Chào


Nếu tình cờ bạn đọc bài mà cảm thấy nhẹ nhõm người hay mỉm cười thì ta rất phấn khởi. Hihi

**

1

2


Chủ Nhật, 31 tháng 7, 2016

Are you ready

That night, i saw you in my dream. It is a funny dream. I've never thought that i live without working. In that dream, you suggested that i didn't need to work anymore. I asked you what i would do? You said that you need me to help you. I stupidly asked you what i could help you. I was ready to help you because i love you. You were laughing and replied that i would be happy, glad, and pretty forever, i would smile and whisper into your ears that i love you. That was all i had to do. You were kidding me. So i turned back not to look at you. You grabbed my arm and said that i was good at kidding someone why i didn't think you played me a joke. And you added that you were kidding me but it was a truth. 

Thứ Sáu, 29 tháng 7, 2016

nữ công gia chán

Cô nói là nấu canh xong, tắt lửa rồi phải mở nắp xoong. Ta nói con chẳng có mở vì chẳng có tác dụng gì hết. Cô kêu là ông bà hồi xưa dạy phải mở nắp, rồi gỉai thích là nếu đậy nắp thì rau đen. Ta cười, con đậy nắp đó mà rau đâu có đen, đâu phải cái gì hồi xưa làm bi giờ cũng áp dụng một cách rập khuôn không suy nghĩ, ví dụ như hồi xưa nhà giàu mới có nồi đồng, bi giờ người ta đâu có nấu nồi đồng không phải vì đồng mắc mà do sử dụng nồi đồng có thể nguy hiểm đến sức khỏe. Cô vẩn khăng khăng là vẫn phải mở nắp. Cái con này cứng đầu lắm mà, nói mà không có cơ sở thì nó cóc có nghe đâu mà, thương lắm thì mới gân cổ cãi lại, không thương thì cười phát một coi như nghe tấu hài, vô tai này bay ra tai khác là xong, hơi sức đâu mà bận tâm. Ta nói xa nói gần mà cô không hiểu ý gì hết. Hồi xưa nấu toàn bằng nồi đất, nó giữ nhiệt lâu nên khi tắt lửa có khi nước trong nồi vẫn còn sôi lăn tăn, vậy nấu xong phải mở nắp ra để mau nguôi chứ nếu đậy nắp có khác gì hầm rau nên nó không rã ra thì hơi bị lạ. Bi giờ người ta kho cá kho tộ chẳng hạn người ta hay dùng nồi đất là do vậy. Ta thì làm biếng ba cai khoản nữ công gia chán nhưng ta nấu ăn riết rồi ta phát hiện là người ta nấu hơn nhau là ở chỗ canh lửa như thế nào, khi nào lửa to, khi nào lửa nhỏ, độ to, nhỏ khác nhau như thế nào nữa, chớ ba cái công thức thì đầy ra đó. Bi giờ nấu còn dễ hơn nhiều, muốn bò kho mua gói bột nêm bò kho bỏ vô, muốn lẩu thì mua gói lẩu bỏ vô, vậy là xong. Thiệt tình ta chưa bao giờ xài mấy cái thứ bột nêm loại đó vì ta thấy sợ sợ, chẳng biết người ta bỏ cái gì ở trỏng. Đạo đức xhcn và kiến thức của con người mới xhcn đặc biệt lắm mà. Đề phòng vẫn hơn. 

Thứ Ba, 26 tháng 7, 2016

Sở đoản, sở trường

Đứa nhóc kia hỏi nếu cô vô lớp mà cả lớp phá ra cười thì cô làm gì. Ta cười, dễ ẹt. Nó gặng dễ là dễ làm sao, tự nhiên cả lớp cười mình mà cô còn cười kêu dễ làm sao. Ta cười, dễ thiệt mà, cô sẽ đi lên bục cúi đầu cám ơn, tụi nó cười thêm cô cám ơn thêm vài ba lần nữa. Sau đó cô phát biểu cảm tưởng là minh rất vui sướng, mình nghĩ là sau này mình có thể đi đóng phim hài được, chỉ cần thấy cái mặt mình ló ra trên màn ảnh là khán giả cười ồ, vậy chứng tỏ cái mặt mình rất khôi hài. Từ xưa tới giờ mình không nghĩ là mình buồn cười đến mức đó, bữa nay mình mới biết, mình cám ơn các bạn lần nữa. Đảm bảo cả lớp hết cười ngay lập tức, hehe. Vậy không dễ bộ khó hả?

Thứ Hai, 25 tháng 7, 2016

START Chinese Kangxi Radicals Practice 康熙部首练习

Hay ho thiệt

Coi cái clip kia thấy người ta đi ăn đám cưới bị lấy trộm túi xách, ta thấy kỳ cục quá chừng. Đám cưới gì mà ăn trộm tùm lum trong đó, giống kinh doanh đám cưới quá chừng. Đám cưới cả ngàn người là chuyện bình thường. Phần đông người ta đi ăn đám cưới là phải đi vì bữa trước nó đi đám nhà mình rôi, vì đó là sếp hay con cháu chắt chút chít gì đó của sếp nên không đi thì sếp đì sói trán, là dịp để trả ơn trả nghĩa hay để hối lộ gì đó chớ không đi vì mừng cho họ. Sau đám cưới thì khoe lời mấy chục, mấy trăm, mấy tỷ còn không thì hít hà may quá đủ vốn. Tóm lại là kinh doanh, vậy nên sao trong đó không ăn cắp ăn trộm tùm lum được. Nhớ ngày xưa lắc, ta thấy cái vụ cưới tùm lum ta ớn qua chứng nên tuyên bố, mai mốt em có lấy chồng em không mời ai, báo trước để khỏi rầy la, mấy người cơ quan mới chọc, em không mời thì anh cũng gửi quà mừng em mà, nghe tin em đám cưới là gửi quà liền mà nên mời anh đi ăn một bữa chớ. Không biết nói sao, ta cười trừ tại vì thầy bói phán là em lấy chồng sớm thì phải lấy tới 2 lần nên em mà mời 2 lần mấy anh chị chửi tắt bếp, em lấy chồng muộn thì lấy 1 ông thôi, lúc đó mấy anh chị già răng rụng hết sao đi ăn được nữa, tóm lại lý do rất hợp lý, hehe. Mấy chị kêu không sao, 2 lần chị cũng đi luôn, hehe. Bữa kia vui miệng ta kể lại cho mấy đứa bạn nghe, mấy đứa nói không mời cũng tới, tới để coi cái mặt cái thằng nào biểu được con Uyen chịu nghe lời nó. Con này cứng đầu quá mà. 

Chủ Nhật, 24 tháng 7, 2016

Đẳng cấp

Nghe kể cán bộ kia đi du lịch ở Thái lan, dạy con ăn buffet là lấy đồ ăn ít ít vừa đủ ăn vì nếu lấy nhiều ăn không hết sẽ bị phạt. Nói chung nhưng vậy cũng tốt nhưng nhìn vô là thấy đẳng cấp liền. Người cao cấp thì dạy con là con ăn bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu, lấy nhiều quá nhìn vô thấy tham ăn tục uống, nếu ăn không hết bỏ mứa thì rất phí phạm, nếu phần thừa đó con không lấy người ta có thể đem cho người nghèo đói ăn, có cho thì cũng cho một cách đàng hoàng mà, còn không đừng có cho. Người thấp cấp  thì dạy con là làm bậy coi chừng bị phạt. Tụi nó cũng sẽ hành xử như như nhau cũng lấy đồ ăn vừa đủ nhưng nhận thức và nhân cách của chúng sẽ khác nhau hoàn toàn. 

Thứ Sáu, 22 tháng 7, 2016

You win

That night, i had a crazy dream. I saw we had a bracelet. Yes, a big bracelet. It tied our right arms. It turned into many colors depending on our feeling. I tried to untie but i couldn't. You knew that i was very stubborn, i didn't want to depend on anyone so when i tried to do, you told a joke to provoke me. I was angry because i felt impotent. And then i cried. You knew i would be calm late, so you did nothing.You understood me. You whispered into my ear that I couldn't escape from you, when you found me, you wouldn't lose me, you would hold me tight, you would hug me tight so i couldn't run away without you, you and i had to go together not only this life but also until the next life. Next life, you would look for me, you would find me and then we would go together. When i saw your gleeful face, i was angry, i closed my eyes, hehe. Oh, i behaved like a child. 

Nửa chừng

Về quê. Thấy mấy câu liễn ở bàn thờ, đọc lõm bỏm được mấy từ. Hỏi thăm người lớn, thì họ đọc cho nghe câu liễn. Ta hứa hẹn, tết hay hè sang năm về con nhứt quyết đọc được hết mấy chữ này, hehe. Nói chuyện sau đó mới phát hiện là ông bà hồi xưa học tiếng Hán là học viết tiếng Hán và nghĩa Hán Việt, mấy người học sư phạm văn bi giờ học tiếng Hán cũng học như vậy mới ghê. Ta ngạc nhiên, vì ta cứ tưởng họ học là học nói luôn tiếng Hán chớ, ai nghĩ học kiểu nửa chừng xuân như vậy. Công nhận hay ho ghê đó, con người xứ này kỳ khôi ghê đó, từ thời xa xưa chứ không phải chỉ mới bây giờ. Ông bà nghe chắc chửi ta tắt bếp luôn, hehe. 

hear the right with the left ear ?


Thứ Tư, 13 tháng 7, 2016

Do nothing

When i don't understand something, i say nothing. If i say something that i don't understand, i'm just a speaker. It is not my knowledge. Do nothing, please. At least, for me, because i love you. I believe in you, because you're intelligent and honest you know what to do. Trying, trying and trying, we will overcome all. All the worst will pass, too. Time is not only time, it is also an opportunity. 

Thứ Hai, 11 tháng 7, 2016

Kỳ cục thiệt

Đi cắt tóc, con bé thợ phụ nó nói cái lông mày của cô kỳ kỳ, hehe. Tại quen mà nên nó mới dám nói chớ lạ mà nói kiểu đó thì tiêu.  Ta đùa, cháu đừng nhìn nữa, nhìn một hồi thấy cái gì của cô cũng kỳ hết cho mà coi, mà mày nói chuyện với cô một hồi có khi mày thấy cô suy nghĩ cũng kỳ nữa thì mệt đó, hehe.  Nhớ hồi xưa lúc mới đi làm, tự dưng một bữa má nói sao mà lông mày nhổ kiểu gì kỳ vậy. Tội nghiệp ta ghê đó, ở nhà ai lông mày cũng đẹp, chỉ có ta kỳ khôi vậy, má nhìn mọi người đều đẹp nên má quên mất con gái má có lông mày là lạ, hehe. Nhớ có lần đi làm về, bạn của ba má tới chơi, cổ thấy ta mặc áo dài nên xuýt xoa, trời, con chị ba giống chị ghê đó, rồi cổ quay qua ta nói, mày giống má mày hồi chừng đó tuổi, nhưng mà hồi đó má mày đẹp lắm chứ không như mày. Khen thấy sướng gì đâu. Có cô kia ở cùng cơ quan của ta, lần kia ta xí xọn trang điểm đi ăn đám cưới hay làm cái gì đó, mấy người khen rồi cổ cũng khen, con Uyen giống chị xyz ghê đó, ý là giống chị của ta đó. sau đó cổ chốt hạ một câu, chị nó đẹp lắm chớ không như vầy đâu. Ta mắc cười, cô ơi, đâu có ai biết chị con đâu mà cô chê con tả tơi vậy, tội nghiệp con vậy cô, lúc đó cổ mới sực nhớ nên ráng vớt vát không con mà mập chút thì cũng đẹp mà, đúng là tội nghiệp. Tội nghiệp ta ghê, ta toàn giống người đẹp mà toàn đi lựa mấy cái xấu của người đẹp để giống chớ không lựa cái đẹp để giống mới ác chớ. Đúng là kỳ cục.

Tin

Gặp mấy người bạn cũ, nói chuyện một hồi rồi tụi nó quay ra số phận, số mệnh rồi tin ba cái gì đó. ta đùa, ta chỉ đây tiến sĩ, đây thạc sĩ, đây thạc sĩ, đây tiến sĩ tới tai, đây tiến sĩ tới cổ, chỉ có tui là đại học, học gì mà nhiều quá rồi hết tin vô khoa học mà tin thầy bói không hà. Mà đúng thiệt, trong đám đó chỉ có ta là đại học còn lại là thạc sĩ trở lên, may ta cũng có 2 bằng đại học cho đỡ tủi thân, hehe. Mà ta cũng chẳng nhớ mây cái bằng của ta giờ để đâu nữa mới ghê. Chắc ở xứ này không có khoa học mà chỉ là pha học là pha cái này dô cái kia rồi học nên học riết mụ luôn chỉ tin vô thầy bói, hehe. Thạc sĩ tiến sĩ mà nghe vậy chắc chửi ta tắt bếp luôn.

Thứ Năm, 7 tháng 7, 2016

Đúng là đồ nhiều chuyện

Thấy người ta bàn tán về cái vụ nồi lẩu khủng, mấy triệu bạc đó, ta tò mò coi thử nó như thế nào. Nhìn cái thứ to chà bá đó ta thấy ngán tận cổ, dịch vị ngừng tiết ra ngay ngay. Chắc là do ta ăn ít nên thấy nhiều vậy không kham nổi nên sợ đó mà. Ăn uống gì mà xếp cả đống trên bàn vậy thấy ghê. Cái thứ đó bỏ ở bếp để nấu nướng thì bình thường, đem ra bàn mà để ngập mặt như vậy ta thấy đúng là một dân tộc đói nghèo. Tội nghiệp thiệt. Người ta bày bàn ăn phải tinh tế, thứ nhất sạch sẽ, thứ nhì đẹp mắt, thứ ba dễ ăn. Ta thấy người ta thích chất đầy đồ ăn lên đĩa, tô nhìn thấy giống như khoe nhà không thiếu thứ gì. Nhìn thấy đồ ăn chất lút mặt ta phát ớn, hết muốn ăn. Đừng chất nhiều quá đồ ăn, thấy bần cố nông nghèo hèn. Cũng đừng để ít quá, thấy keo kiệt, bủn xỉn. Như thế nào thì vừa, cái đó thì tự mà biết lấy, hehe.
Nói cái ăn nhớ chuyện mặc, tình cờ coi thấy cái hình mấy cô kia ngồi dạng chân ra khoe của, hàng quý hiếm gì đó, bà con người chửi, người khen, vui thiệt đó, hehe. Người ta bán cái gì thì quảng cáo cái đó, có cái quảng cáo tinh tế, khéo léo, có cái quảng cáo thô thiển. Ưng mua thì coi, không ưng mua thì bỏ đi, không có liên quan gì. Kinh tế thị trường định hướng xhcn cái gì mà chẳng bán được, từ đồ thượng hạng đến đồ hôi thúi, mốc meo. Tất tần tật. 

Thứ Tư, 6 tháng 7, 2016

Ngày nhỏ

Nghe mấy chuyện cưng chiều con cái nhớ ngày xưa. Ngày nhỏ, lớp 7 là ta biết xách giỏ đi chợ rồi. thỉng thoảng đi thôi vì chị ta lúc đó ôn thi tốt nghiệp THCS nên ta phải đi. má lo kiếm miếng ăn nuôi cả nhà mà. Lúc đó có chị nên ta ỏng ẻo ghê lắm, không chịu nấu cơm, đùn đẩy cho chị hết. Má la chị, chị mà không bắt ta nấu cơm là má quýnh chị, chị ta mới năn nỉ hay đại loại gì đó, ta lúc đó sợ má quýnh chị nên mới chịu nấu cơm. Đúng là sư tổ, biết cái điểm yếu của ta, hehe. Nhưng tới khi ta lên lớp 10 thì mới hay đi chợ vì ta học buổi chiều mà chị ta năm đó học lớp 12, thi tốt nghiệp và thi vô đại học nữa mà. Lúc đầu má còn dặn mua thịt. mua cá, mua rau gì đó, sau quen thì tự mà coi chợ có gì mà mua lấy, cá rẻ thì mua cá, không có cá thì mua thịt. rau thì mùa nào thức nấy, vừa ngon, bổ, rẻ. Thiệt tình mấy cái chuyện đi chợ nấu cơm đâu có tốn công bao nhiêu đâu, chẳng qua làm biếng thì thấy mệt thôi mà. Nhớ người kia, đi học xa đâu chừng một năm, kêu là không biết chi phí ăn uống ra sao. Ta cười, mày để tao nhẩm cho, 1 tháng cỡ 1 chai dầu, 1 chai nước nắm, 1 chai xì dầu, 5 ký gạo, bao nhiêu đó gas, điện, bột ngọt, bột nêm, một ngày đi chợ bao nhiêu, sáng ăn bao nhiêu... Người đó kêu để em viết ra rồi tính. Cha mẹ ơi , ta cười, giống thi hết môn vậy, để tao nhẩm phát là ra, xong secours thêm 10% nữa để đi ăn bậy bạ gì hay là phát sinh ngoài ý muốn gì đó. Tại nó nhiều tiền nên ta tính thong thả một chút, nghèo thì tính kiểu nghèo keo kiệt một chút. Thiệt tình có mỗi việc nấu miếng ăn bỏ vô miệng àm cũng không biết, tệ hơn cả con gà, con vịt luôn. Khéo thì nấu ngon, vụng thì nấu dở. Có dầu có mỡ đỡ người vụng mà, cứ bột nêm, bột ngọt, một trăm loại gia vị hỗ trợ là vụng về cũng thành khéo mà. 

Thứ Ba, 5 tháng 7, 2016

Kỳ lạ

Coi cái kia, nhớ chuyện này. Đi Taiwan, bữa kia ta đứng coi mấy chú lính đổi gác ở chỗ kia, ta thấy lạ ghê. Thấy ông kia ra kiểm tra, chuẩn bị cho phiên đổi gác đó. Ổng to cao, đẹp trai, mặt mày sáng láng mà đi làm mỗi một việc ra ngó nghiêng, rồi làm ba cái việc lăng quăng gì đó, xong rồi đứng ra một bên để mấy người lính thực hiện nghi thức đổi gác. Ta thấy xứ này sử dụng người phí phạm thiệt, hehe. Đáng lẽ cỡ đó đi đóng phim Sherlock Holmes chớ làm cái việc đi ra rồi lại đi vô thấy  đúng là phí phạm, hehe.

Thứ Hai, 4 tháng 7, 2016

Yếm thế

Thấy cái vụ người China qua làm hướng dẫn viên nói tùm lum tà la gì đó, rồi thiên hạ la um sùm ta thấy sao mà tội nghiệp thiệt. Thiệt tình ta không hiểu thực hư ra sao nhưng cái cách phản ánh và la um sùm như đó thấy đúng là trong tình trạng tự ti thiệt tình.  Âu Mỹ có kẻ chê hàng made in China bởi vì nó trên cơ China, Vn chẳng là cái thớ gì cũng bon chen chê. Nói vậy không có nghĩa là không được chê mà vấn đề là khen chê cho đúng thực chất. Có lần đi siêu thị với người kia, người kia đang lựa hàng ta chỉ cái món hàng kia nói xài cũng được, người đó cầm lên rồi đọc thấy chữ made in China liền quăng lại vô kệ và nói hàng Trung quốc chị ơi, ta mắc cười, thì hàng China, nó tốt mà, đâu phải cái gì của China cũng là xấu hết đâu. Người đó lựa hàng made in Vietnam, chất lượng không rõ nhưng giá mắc hơn, đúng là học tập và lam theo tấm gương đạo đức lộng kiếng. Lúc đó mấy người đứng gần đó nhìn ta một cách tò mò, chắc cho ta là gían điệp China quá, hehe. Con người VN đúng là yếm thế. Tại sao lại ghét China một cách tự ti vậy, ghét mà không biết mình ghét vì lý do gì, thấy đúng là tự ti quá chừng. Người ta ghét China bởi vì người ta thấy những tính xấu của họ trong đó. Họ ghét vì họ sợ thấy cái gáy dơ của mình y như vậy. Đúng ra phải biết chấp nhận sự khác biệt, miễn là nói không gây tác hại với mình. Cuộc sống sẽ bị hủy diệt dần nếu không có sự khác biệt. Có lần ta nói chuyện với đứa em, chị đi đâu mà ra khỏi nhà hàng, khách sạn... thấy một đám dông đứng ngay ngoài cửa nói nhí nhố là biết ngay không VN là China CS, bước ra được khỏi cửa là mừng qua thở phảo xúm lại đó mà, hehe. Có lần kia ta với nó đi ra quán ăn, thấy ngay trước cửa một đám đứng lúm nhúm nói ỏm tỏi, nó cười, đúng là VN hay China hén chị, hehe. Có lần ở nhà ga kia, ta ngồi lên mấy túi đồ của ta coi truyện chờ tàu đến vì mấy cái ghế ngồi chờ hết sạch rồi do người China để hành lý lên đó. Mấy đứa nhóc ở nhà mà bỏ cái gì lên ghế là ta hỏi ngay, ghế dùng để bỏ cái gì? Lúc đầu tụi nó không biết sau nghe ta trả lời vài lần là nhớ mỗi lần ta hỏi ghế dùng để bỏ cái gì lên thì tụi nó biết ngay câu trả lới là để bỏ cái đít lên, còn bàn, kệ, tủ... để bỏ đồ, tự khắc tụi nó lấy đồ ra khỏi ghế ngay. Dĩ nhiên ỡ chỗ công cộng nếu có ghế trống thì bỏ đồ lên đó là bình thường, ta cũng bỏ hoài mà nhưng nếu quá ít ghế thì ghế chỉ dùng để bó cái đít lên thôi. Tự dưng ta thấy tối sầm trước mắt, ngước nhìn lên thấy mấy cái mông tổ chảng trước mặt, ta hết hồn, đó là ta đã chui vô 1 góc xa để ngồi rồi đó. Đứng mà không nhìn mình đứng ở đâu mới ghê. Vn cũng đâu có thua. Thấy ta học tiếng China người ta tò mò, tại sao lại học. Thiệt tình là do ta đi China chơi nhưng dân ở đó không chịu nói tiếng Anh mà chỉ xổ kảo su hù tăng lủng lẻo. Đất không chịu trời thì trời chịu đất vậy nên ta học tiếng China đó mà, tại vì China rộng lớn mà ta chưa đi chơi hết nên ta mới định đi chơi đó mà. Thiệt tình ta chẳng hề có dự định đi China, đùng một cái đi ngoài kế hoạch, thôi lỡ đi thì đi cho hết, hehe. Toàn ngoài kế hoạch, ngoài dự định  không hà. Kệ người China, không chịu nói tiếng Anh nghĩa là tự họ không chịu mở cánh cửa ra tiếp thu một nên văn hóa khác, họ tự giam hãm mình trong cái lồng của họ thì họ không lớn nổi kệ họ, chẳng có liên quan gì với ta, khi họ không chủ động connect thì ta chủ động connect, miễn là connect được. Ta đùa nghe lời đảng đi tắt đón đầu mai mốt China qua lãnh đạo thì biết tiếng nó vẫn hơn. Ta thấy người Vn sao giống China quá chừng, nhất là mấy cái tính xấu, hehe. 

Chủ Nhật, 3 tháng 7, 2016

Hồi xưa nhìn hiền thiệt bi giờ dữ như bà chằn


Global citizen

Coi chuyện bỏ phiếu Brexit, thấy vui thiệt, hehe. Lúc đó ta đang đi chơi nên không biết, ta cứ đi chơi đâu đó là có chuyện hay ho xảy ra. Nghĩ lung tung. Nói hơi quá đáng nhưng thiệt tình khái niệm quốc gia là những cái gì khá trừu tượng đối với những con người hiểu biết nhiều trong xã hội ngày nay, hehe. Đối với họ, chỉ có cá nhân họ và những cái liên quan tới cá nhân họ như gia đình, bạn bè, công việc mà  nơi để thực hiện công việc đó là công ty và toàn bộ trái đất này hay cả vũ trụ là thực sự có giá trị. Quốc gia chỉ là cái ranh giới gì đó để khẳng định họ thuộc về nơi đó một số giá trị về cá nhân thôi. Nói chi đâu xa, ngay ở xứ ta. dân ngu khu đen nghe đảng lãnh đạo đánh pháp, đánh mỹ để giành độc lập, tự do. Giành xong độc lập tự do, mà thiệt sự không biết có độc lập tự do hay là thuộc địa kiểu mới cho xứ khác nữa,  rồi họ bỏ chạy trối chết qua pháp mỹ để sống. Thử hỏi quốc gia có ý nghĩa gì trong mắt họ? 

Thứ Sáu, 1 tháng 7, 2016

Ngày xưa

Thấy mấy nhóc đi thi, nhớ hồi xưa. Ngày ta thi đại học ta bị sốt xuất huyết, đi thi mà quên mang viết nữa mới ghê, tới trường may nhờ có người bạn chở giùm ta về nhà lấy viết. Chắc bịnh đầu óc khùng điên đó. Ta đôi lúc quên mấy cái dô diên ghê đó, có lần ở đại học ta quên ngày thi hết môn, mấy đứa bạn thi xong không thấy ta nên chạy tới nhà hỏi thăm, hóa ra ta nhớ lộn ngày. Bữa đó là thi vấn đáp chớ không phải thi viết nên ai muốn thi lúc nào thì tới lúc đó. Cha mẹ ơi, ta phóng một mạch đến trường nhưng thi xong mất tiêu. Ở nhà có chuyện quên gì là mọi người đem ta ra làm ví dụ về cái sự quên, may quá có đứa em ta cũng có lần quên ngày thì hết môn, có đồng minh. Ba cái nhỏ nhỏ thì ta quên chớ mấy cái quan trọng thì đâu dám quên, hehe. Ai mà làm ta nhớ ghi khắc cốt thì người đó hết đời luôn, hehe. Ta nhớ dai tới kiếp sau luôn. Ngày thi cuối cùng xong tối hôm đó ta sốt đâu tới hơn 41 độ nên vô bịnh viện cấp cứu luôn. Xém chút chết, xém chết mấy lần chớ không phải một lần, ta mấy lần vô bịnh viện cấp cứu luôn mà. Chị ta chăm sóc ta trong bịnh viện, biết ơn chị ghê đó. Lúc đó ta uống nước chanh đến nỗi mấy tháng sau nghe mùi chanh ta còn sợ. Bình thường thì ta thích nước chanh, ta thích cái gì chua chua đó mà. Ta mắc nợ nhiều người chắc kiếp sau còng lưng mà trả quá. Bi giờ không biết có ai mắc nợ ta không để ta xách giỏ đi đòi nợ chớ, để thêm 1 kiếp nữa nợ chồng nợ người ta trả không nổi thì sao, tội nghiệp mà, hehe. Mạng ta lớn hay ta mắc nợ mà chưa trả hết nên còn sống tới bi giờ. Đợt đó ai cũng lo cho ta nhưng ta vẫn đậu, thừa điểm cả khúc. Mấy chuyên ngành dễ ẹt đó thì ta vừa thi vừa chơi. Lại tự kiêu rồi. Hồi xưa mỗi lần ta nói gì là nghe người lớn nói không được tự kiêu, ta nghe câu đó thuộc lòng, ta làm cái gì cũng bị người lớn nặn. May nhờ nặn chu đáo, kỹ lưỡng vậy không thôi tới bi giờ chẳng ai chịu nổi ta, mà thiệt tình tới bi giờ không biết có ai chịu nổi ta hay không, hehe. 

Tô Hữu Bằng vietsub "Ba Lô"

Hay ho thiệt

Mua hàng ở siêu thị coop, trả tiền bằng cà thẻ tín dụng vcb, cô nhân viên thu ngân đổi tới 3 cái máy cà thẻ mà vẫn không được. Bực mình ta la um sùm rồi phải lấy tiền mặt trả, bữa đó mua ít nên đủ tiền chớ bình thường ta ít khi mang tiền đi lắm, tại không có tiền mà lấy đâu mà mang theo, hehe. Đây là lần thứ 3 ở cái siêu thị này. Nhìn cái màn hình hiển thị kiểu đó là biết ngay vấn đề nằm ở siêu thị chớ không phải ở ngân hàng. Tại vì buổi tối ta mới rảnh rổi mà đi, chớ không thôi ban ngày ta gọi điện ngay cho đứa bạn làm sếp ở ngân hàng chửi rủa um sùm cho mà coi, tuy ta đoán là lỗi không phải ở ngân hàng, hehe. Ta còn đoán bậy bạ  được lý do tại sao có cái lỗi đó, cố tình đó mà do không muốn khách hàng trả bằng thẻ tín dụng đó mà. Ra ngân hàng giao dịch kể chuyện cho mấy đứa nhân viên nghen, tụi nó kêu là em cà thẻ vẩn được mà, rồi hỏi thăm thẻ gì, còn hạn không, vân vân và vân vân. Ta nói xong rồi chán quá kêu tại chị rảnh quá nên bịa chuyện đó, hehe. Hay thiệt đó. Cán bộ kêu là hạn chế sử dụng tiền mặt, ta dùng thẻ của ngân hàng nha nước sở hữu, mua đồ ở cái siêu thị nhà nước sở hữu mà phải trả tiền mặt, đúng là dô diên thúi.