Chào


Nếu tình cờ bạn đọc bài mà cảm thấy nhẹ nhõm người hay mỉm cười thì ta rất phấn khởi. Hihi

**

1

2


Thứ Hai, 5 tháng 9, 2016

Ngày xưa

Ngày xưa, khi anh ta mua xe honda, ảnh tập cho chị và anh ta thôi vì ảnh thấy ta còn nhỏ và yếu ớt, do đau bịnh hoài. Nói nhỏ vậy chớ ta cũng học đại học rồi năm thứ nhất hay sao đó quên mất rồi. Ta hỏi chị ta cách chạy xe, hỏi sang số, trả số, lên ga, rồi thắng ra sao. Sau đó sáng ta dậy thiệt sớm, ta lấy đại xe chạy thử vì sáng sớm vắng người mà chớ xin biết là chưa chắc cho chạy vì nhìn ta yếu ớt lắm mà, hehe. Ta chạy một vòng rồi chạy vê nhà, anh ta thấy ta lì như trâu đó nên mới biểu chị ta ngồi phía sau để giúp ta chạy vì dù gì đã chạy một vòng rồi mà. Hình như chạy 1 buổi là ta chạy xe được. Khi ta học xong đại học, lúc đó chỉ có cơ quan nhà nước là chủ yếu, mà vào cơ quan nhà nước thì chỉ là do gởi gắm thôi. Lúc đó ta làm một mớ đơn đi xin việc, theo hiểu ăn may đó mà chứ trong thâm tâm nghĩ là khó mà xin được việc. Ta cứ xách cái xe đạp mà chạy một ngày trên dưới chục cây số, có bữa kia má tình cờ hỏi ta đi đâu có xa không, ta mới nói mười mấy hai chục cây số gì đó, má ta hết hồn bắt chị ta đi cùng với ta vì ta nhỏ thó, ốm tong teo. lúc đó chị ta mang bầu gần sanh nữa chớ, hai chị em chở nhau trên xe honda để ta đi rải đơn. Chắc má nghĩ mấy lần kia ta cũng đạp xe đi xa lắc vì có bữa ta đi buổi sáng tới hơn đầu giớ chiếu mới bò về tới nhà, đói meo. Trời đất, nghĩ lại thấy ta lì thiệt.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét