Mỹ, công ty niêm yết cả ở Mỹ chớ không phải hạng thường,  chớ không phải quanh quẩn góc nhà xó bếp như ta mà còn kêu là hàng fake tốt hơn hàng thiệt thì mới thấy để thay đổi cái tư duy nó khó như thế nào, cực kỳ khó. Nói có minh chứng đàng hoàng đó nghen. Để mấy xứ sử dụng tiếng đó tiến bộ thì chỉ có thể cho học tiếng thuộc hệ latin ngay từ nhỏ và thay đổi tư duy là mỗi con người  là một cá thể tự do chứ không phải là phần tử lệ thuộc vô phần tử khác. Thiệt tìnht tiếng Nhật cũng vậy nhưng ta không hiểu lắm hệ thống giáo dục của Nhật như thế nào, có thể rất tiến bộ nên họ có thể tự túm tóc họ để lôi họ lên, hehe. Có thể lả do giáo dục giảng dạy theo tư duy phương tây, với lại có thể trẻ con được học ngoại ngữ thuộc hệ chữ latin từ tiểu học. Tự nhiên nghĩ tới nền hội họa của China so với phương tây. hồi xưa China vẽ tranh theo lối thủy mặt, đường nết tối giản rồi viết tùm lum chữ gì đó chứ không phải vẽ tranh theo các trường phái siêu thực hay siêu tưởng tượng như Âu châu, cũng hơi giống trẻ con nữa, hehe. Có những cái thuộc loại không thể sửa lại được thì không cần sửa vì có sửa được đâu, chỉ cần dung nạp những cái khác hay ho hơn thì sẽ đầylùi những cái tệ mà không thể sửa đó. Có thể một trăm năm sau chữ China cũng trở thành cổ ngữ như động vật có trong sách đỏ cần bảo tồn, hehe. Đừng tưởng to mà sống lâu, khủng long vì to quá nên chết hết sạch, chỉ có loạì thằn lằn nhỏ bé mới còn tồn tại đén ngày nay đó mà. Vần đề là sự tiện dụng, easy to use.

or how my heart breaks

Thứ Tư, 14 tháng 9, 2016

Trẻ con

Học  tiếng China, gạch tùm lum như con nít gạch đó, nhớ chuyện đứa cháu hồi nhỏ. Khỏang cỡ 2 tuổi, nó cầm cây viết gạch tùm lum lên tờ giấy, ta hỏi con vẽ cái gì vậy. Nó chỉ cái này là cái nhà, cái này là xe hơi của ba. Ta hỏi sao cái xe mà không có bánh xe sao chạy được. Nó quẹt cho mấy phát. Ta cười, trời bánh xe bự như vầy to hơn cả xe che mất xe luôn thì sao chạy được, bánh xe của ba con nhỏ nhỏ mà. Nó ráng hết sức gạch mấy nét nhỏ xíu. Ta cười, ừ bi giờ xe có bánh rồi, chạy được rồi, nó khoái chí quá lam điệu bộ như lái xe đó.

Trung thu

Ngưởi kia hỏi là chị mua bánh trung thu chưa, rồi nói là gần nhà em người ta làm bánh bán rẻ lẳm, có 10k một cái hà. Người lao động linh tinh ráng cái tết trung thu cho con cái đó mà. Thấy tội nghiệp gì đâu. Tại thấy ta lèo phèo, ăn mặc lèo phèo đó mà nên nghĩ là ta hợp với mấy cái đó, hehe. Tính ta lèo phèo chỉ thích mấy loại cóc ổi me xoài chớ không ham ba cái đồ mắc tiền như pomme mỹ, cherry, nho mỹ... , ăn chút cho vui chớ cũng ngán vì nó ngọt, trong cái đám lùng nhùng đó ta chỉ khoái có mỗi pomme xanh vì nó chua, dâu tây nữa cũng vì nó chua, hehe. Có lần tới nhà đứa em nó đi đâu về tha cho 1 bịch cóc chín rồi nói em biết chị thích cóc chín với xơ ry, hehe. Ta nói nhà không có lò nướng thì em không làm bánh trung thu được thì làm bánh dẻo ăn cũng được mà, làm bánh dẻo dễ làm mà. Làm cho vui, sạch sẽ nữa. Còn bánh trung thu mua mấy chỗ đó cũng được không có chất bảo quản. Người ta kêu ta bày cách làm bánh dẻo. Hỏi đúng người rồi, hehe. Người này chỉ biết ăn chớ có biết làm đâu. Ta làm thợ phụ thì được chớ kêu ta siêng làm mấy cái đó thì chắc trời đổ mưa quá. Có khi thợ chính bày ra đó rồi mắc công chuyện đi đâu đó thì ta ráng mà ôm cho hết chớ bột đường bày ra đó mà để đó ngày mai làm thì chỉ có đổ thùng rác. Năm nào ta chẳng có bánh trung thu được cho, nói xúi quẩy sang năm không ai thèm cho ta bánh trung thu nữa bi giờ. 

Thứ Hai, 12 tháng 9, 2016

Nữ công gia chán

Thấy người kia chiên trứng, ta kêu đập có 1 cái trứng gà mà cũng phải cần tới 2 tay chi cho mệt vậy trời. Người đó kêu chớ 1 tay làm sao được, chị làm coi có được không mà nói. Ta cười bữa nào tao biểu diễn cho mày coi, tao là chúa lười nên bớt được động tác nào là tao bớt ngay, chỉ có trứng vịt vỏ hơi cứng nên không dám manh động phải dùng 2 tay chớ trứng gà là bắc cái chảo lên dùng 1 tay đập vô cạnh chảo rồi liệng trứng vô chảo, vỏ quăng vô thùng rác, nhanh gọn lẹ. Nấu ăn là ta làm biếng nếm lắm, cứ áng chừng mà nêm, bữa nào đầu óc hơi khùng thì mới nếm vì  sợ mắc nghĩ ngợi gì đó nêm tới 2 lần thì xong luôn hay là nấu món gì lạ lạ thì nếm thử chứ không thôi phải một mình mình nấu, một mình mình ăn cho hết. Vậy mà cũng có bữa khùng nên mặn chằng hay lạt nhách. Kỳ vậy đó. Ai phải thương ta khủng khiếp lắm thì mới chịu nổi ta, hehe. Cắt thịt là ta ghét nhất cái vụ lạng miếng thịt thiệt là mỏng lét, vì thấy keo kiệt gì đâu. ngày xưa đói nghèo có một miếng thịt nhỏ xíu 10 người cầm chén đứng chờ nên ông bà phải cắt mỏng lét để chia cho đều, bi giờ thấy thịt là trợn tròn mắt mất hồn mà còn nghĩ theo nếp xưa cắt mỏng lét chi cho cực vậy trời, đừng có phang cục thiệt bự là được rồi. Cắt dưa leo cũng vậy, người ta cắt miếng dưa mỏng lét ăn chẳng thấy giòn gì hết chỉ để thấy cho khéo tay đó mà. Ngày trước mỗi lần nấu nướng gì là ta lãnh phần lột hành tỏi vì cái vụ này cay mắt nên ai cũng ớn, nhắm tịt mắt lại mà lột thì lấy gì mà cay, dễ ợt ha, hehe. Với lại cái phần rửa chén nữa vì nhà ta ai cũng khéo tay hết trừ ta ra, với lại ăn xong no ai cũng làm biếng nên thôi ta lãnh mấy phần đó cho mau thấy. Bây giờ tụi nhóc nhiều nên để tụi nó làm. 

Thứ Bảy, 10 tháng 9, 2016

what do you wish

May i do it for you? I wish happy time would be extended and unhappy time would be shortened. We would have more love and power to overcome the difficulty. We would love more because we don't have much time to love till we die. Hehe, it sounds fearful as we would die tomorrow. You would catch me when i fall, and i do the same, for you. I would support you with any decision you make. We would never separate even though whatever happens. 

Dễ ợt

Nghe mấy cán bộ kêu là bi giờ giảm biên chế khó lắm, tại vì đụng đâu toàn là con cháu, dây mơ rễ má. Ta cười, khó hay dễ không quan trọng, quan trọng là phải giảm bằng mọi cách không thì chết chìm hết lúc đó chết hết khỏi khó với dễ. Mấy người kêu chị không làm trong nhà nước nên không biết, chớ sao mà giảm được. Được hết mà, hehe. Cái tàu chứa được 1 trăm người mà tới 2 trăm thằng chen nhau lên tàu thì nó không chìm mới là lạ. Vậy giết bớt 1 trăm thằng để cứu tàu hay là để đó cho tàu chìm 2 trăm thằng chết, mất cả tàu. Chơi giang hồ trùm mền quýnh chết chớ không có luật lệ chi hết trơn. Ngầm cho phép mổi thằng lượm thằng đứng gần đó quăng xuống biển. Lẳng lặng mà làm khỏi kinh thiên động địa. Cái đám trên tàu thì thằng nào cũng chó chết như nhau mà nên thằng nào cũng đáng chết. Thằng nào khôn hồn thì sống, mống thì chết. Ít nhất cũng quăng được vài chục thằng, một số thằng khác non gan sẽ sợ bỏ chạy khỏi thuyền ngay, giảm thêm vài chục thằng. Túm đại thằng nào đó rồi vu là nó ăn cướp để cả thuyền hè nhau quăng nó xuống nước, trong băng đảng ăn cướp thì thằng nào chẳng có nghề ăn cướp. Nên thằng nào bị chỉ mặt thì thằng đó la con dê tế thần chết. Không có luật lệ, không xử gì hết cho cho mắc công. Lâu lâu có thằng nhảy lầu tự tử như xứ đàn anh đó.  Đảm bảo phát một là ba cái đứa dây mơ rễ má cỏn con sẽ tự bỏ chạy ngay.

Ngày xưa lắc xưa lơ


Thứ Năm, 8 tháng 9, 2016

ráng

Thấy người ta kêu là đồ ăn còn một chút nên ráng ăn cho hết ta thấy chi cho mệt vậy. Ta đã không ăn nữa thì dù còn có 1 muỗng ta cũng không ăn, ngang ngược vậy đó thì chỉ có má ta mới chịu nổi ta, hehe. Cái bụng chớ có phải cái thùng nước lèo đâu mà đổ tùm lum thứ vô. Ta ghét nhứt cái cảnh ăn chừa lại một miếng trong dĩa đó, giống như để đồ thừa cho người khác ăn. Người ta sợ ăn hết thì kêu là tham lam nên chừa lại chút ít đó mà. Thiệt tình ta chẳng biết chừa lại để làm gì, để đổ rác á, hay để cho chó, mèo ăn chứ chẳng lẽ để cho người khác ăn đồ thừa. Ở xứ này thì chó mèo không có ăn đồ riêng đó mà. Nhập quốc tùy ta, nhập gia tùy tục. Không tránh khỏi kiểu đó được nên ta thấy món nào còn khoảng 1/3 dĩa hay 1/2 nếu là dĩa nhỏ thì ta thôi ăn món đó, ai ăn kệ người ta, ta không đụng vô khỏi phải mắc công ăn chừa lại một miếng cho người khác ăn đồ thừa. Ở nhà thì dễ, ta có thể dọn miếng cuối cùng sau khi nói còn miếng cuối con ăn hết luôn nhe, vậy là xong. 

Thứ Hai, 5 tháng 9, 2016

Ngày xưa

Ngày xưa, khi anh ta mua xe honda, ảnh tập cho chị và anh ta thôi vì ảnh thấy ta còn nhỏ và yếu ớt, do đau bịnh hoài. Nói nhỏ vậy chớ ta cũng học đại học rồi năm thứ nhất hay sao đó quên mất rồi. Ta hỏi chị ta cách chạy xe, hỏi sang số, trả số, lên ga, rồi thắng ra sao. Sau đó sáng ta dậy thiệt sớm, ta lấy đại xe chạy thử vì sáng sớm vắng người mà chớ xin biết là chưa chắc cho chạy vì nhìn ta yếu ớt lắm mà, hehe. Ta chạy một vòng rồi chạy vê nhà, anh ta thấy ta lì như trâu đó nên mới biểu chị ta ngồi phía sau để giúp ta chạy vì dù gì đã chạy một vòng rồi mà. Hình như chạy 1 buổi là ta chạy xe được. Khi ta học xong đại học, lúc đó chỉ có cơ quan nhà nước là chủ yếu, mà vào cơ quan nhà nước thì chỉ là do gởi gắm thôi. Lúc đó ta làm một mớ đơn đi xin việc, theo hiểu ăn may đó mà chứ trong thâm tâm nghĩ là khó mà xin được việc. Ta cứ xách cái xe đạp mà chạy một ngày trên dưới chục cây số, có bữa kia má tình cờ hỏi ta đi đâu có xa không, ta mới nói mười mấy hai chục cây số gì đó, má ta hết hồn bắt chị ta đi cùng với ta vì ta nhỏ thó, ốm tong teo. lúc đó chị ta mang bầu gần sanh nữa chớ, hai chị em chở nhau trên xe honda để ta đi rải đơn. Chắc má nghĩ mấy lần kia ta cũng đạp xe đi xa lắc vì có bữa ta đi buổi sáng tới hơn đầu giớ chiếu mới bò về tới nhà, đói meo. Trời đất, nghĩ lại thấy ta lì thiệt.

Làm lẹ lên

Thấy người ta rảnh quá nên bịnh, kêu là dạy chữ Hán để hiểu lịch sử. Để hiểu hồi thời xưa lắc xưa lơ ông cha viết cái gì. Hehe, chắc mấy cha nội đó rình coi blog của ta thấy ta nói học tiếng Chína để coi mấy câu liễn cùng với sách vở của ông bà cố cao tằng tổ gì đó nên kêu um sùm để xin tiền đó mà. Mỗi việc tổ chức hội thảo về có nên hay không nên dạy chữ Hán cũng xin được một mớ money đi nhậu rồi, lập đề án dạy dỗ kiếm được một mớ nữa. Cứ mổi bước là có tiền bước đó. Cứ có tiền la mần tới, còn học hành thì kệ cha tụi nhỏ, còn lịch sử thì vẽ ra cho vui thôi. Thử coi lịch sử từ khi có đảng có đúng được mấy trăm gram không hay rặt láo toét? vậy thì ba cái thời xưa lắc có biết cũng chẳng để làm gì. Ai muốn biết thì tự tìm tòi để mà biết chẳng cần phải bắt ép. Thiệt tình học chữ Hán ta cũng chẳng biết để làm gì, vì học như vậy là học kiểu nửa chừng xuần. Vầy nè, chữ hán một gạch ngang nghĩa là một, hán việt là nhất. Hết, học chữ hán là học tới như vậy thôi. Qua China kêu là nhất thì tới ông cố nội người ta cũng không hiểu nghĩa là gì mà phải đọc là yi người ta mới biết. Vậy lỡ học thì học luôn chữ yi, thì như vậy gọi là tiếng China rồi chử đâu có phải là chỉ là chữ Hán thôi. Mà học tiếng China thì khó dụ dân ngu khu đen. Hay là xin China thêm tiền để cho mỗi tỉnh một viện Khổng tử hỗ trợ dạy chữ Hán, mai mốt mà có đổi thành tỉnh Quảng Nam cũng đỡ sốc, hehe. Thiệt tình ta hỏi mấy người học ngữ văn cái vụ tiếng Hán này ta mới biết là họ chỉ học chữ Hán và Hán việt chở không học cách đọc. ta nghĩ họ háng rộng hóa ra là hán hẹp, hehe. Túm lại là cán bộ hán rộng nhiêu quá, mà đi uống café trong giờ làm việc lại bị dân ngu khu đen soi mói nên không dám đi, mới ngồi nghĩ ra trò học tiếng hán để kiếm tiền đó mà, chớ chẳng phải lịch sữ với địa lý gì hết trơn. Cán bộ nên vẽ cho thiệt nhiều, đặng cấp trên có lý do xin tiến China để dạy tiếng trung ương, vì còn mong muốn tiến lên xhcn dưới sự lãnh đạo tuyệt đối của đảng thì còn phải xin tiền China dài dài, lúc đó mỗi em chấm mút một ít cả nhà cùng vui mà, mà muốn vậy thì phải đưa tiếng China thành tiếng trung ương, còn tiếng Việt thành tiếng địa phương. để dễ bề quản lý thống nhất chớ. 

Thứ Sáu, 2 tháng 9, 2016

how long is enough?

I don't know. Sometimes, a day is too long but a year is too short. What is love? Love is that when two halves find each other I try to forget you but i can't. I try more i miss you more. And you too, i'm sure. Because i love you and understand you. Very much. Time burns the fake love and blows up the real love . Sometimes, i think we look like two children because we are afraid of everything but ghost. It's funny. 

Khó tính thiệt

Người kia qua xin nhờ vô mạng làm gì đó, ta chỉ sợi cáp mạng để móc vô đó mà làm. Ta đang check mail bỗng dưng thấy báo lỗi. tưởng bị cái gì, nhìn lại thấy máy ngừng kết nối. Nhìn qua thấy người đó đang loay hoay móc sợi dây mạng của ta vô máy của nó. Ta không thích laptop vì màn hình nhỏ, bàn phím cũng nhỏ, cực chẳng đã mới phải xài. Cứ bàn phím to, màn hình lớn mới thích. Ta nổi khùng hỏi tại sao con lại rút sợi dây cáp mạng của cô mà không xin phép, tại sao lại tùy tiện vậy. Nó sợ sanh mặt. Ta chẳng biết nó đi làm ở công ty của nó thì nó hành xử như thế nào. Chịu thua. Nhớ hồi xưa. Lúc đó ta chuẩn bị bàn giao công việc để qua phòng khác. Một bữa kia, một đồng nghiệp của ta kêu lên là sao số liệu trong máy của chị kỳ lạ vậy. Ta hết hồn, vì máy ta lưu số liệu hơi bị nhiều nên ta share cả ổ cứng cho cả phòng cùng sử dụng khi cần đó mà. ta kiểm tra lại thì phát hiện ra ai đó đã quây tùm lum trong máy của ta. Ta bực mình dễ sợ, hỏi thì không ai nói là đã làm cái việc đó. ta khùng lên chửi um sùm. Vì trừ những người mới vô thôi, còn người cũ thì phòng ta ai cũng dễ thương hết cả. Vì tự tiện chui vô máy ta làm mà không hề được sự đồng ý của ta mà còn làm tá lả bùng binh như vậy sao không nổi khùng được. Cái chuyện mất dữ liệu mà phục hồi lại thì đúng là dễ nổi khùng vì không chỉ phải phục hồi mà còn phải kiểm tra độ chính xác của nó, vậy mới cực. Chắc lúc đó ta khùng lắm nên càm ràm cả buổi. Ông sếp mới của ta thấy vậy nên kêu ta là có mỗi việc đó mà sao nói um sùm. Lúc đó ta hiểu lý do ngay, chính là ổng biểu con nhỏ tiếp nhận công việc của ta vô máy ta ngồi để nghiên với cứu cái gì đó, nên khi ta đi công tác ngân hàng cơ sở thì nó chui vô đó quây te tua cái máy của ta. Vì nó vừa ngu vừa ẩu tả nên mới xảy ra sự cố vậy chớ thiệt tình nó cũng không cố ý làm vậy. Còn ông sếp đúng là loại tào lao xịt bợp, ngu si vậy mà cũng lên làm sếp được mới hay ho chớ. Sau đó ta nghe mấy người khác kêu là khi chị đi công tác thì em thấy nó ngồi vô máy chị làm, em có hỏi sao lại vô ngồi máy người khác thì nó kêu là sếp biểu nên nó làm. Vì mấy người kia cũng không hề nghĩ là người ta có thể cẩu thả đến vậy nên họ cũng không để ý, vì sếp vừa ngu si vừa tào lao, cả phòng ai cũng biết điều đó chẳng qua kệ ổng. Cãi với người ngu không xong, hơn nữa lại là sếp nữa nên tốt nhất là kệ tía ổng đi. Thiệt tình ta chẳng hiểu mấy hạng người như vậy người ta làm việc kiểu gì, cả sếp lẫn lính đều hành xử kiểu không thể chấp nhận được, mà những người như vậy không ít, nhất là trong những nơi có chữ nhà nước. Đúng là nền giáo dục  VN.

Thứ Ba, 30 tháng 8, 2016

Học chữ Hán

Thấy cái ông thiến sĩ gì đó nói là phải đưa tiếng hán nôm vào dạy phổ thông để nói cho đúng, người khen người chê tùm lum. Ta thiệt tình chẳng hiểu như thế nào là đúng, như thế nào là sai, như thế nào là trong sáng, như thế nào là đục ngầu. Bi giờ cán bộ mở miệng nói cái gì là cái đó đúng, nhứt là cán bộ càng bự nói càng đúng. Cô kia nói là bố đứa bạn em, ta kêu là sao mày không kêu ba nó mà mày kêu bố hả, tao thấy mày kêu là ba mẹ mà. Cổ nói là con đó kêu ba nó là bố. ta măc cười, vậy sao mày thấy người ta kêu tía, kêu cha, kêu thầy mày không kêu như vậy, chưa bao giờ tao thấy mày mở miệng nói từ tía mà,  mấy thằng anh mỹ thì mày kêu là dad đi, pháp kêu là papa đi. Đảng nói kêu bố mẹ nghĩa là kêu kêu bố mẹ là trong sáng, chứ đừng có nghĩ là cán bộ miền bắc đồng hóa miền nam để dễ cai trị nghen. Thiệt tình hồi nhỏ thời còn đi học phổ thông ta học ngữ pháp tiếng việt có học từ hán việt thì ta biết bậy bạ chớ ta ta chẳng hề quan tâm ba cái hán việt hán nôm hay hán nô gì hết trơn. Bi giờ học chữ China ta mới để ý hán việt là gì. Ta chẳng hiểu sao hồi xưa cha ông học chữ hán rồi đọc ra nghĩa hán việt mà không đọc thẳng ra tiếng việt, nếu tiếng việt không có thì tạo từ mới cũng chấp nhận được đi, đằng này đã có mà còn nghĩ ra cái hán việt để làm gì. Chắc để cho thấy bí hiểm của người có chữ, giống như tiếng lóng của dân giang hồ đó mà. Nhưng chắc nhất là do nói ngọng mà ra, hehe. Giống như shou là tay, nói ngọng riết thành thủ chẳng hạn, và rồi người ta cho rằng nói thủ là cao cấp, nói tay là thấp hèn mà không biết là do người ta nói ngọng mà ra, hehe. 

Thứ Hai, 29 tháng 8, 2016

đâu có khó

Bé học tiếng Anh, bé khoe là bữa nay học được 3 từ. Ta hỏi bé là bé học từ gì, kể cô nghe coi. bé đứng ngắt ngứ một hồi rồi kêu là con quên mất rồi, hehe. Ta cười, học gì kỳ lạ vậy, học rồi quên mất tiêu ý như người ta không học. Bé chạy lên lầu học lại. Sau đó bé khoe là con học thuộc rồi, bi giờ con thuộc tới 5 từ. Ta kêu, bé đọc cho cô nghe cái coi. Thấy bé đọc chưa chuẩn lắm, Ta kêu bi giờ mình vô google hỏi cái đó là gì coi thử google có hiểu không nhe. Ta mở google bật chức năng tìm kiếm bằng giọng nói rồi kêu bé đọc. Google đi kiếm từ khác nên ta kêu bé đọc lại. Ta nói cái này là mấy chú người Mỹ làm nên nói không đúng tiếng Mỹ mấy chú đó nghe không hiểu, mà còn hiểu lộn qua cái khác đó, giờ mình phải đọc cho đúng thì mấy chú đó mới hiểu thì mới đi kiếm cho mình được đó. Rồi ta đọc thử một từ. bé thấy bật lên đúng nên thích chí quá, ráng đọc mấy từ khác. Từ nào mà ráng hoài không xong thì bé kêu cô đọc thử cho máy nghe có đúng không. Muốn học thì có thiếu gì cách học.

Thứ Tư, 24 tháng 8, 2016

Ham hố

Má kể hồi xưa ông ngoại dạy má chữ Hán, ông ngoại viết chử lên tờ giấy rồi má lấy tờ giấy để lên trên đó đồ từng chữ, viết bằng bút lông nét mạnh, nét nhẹ chớ không có viết tào lao như ta, hehe. Tại vì má thấy ta ngồi tập viết chữ China đó mà. Má cầm lên coi thấy ta vẽ lung tung beng ra đó. Ta học như vậy mà bữa nay còn chưa luyện xong mấy bộ thủ của tiếng China, nói vậy chứ cũng gần xong rồi vì bi giờ già rồi, đầu óc đặc lại rồi, với lại ham hố tùm lum thứ đó mà nên chậm đó không thôi giờ cũng đọc bập bẹ vài câu được rồi, nếu nói tập viết như vậy chắc tới tết Marốc cũng chưa xong. Mấy người bạn thấy ta viết lằng nhằng hỏi là cái phi vụ tiếng Tây Ban nha sao rồi, ta đành chịu chết bỏ qua, vì tiếng Tây ban nha cũng không quá khó nên để đó, mai mốt quay lại. Họ hỏi vậy bi giờ học tiếng Tàu thôi hả, mai mốt định qua China sống hả? Người khác thì kêu qua kiểu này chắc qua Đài loan chớ qua China sống cái gì. Hay thiệt đó, ngươi ta sợ China đồng hoá đến nỗi  sợ cả tiếng China. Khi mà người ta có đủ kiến thức nền, khi mà người ta hiểu văn hóa của càng nhiều xứ sở khác nhau thì càng không dễ bị đồng hóa. Họ càng thể hiện được chính kiến của mình. Họ càng dễ thích nghi và cũng càng dễ tha thứ, dễ dung hòa những cái quan điểm khác biệt nhau. Nói chung là càng dễ sống nhưng lại càng khó trị, hehe. Ta buồn cười, trời đất, vẫn đang ôn tiếng Anh, tiếng Pháp hàng ngày đó mà, sao không biểu tui qua Anh hay Pháp để sống. Chắc hồi mới học tiếng Tây ban nha người ta nghĩ mình đang định qua Tây ban nha để sống quá, vì họ đậu có nghĩ là dân mấy nước Mỹ latin nói tiếng Tây ban nha với Bồ đào nha đầy ra đó. Đúng là bỏ lâu quên hết sạch, ngữ pháp tiếng Pháp ta muốn quên hết, mở miệng nói là y như trẻ con nói đó, sướng gì đâu, người ta nghe chắc mắt tròn mắt dẹt ngạc nhiên vô cùng tận, hehe. Nhưng coi lại thì nhớ lại liến đó mà. Giống như lâu rồi không gặp thì quên mất tiêu, chỉ cần nhìn thấy cái dáng đi là biết liền đó mà đâu cần phải nhìn thấy cái mặt thì mới nhận ra. Nó ăn vô máu rồi, chẳng qua cất kỹ, lớp này chồng lên lớp kia bụi bám tùm lum thì tưởng là không có nhưng mà nó vẫn đang nằm chình ình ở đó, không thoát đi đâu, kiểu sống để bụng, chết mang theo đó mà, hehe.