Chào


Nếu tình cờ bạn đọc bài mà cảm thấy nhẹ nhõm người hay mỉm cười thì ta rất phấn khởi. Hihi

**

1

2


Thứ Hai, 30 tháng 10, 2017

Maman, you always stay in my heart.

Thứ Ba, 24 tháng 10, 2017

Thơ Bùi Giáng

Ta cứ tưởng trần gian là cõi thật
Thế cho nên tất bật đến bây giờ!
Ta cứ ngỡ xuống trần chỉ một chốc
Nào ngờ đâu ở mãi đến hôm nay!
Bạn thân ơi! Có bao giờ bạn nghĩ
Cuộc đời này chỉ tạm bợ mà thôi
Anh và tôi giàu sang hay nghèo khổ
Khi trở về cát bụi cũng trắng tay
Cuộc đời ta phù du như cát bụi
Sống hôm nay và đâu biết ngày mai?
Dù đời ta có dài hay ngắn ngủi
Rồi cũng về với cát bụi mà thôi
Thì người ơi! Xin đừng ganh đừng ghét
Ðừng hận thù tranh chấp với một ai
Hãy vui sống với tháng ngày ta có
Giữ cho nhau những giây phút tươi vui
Khi ra đi cũng không còn nuối tiếc
Vì đời ta đã sống trọn kiếp người
Với tất cả tấm lòng thành thương mến
Ðến mọi người xa lạ cũng như quen
Ta là Cát ta sẽ về với Bụi
Trả trần gian những cay đắng muộn phiền
Hồn ta sẽ về nơi cao xanh ấy
Không còn buồn lo lắng chốn trần ai!

Thứ Năm, 19 tháng 10, 2017

Nhục như con cá nục

Thấy cái vụ cây xăng Nhật bán hàng theo tiêu chuẩn Nhật, người ta bàn tán xôn xao ta thấy tội nghiệp cho dân ngu khu đen xứ này quá chừng, trong đó có cả ta. Ở xứ này người ta chổng mông lên mà làm đóng thuế nuôi cán bộ rồi mỗi lần đi làm việc với cơ quan công quyền thì không được phục vụ mà phải nhịn nhục để được cán bộ hành hạ. chớ không phải hầu hạ. Cũng vậy mua hàng hoá dịch vụ những cái mà nhà nước thấy ngon ăn nên tóm hết thì người mua trả tiền còn người bán muốn bán kiểu gì cũng được, thích thì quăng hàng vô mặt cũng phải nhịn nhục mà cầm lấy. Con người thua cả con chó, hic. Vậy mà nhiều kẻ điên khùng kêu là tự hào là người VN. Thiệt hết hiểu. Rồi những cái không phải là nhà nước thâu tóm mà có chút tiếng tăm, tiếng thiệt hay tiếng già gì đó ta không care thì cũng cũng coi khách hàng không ra cái mốc xì gì mà người ta cũng bu vô mà mua, bởi vì con người ta được đối xử chẳng ra gì rồi nên người ta cũng tự coi mình là loại chẳng ra gì nên mới bu vô mấy cái đó. Vậy nên khi một công ty nước ngoài đối xử khác xíu thì người ta cảm thấy là điều không bình thường. Do người ta sống lâu quá trong animal farm nên cho rằng mình là nô lệ nên thấy chuyện bị đối xử như nô lệ  là chuyện quá đỗi bình thường. Vậy nên khi một công ty nước ngoài đối xử khách hàng đàng hoàng theo kiểu bán hàng văn minh thì người ta xúc động. Thấy nhục gì đâu.
Hồi xưa hay có cái vụ không có tiền lẻ thối lại bằng kẹo. Quán café, tiệm tạp hóa, sạp báo, thậm chí siêu thị coop cũng có mấy cục kẹo ở cashier để trả bằng kẹo cho khách, ta thấy dô diên gì đâu. Khi ta mở tiệm, trên bàn ta luôn có thẩu kẹo, để ai thích ăn thì ăn đó mà. Có lần mấy cô bé kia vô mua hàng, ta đang kiếm tiền lẻ để thôi, tụi nó nhìn thấy thẩu kẹo rồi kêu cô khỏi thối đi, cháu lấy mấy viên kẹo cũng được. Ta cười, mời, mời, cháu ăn đi, cô đâu có bán kẹo, cô bán máy tính mà, còn tiền thối thì phải thối lại chớ, cái nào ra cái nấy. Mấy người quen làm ở ngân hàng ra mua hàng thấy thẩu kẹo nên bắt chước về cũng có mấy rổ kẹo nho nhỏ trên quầy giao dịch, hehe. Sau này ta thầy rổ kẹo ở cashier siêu thị cũng biến mất.

Thứ Tư, 18 tháng 10, 2017

Nói tào lao

Bữa kia má nẳm bịnh viện, chuyển từ khoa này qua khoa kia, mà cửa thông qua khoa bị khóa, không thấy người để nhờ mở khoá đi qua mà đi đường vòng thì xa quá mà đang sốt ruột, vừa đi vừa chạy vừa lo chắc vấp té có khi còn lâu hơn nên  ta leo đại hàng rào nhảy qua. Đi được một lúc thì có mấy người canh chạy ra kêu sao leo hàng rào, ta làm lơ đi thẳng vì biết hù cho có chớ thấy tay xách nách mang ôm đồ chạy vô khoa cấp cứu thì ai nỡ lòng nào mà bắt. Nhớ hồi xưa đi học, có lần xe đạp của ta bị hư gì đó gửi lại gần trường để sửa nên ta mượn bạn ta xe đạp về nhà, xe thắng không ăn lắm mới ghê, đường dốc nữa mới kinh khủng, nhưng chẳng lẽ trưa nắng nhờ chở về thì phiền phức và tội nghiệp quá, mấy cây số chớ ít ỏi gì. Bạn ta bắt ta leo lên xe tập cho thắng bằng bàn chân, nghĩa là cà bàn chân vô bánh xe giống như làm má thắng vậy để thắng lại, tập 1 lúc cũng tàm tạm được. May là bữa đó mang giày xăng đan chớ mang guốc thì không biết chơi kiểu gì. Vừa run vừa đạp xe về, chiều đi học lại thì quen rồi nên đỡ run hơn. Hồi đó ít xe cộ nên cũng đỡ sợ. Giờ mấy đữa nhỏ cắm cúi học sáng, học tối rồi chúi mũi vô chơi game thì nếu cần quá thì leo hàng rào sao ta? hehe.

Giống như Mỹ latin? hehe


Thứ Ba, 10 tháng 10, 2017

nói tào lao

Tranh thủ lúc rảnh học tiếng China, người kia vô thấy kêu là chị học tiếng TQ hả.Ta cười ừ mai mốt tiếng Chian thành quốc ngữ thì lúc đó học muộn rồi, giờ lo học trước. Người đó ngạc nhiên hỏi sao thành quốc ngữ. Ta đáp, muốn đi lên xhcn thì phải nghe lời China, nên nếu China buồn tình biểu là bắt dân mày học tiếng China, tao cho tiền học, thì phải cắm đầu mà học chớ, nếu China vui thì kêu dân mày nói cái thứ gì thì kệ mày thì khỏi phải học. Nói chung hên xui.  Chớ tiến lên xhcn mà không nghe lời China sao tiến lên được. mà không tiến lên xhcn cùng với China thì đảng của em đâm đầu vô cột điện tự tử á. Vậy học tiếng China là thượng sách nếu ở cái xứ sở này. mai mốt thành công dân liên bang China, tiểu bang Quảng nam, hehe. Người đó kêu em không thành người China đâu, hehe, nói như thiệt mới ghê.  Người đó kêu là sao chị không học tiếng Anh. Ta cười, chị lên mạng nghe thầy cô China dạy để thấm cái giọng điệu của dân China chớ, mà thầy cô China dĩ nhiên dạy tiếng China bằng tiếng Anh mà  chớ ai mà dạy bằng tiếng Việt. Tại cán bộ nghĩ dân ngu khu đen ít chữ đó mà, chớ nhiều chữ thì chạy chọt vô làm cán bộ ăn ỉa trên đầu dân cho sướng chớ làm chi cho cực, hehe. Chớ cái cô kia mới hai mấy tuổi đầu học xong sư phạm mà không chạy chọt được vô nhà nước thì về nhà nuôi heo, chờ thời và than nghèo kể khó, khóc lóc cái gì đó chớ nhất quyết đâu có đi dạy trường tư hay đi kèm gì đó. Mới hăm mấy mà còn suy nghĩ vậy thì nói chi cái đám ông già bào lão thờ mác, lê, mao hồ. Ta thầy buồn cười nên bồi tiếp, hồi xưa tiếng Anh chị tự học đó mà, tại vì hồi học phổ thông chị học tiếng Pháp còn ở đại học thì học tiếng Nga.

Thứ Hai, 9 tháng 10, 2017

Chưa trưởng thành

Coi mấy báo kia thấy nói là ở China mấy người trong lãnh vực phim ảnh la tùm lum là phim gì mà toàn phim dở, nội dung thì cứ đi ra rồi lại đi dô, đi lên rồi đi xuống, hết, còn diễn viên đóng dở ẹt chỉ được cái đẹp, chỉ biết chu môi, trợn mắt, lè lưỡi, ngoáy mông gì đó rồi ôm tiền cachet cao ngất. Nếu có vẫy được lỗ tai thì cũng đáng coi chớ nhưng kiếm đâu ra được người vẫy được lỗ tai. Lâu lắm rồi ta không coi phim VN nên không biết phim VN như thế nào nữa. vì VN không thể xếp hạng ở bất cứ lãnh vực gì, vì muốn xếp hạng biết xếp kiểu gì mà. Tại vì bi giờ phim nhiều, phim chiếu rạp, phim chùa trên mạng, phim ti vi, đầy nhóc luôn mà thời gian thì lúc nào cũng cảm thấy như không có đó nên chỉ có thể coi mấy phim được review đánh giá cao. Vậy mà còn không có thời gian để ngủ nữa, mới vừa chợp mắt xíu đã thấy sáng trưng rồi, tưởng như chưa hế ngủ. Vậy nếu mà đi coi mấy phim tùm lum nữa thì chắc khỏi ngủ luôn. Chứng tỏ thị trường phim ảnh China còn ấu trĩ nên bà con mới bu vô để nhìn mặt idol chớ không phải để xem phim. Nói tầm bậy tầm bạ như vậy bữa nào có qua China người ta xúm vô quýnh chết mất vì cái tội bon chen, lanh chanh, hehe. Dĩ nhiên cái gì cũng có thị trường của nó, ai không có nhu cầu thì đi chỗ khác chơi. Nhưng nếu thị trường tạp nham nhiều quá, lấn át thị trường hàng chất lượng cao chứng tỏ khách hàng của nó cũng là tạp nham hơi bi nhiều. Khó mà nói là tiền ít nên tào lao nhiều. Thị trường văn hoá ở mức độ nào đó có những điểm giống thị trường hàng hóa vật chất khác là đủ chi phí ở mức nào đó thì mới có thể có hàng hoá chất lượng nhưng nó khác ở chỗ là không nhất thiết cứ phải nhiều thì mới có chất lượng cao mà chỉ cần đáp ứng đủ nhu cầu. Khách hàng bu vô mua hàng dỏm mà cứ tưởng mua hàng xịn thì đúng là khách hàng non nớt, ấu trĩ.

Chủ Nhật, 8 tháng 10, 2017

No law?

Cùng một đoạn đường mà công ty trước làm cống nước mưa thì ngày nào cũng cho xe chạy xịt nước để đỡ bụi cho người ở đó hay đi qua đó, còn công ty sau làm cống nước thải thì để bụi tung mù mịt. Ung thư do là do mấy cái đó chớ đâu. Hóa ra xứ sở này không hề có luật gì hết. Ai muốn đàng hoàng thì đàng hoàng, ai muốn cà chớn lưu manh thì cứ cà chớn lưu manh, người dân đóng thuế nuôi cán bộ để rồi cán bộ mắc nhậu nên dân tự lo lấy. Đúng ra bên môi trường phải thỉnh thoảng đi kiểm tra và phạt vạ những công trình làm đường, làm cầu cống mà làm dơ dáy môi trường để bảo vệ sức khỏe người dân chớ. Đừng nói thằng sau đút tiền rồi cán bộ nhắm mắt ăn tiền để bụi bay tùm lum cho ung thư mau chết bớt chờ chẳng lẽ đảng để một xứ sở mà không có luật gì ráo trọi hay sao.

Thứ Tư, 4 tháng 10, 2017

Thứ Ba, 3 tháng 10, 2017

Làm phiền

Nghe thấy mấy người nói là Âu Mỹ không hành xử như vầy, như vầy, còn dân VN nhôm nhựa hành xử chẳng ra làm sao. Người khác thì kêu là Âu Mỹ cũng khối thằng hành xử chẳng khác gì dân VN. Rồi cãi nhau ỏm tỏi gì đó. Có người sống ở Âu Mỹ nữa chớ không phải quanh quẩn xó nhà góc bếp như ta. Tóm lại là trí thức hơn ta. Khôi hài gì đâu. Người ta cãi nhau vì người ta ở những tầm nhận thức khác nhau thì cãi tới tháng chạp cũng chưa xong. Ta nghe thôi chớ cái loại quanh quẩn xó bếp như ta thì biết gì mà bon chen. Thiệt tình chẳng có gì khác nhau giữa đông và tây, giữa bắc và nam, giữa Âu và Á hay Phi, Mỹ trong cái cách hành xử như là một con người, chỉ khác nhau là giữa người văn minh và người kém văn minh thôi. Ở xứ sở phát triển cũng có khối thằng kém văn minh, ở xứ sở kém phát triển cũng có khổi thằng văn minh. Khác nhau là tỷ lệ thằng văn minh với thằng kém văn minh trong xã hội như thế nào thôi nên định hình tính cách chung của xứ sở đó. Nhưng nguyên tắc chính trong hành xử là tránh làm phiền tới người khác trong mức có thể. Mức độ đó như thế nào tùy nhận thức mỗi người. Ví dụ như dân VN, China và một số xứ lân cận có thói quen khà một phát khi uống cái gì hợp khẩu vị nhưng Âu thì không khà như vậy. VN cho rằng khà là để khen ngon chớ không care là tiếng khà gây cảm giác ghê ghê cho người nghe. Ta thiệt tình chẳng bao giờ khà vì lỗ tai ta không thích tiếng đó. Vậy nên khà là tốt hay xấu, hay hay dở là tùy mức độ cảm nhận như thế nào là làm phiền người khác. Dân Bắc kỳ một số người ăn xong là lấy cái tăm vừa ra đường vừa xỉa, ta thấy ghê gì đâu nhưng họ không cảm giác ghê. Vậy nên nếu cảm giác ghê thì giữ khoảng cách khi tiếp xúc vậy thôi. Còn cái thói nói to như quát vô mặt người ta thì bắc, trung, nam kỳ gì cũng có và cái thói này phát triển mạnh nhờ mấy ông CS nguồn gốc từ hang hốc mà ra. Không chỉ ở VN, ta thấy ở China cũng y chang. Nói cũng hơi quá vì ta mới lạng qua 1 góc China có mấy ngày hà và ta cũng đôi lúc gặp người China đi du lịch ở VN hay ở nước ngoài thôi nhưng cảm thấy cái gì đó đối với dân China, vì họ giống VN ghê đó. Ta hồi xưa đi làm cán bộ ta cũng ráng gân cổ nói to như quát vô mặt người ta, cười nói rổn rảnh như mấy thím trong bưng đó. Tới khi nghe má kêu con Uyen bữa nay nói to đó ta mới giật mình vặn volume xuống. Tập mãi mà đôi lúc khùng lại vặn volume lên hết cỡ nghe thấy rừng rú gì đâu. Chẳng qua ta thấy nói to quá là làm phiền lỗ tai người khác nên ta mới nói nhỏ thôi, còn người naò không cảm thấy như vậy là làm phiền thì đâu có sao. Vậy cho nên đôi lúc ta khá lạc lõng giữa những người xung quanh ta. Kệ họ đi.

đạo đức xhcn

Người kia kể là có con mở shop quần áo nhập từ Hàn quốc và Nhật bản gì đó về bán. Ta hỏi là hỏi nó nhập trực tiếp hay lấy lại, nghe là lấy lại hàng người ta nhập về. Ta kêu là vậy thì cứ bán đi nhưng tìm cách kiểm tra nguồn hàng nhập về, tại vì hàng Hàn và Nhật nhập về dính hàng ăn cắp cũng không ít, lúc đó mình lại vi phạm tiệu chuẩn đạo đức. Nếu mà nhập hàng đàng hoàng thì không sao, nếu dính hàng ăn cắp thì né đi. Đó là tối thiểu cũng vi phạm tiêu chuẩn đạo đức. Nhưng mà ta thấy người đó cũng chẳng care, chắc con họ cũng vậy. Và những người như vậy không phải là ít. Họ cho rằng họ không ăn cắp nên nếu thằng kia bán cho họ hàng ăn cắp là thằng kia có tội còn họ vô tội dù họ biết là hàng đó là hàng ăn cắp. Họ gìau hơn ta nhiều mới hay ho chớ.