Chào


Nếu tình cờ bạn đọc bài mà cảm thấy nhẹ nhõm người hay mỉm cười thì ta rất phấn khởi. Hihi

**

1

2


Thứ Năm, 18 tháng 5, 2017

Rảnh quá quởn

Lâu lâu mò lên FB coi thông tin người thân, người quen, thấy mấy người bạn hồi đi học nói đủ thứ gì trên đó. Nghe thấy hay ho gì đâu. Nhớ chuyện kia. Hồi đó đứa bạn kia vô mượn tiền mấy trăm ngàn gì đó, chắc hơn chục năm rồi, nó hứa hẹn này nọ. ta thấy tội nghiệp cũng cho mượn. Sau đó tiền thì không trả, người cũng không thấy, gọi điện lúc đầu thì nghe sau cũng hết nghe luôn. Ta thấy hay ho thiệt, lỡ thì xin cho rồi mang tiếng mượn làm chi, mà thiệt tình nó giàu hơn ta mới kỳ chớ. Ta kêu đứa nhân viên gọi điện hỏi lấy tiền giùm, nó mượn đâu tùm lum số điện thoại rồi cũng gọi được mấy lần nhưng cũng thấy hứa. Bữa kia, nó chở ta đi ăn sáng, nó chở ngay đến tiệm của con bạn ta. Nó kêu là cháu ghét cô đó vì chơi kỳ cục quá. Dĩ nhiên con bạn ta đâu dám lấy tiền. Trừ được mấy đồng, đúng là khôi hài. Sau đó, đôi lúc đi ăn sáng nó đòi chở ta đến đế đó ăn trừ tiền, hehe. Tội nghiệp gì đâu, tiền của ta mà nó tức giùm. Dĩ nhiên ta không đi vì ăn cái mình thích chớ mắc mớ gì phải ăn trừ nợ chi cho khổ vậy kà. Ta mắc cười kêu nó, bạn cô nhớ mặt cháu rồi đó, mày thích thì cứ tới đó mà ăn trừ nợ cho đủ số tiền, nó mà đòi thì gọi cho tao, hehe. Ta đùa vậy chớ không biết nó có tới ăn trừ nợ không nữa, có khi cũng tới ăn thiệt cho bõ tức, hehe. Mà không chỉ 1 mình đứa này, còn vài ba đứa bạn cũng y như vậy với nhục chớ. Chắc tụi nó thấy ta dễ mủi lòng nên xúm vô làm tiền hay sao đó, lý do nào cũng hợp lý hết. Giờ thì ta lạnh lẽo như băng giá bắc cực cho mau thấy, hết mủi lòng rồi. Chẳng qua không nhiều nên thôi ta hỏi vài lần rồi cho luôn, chẳng rảnh đâu mà đòi. Còn nhiều tiền thì xin miễn, ta đâu có nhiều tiền mà cho mượn. Ta chỉ ra ngân hàng mà vay đó. ta làm ngân hàng gần chục năm, chán chê rồi,  nên biết mà, muốn vay kiểu gì mà chẳng được. Thích thì cứ vẽ bùa vẽ phướng, có gì khó đâu. Mà nói chuyện mượn tiền mới kỳ cục. Có mấy ông xếp chạy chọt ghế này ghế nọ, có ông phải ra tận hà nội mua nữa, tới mượn tiền ta. Tiền mấy ổng ném người cả đại đội còn chết huống hồ chó vậy mà mượn vài ba đồng lẻ, ta thấy kỳ cục. Sau đó mới biết lý do tại vì họ cho là tính ta nhẹ nhõm nên dùng tiền ta mau mắn. Ta nổi khùng lên thì nói tùm lum cho đã miệng sau rồi cũng quên tuốt chớ không để bụng chi cho mệt. Khôi hài thiệt.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét