Chào


Nếu tình cờ bạn đọc bài mà cảm thấy nhẹ nhõm người hay mỉm cười thì ta rất phấn khởi. Hihi

**

1

2


Thứ Ba, 3 tháng 10, 2017

Làm phiền

Nghe thấy mấy người nói là Âu Mỹ không hành xử như vầy, như vầy, còn dân VN nhôm nhựa hành xử chẳng ra làm sao. Người khác thì kêu là Âu Mỹ cũng khối thằng hành xử chẳng khác gì dân VN. Rồi cãi nhau ỏm tỏi gì đó. Có người sống ở Âu Mỹ nữa chớ không phải quanh quẩn xó nhà góc bếp như ta. Tóm lại là trí thức hơn ta. Khôi hài gì đâu. Người ta cãi nhau vì người ta ở những tầm nhận thức khác nhau thì cãi tới tháng chạp cũng chưa xong. Ta nghe thôi chớ cái loại quanh quẩn xó bếp như ta thì biết gì mà bon chen. Thiệt tình chẳng có gì khác nhau giữa đông và tây, giữa bắc và nam, giữa Âu và Á hay Phi, Mỹ trong cái cách hành xử như là một con người, chỉ khác nhau là giữa người văn minh và người kém văn minh thôi. Ở xứ sở phát triển cũng có khối thằng kém văn minh, ở xứ sở kém phát triển cũng có khổi thằng văn minh. Khác nhau là tỷ lệ thằng văn minh với thằng kém văn minh trong xã hội như thế nào thôi nên định hình tính cách chung của xứ sở đó. Nhưng nguyên tắc chính trong hành xử là tránh làm phiền tới người khác trong mức có thể. Mức độ đó như thế nào tùy nhận thức mỗi người. Ví dụ như dân VN, China và một số xứ lân cận có thói quen khà một phát khi uống cái gì hợp khẩu vị nhưng Âu thì không khà như vậy. VN cho rằng khà là để khen ngon chớ không care là tiếng khà gây cảm giác ghê ghê cho người nghe. Ta thiệt tình chẳng bao giờ khà vì lỗ tai ta không thích tiếng đó. Vậy nên khà là tốt hay xấu, hay hay dở là tùy mức độ cảm nhận như thế nào là làm phiền người khác. Dân Bắc kỳ một số người ăn xong là lấy cái tăm vừa ra đường vừa xỉa, ta thấy ghê gì đâu nhưng họ không cảm giác ghê. Vậy nên nếu cảm giác ghê thì giữ khoảng cách khi tiếp xúc vậy thôi. Còn cái thói nói to như quát vô mặt người ta thì bắc, trung, nam kỳ gì cũng có và cái thói này phát triển mạnh nhờ mấy ông CS nguồn gốc từ hang hốc mà ra. Không chỉ ở VN, ta thấy ở China cũng y chang. Nói cũng hơi quá vì ta mới lạng qua 1 góc China có mấy ngày hà và ta cũng đôi lúc gặp người China đi du lịch ở VN hay ở nước ngoài thôi nhưng cảm thấy cái gì đó đối với dân China, vì họ giống VN ghê đó. Ta hồi xưa đi làm cán bộ ta cũng ráng gân cổ nói to như quát vô mặt người ta, cười nói rổn rảnh như mấy thím trong bưng đó. Tới khi nghe má kêu con Uyen bữa nay nói to đó ta mới giật mình vặn volume xuống. Tập mãi mà đôi lúc khùng lại vặn volume lên hết cỡ nghe thấy rừng rú gì đâu. Chẳng qua ta thấy nói to quá là làm phiền lỗ tai người khác nên ta mới nói nhỏ thôi, còn người naò không cảm thấy như vậy là làm phiền thì đâu có sao. Vậy cho nên đôi lúc ta khá lạc lõng giữa những người xung quanh ta. Kệ họ đi.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét