Chào


Nếu tình cờ bạn đọc bài mà cảm thấy nhẹ nhõm người hay mỉm cười thì ta rất phấn khởi. Hihi

**

1

2


Thứ Ba, 28 tháng 11, 2017

Khùng thiệt

Thấy cái ông giáo sĩ tiên sư gì đó phát minh ra chữ viết việt mới, ta thấy tội nghiệp ta thiệt. Ta được mấy người đầu óc tầm cỡ đó dạy dỗ, truyền bá kiến thức, chỉ dẫn cho biết cái nào là đúng là đúng cái nào là sai thì thiệt tình ta thấy mình còn tệ hơn cái đống bầy nhầy người ta quăng vô thùng rác, vì ổng dạy sư phạm mà, là thầy của thầy mới ghê. Ta ráng coi ổng nói bậy cái gì, coi xong ta thấy ổng có tư tưởng sô vanh đại hán y như Mao vậy đó. Hồi trước ở trong miền nam người ta kêu là cha mẹ, ta kêu là ba má, mà ai muốn kêu gì thì kệ tiá người ta. Sau nhờ có CS vô thì suốt ngày thấy là bố mẹ. Có lần đứa em là cán bộ nói chuyện kêu là bố mẹ đứa kia đứa nọ gì đó, ta ngắt lời mắc mớ gì mày kêu là bố mẹ, mày kêu là ba má thì mày kể chuyện cứ kêu là ba má đứa nọ đứa nọ đứa kia chớ mắc giống gì phải kêu bố mẹ, kêu ba má đảng kỳ luật hả. nó thấy ta nổi khùng nên nín re, lần sau kê chuyện gì thì nó kêu là ba má.  Dĩ nhiên kêu gì cũng được nhưng khi mình mở miệng kêu là ba má thì tiếng ba má thiêng liêng mà, khi mà dùng từ bố mẹ để chứng tỏ chính thống hay hiểu biết cái quái quỷ gì đó chứng tỏ đã bị đồng hóa mà không biết. Mấy cái đồng hóa kiểu đó âm thầm lắm, nó dần dần gặm từ da vô xương thịt tới khi ăn sâu vô máu mình thì lúc đó mình không còn là mình, là bản sao của cái gì đó. Bản chính là bản chính, bản sao bỏ vô máy photo bấm rẹt một cái ra trăm bản, ngàn bản, triệu bản, dễ ẹt mà. Cái từ mày tao nữa, có lần đứa cháu nghe ta nói nói má nó là mày tao, nó kêu là sao dì Uyen kêu má là mày. ta giải thích là dì Uyen thương má, thương tới mức độ thân mật thì kêu là mày tao đó mà.  Tại vì ở trường học, thầy cô bị CS hóa nên CS hóa tụi hoc sinh luôn, tụi nó nghĩ là kêu cậu tớ kiểu bắc kỳ là đúng còn mày tao là bụi đời, là thô lỗ, là lưu manh, là giang hồ, là vô học gì gì đó chớ tụi nó không hiểu là từ hồi xưa ba má nó, ông bà nó kêu mày tao là bình thường. Ta có thấy mấy thầy cô bắc kỳ mở miệng kêu là ba má mà kêu con cái là mày tao thì ba má thuộc thành phần không xếp loại được, ta hết hồn, thầy cô đó mới là thuộc thành phần không xếp loại được. Nói bắc kỳ nhớ đứa bạn, nó là bắc kỳ chính hãng con nai vàng, lúc đầu nó nghe ta kêu cái đồ bắc kỳ nó tức lắm, ta nhìn mặt là thấy liền nhưng ta làm lơ coi như không biết, gì chớ cái vụ ngu si đần độn là ta giói lắm mà. Sau nó chịu không được kêu là sao ta phân biệt bắc kỳ này nọ, lúc nó mở miệng nói thì ta mới nói. Ta kêu tao kêu đồ bắc kỳ thì mày kêu ba cái giống nam kỳ chớ có gì mà phải tức tối. mày kêu cái thứ nam kỳ tao nhận tuốt vì tao là cái đồ nam kỳ mà. Ta rèn nó riết, sau nó nó có lúc mở miệng cũng kêu cái đồ bắc kỳ, ta mắc cười chọc nó ê mày là cái đồ gì, nó cười là đồ bắc kỳ. Dễ ẹt mà. Ta nói ông đó là có tư tưởng sô vanh đại hán gì đó giống như CS muốn đồng hóa hết mọi người, vì ổng không tôn trọng cái riêng tư của người ta, không tôn trọng cái đặc điểm của mổi người, cho mình là nhứt nên bắt mọi người theo như mình. Ổng bắc kỳ chắc nói đớt líu la líu lô, không phân biệt được là tr với ch, không phân biệt được là r với d mà chắc do dở quá nện tập quài không sửa được tật nên mới muốn đại trà hoá cái sai của ổng thì cái sai tức khắc thành cái đúng dó mà. Toét mắt là tại hướng đình/ cả làng cùng toát riêng mình em đâu. Đối với ổng châu báu ngọc ngà cũng chẳng khác gì trâu bò, đúng là người CS từ hang pacpo chui ra hay từ địa đạo Cuchi chui lên. Dĩ nhiên ba cái khác như Ph thay bằng f hay k thay cho c cũng có thể chấp nhận được.Người ta viết Đaklak hay Đắc lắc cũng được hết mà. Nhưng vấn đề chính là không áp đặt mà nên chấp nhận nó như sự thay đổi của ngôn ngữ, chữ viết theo dòng thời gian. Giống như hàng năm có bao nhiêu từ mới được đưa vaò từ điển Oxford đó mà, người ta có thống kê và cập nhật từ mới theo sự thay đổi của xã hội và công nghệ là chuyện bình thường. Đằng này đòi đẻ ra một đống cái gì đó để đại trà hóa cái sai để cho nó thành cái cái đúng, và áp đặt một mớ bậy bạ gì đó. Lại còn kêu viết bằng 2 ký tự để đọc 1 âm là ngu si đần độn gì đó, ông này không biết có biết ngoại ngữ nữa không. thiếu gì ngôn ngữ không chỉ 2 ký tự phát âm cho 1 âm như gn đọc là nh, ge để làm mềm từ g, ch trong tiếng pháp đọc là s hay cái dấu ~ trên từ n trong tiếng Tây ban nha đó để đọc thành nh. Thậm chí còn một đống ký tự câm, không phát âm như h câm trong tiếng Pháp cả đống. Sao người ta không bỏ quách đi. Tại vì họ không rảnh để ngồi làm cái trò ruồi bu đó mà.  Thay vì ngồi nghiên cứu bậy bạ gì đó thì để thời gian làm thiếu cha gì việc có ích hơn chẳng hạn là clip dạy tiếng việt miễn phí chẳng hạn. cán bộ có chức đi theo đảng đầu óc hơi có vấn đề, chỉ có thể tới vậy là cùng. Nói tầm bậy tầm bạ nhớ tới hồi xưa dạy chữ y thay cho chữ i ta thấy bịnh hoạn thiệt. Đáng lẽ phải dạy kỹ sư, vật lý nhưng nếu học trò viết kĩ sư, vật lí thì cũng cho 10 điểm luôn nhưng không dạy viết như vậy hoặc khi nó đã phổ biến thì dạy luôn 2 chữ cũng được. Đằng này chỉ dạy mỗi kĩ sư, thấy ngu người luôn. Coi như chấp nhận cái đó cũng được đi, đó là sư vận động tiến hóa của mặt nào đó của xã hội.  

Thứ Bảy, 25 tháng 11, 2017

Kỳ cục

Coi thấy mấy cái vụ khoan, cắt, đục, cấy, nhét tùm tum thứ trên mặt để cho đẹp ta thấy tò mò thiệt. thiệt tình từ nhỏ tới giờ ta sống khơi khơi, ít khi care ba cái đó nên ta ít khi coi mấy cái thông tin về cái đó. Hồm này bộ xử lý của ta có vấn đề nên ta toàn coi ba cái ít phải nghĩ ngợi đó mà. Chờ tính ta khùng khùng nên cứ thích suy nghĩ, suy nghĩ, suy nghĩ hoài chẳng biết để làm gì. Tại  trong đầu ta không có khái niệm sắc đẹp của Uyeen là cái gì nên ta mới không care đó mà, do ta xấu nhứt nhà đó mà. Hồi xưa mặt ta mụn nhiều lắm, chắc thuộc loại mặt không dày nên mụn mới nổi lên cả đám, giờ già rồi, đời quýnh bầm dập cũng kha khá nên mặt dày lên chẳng có mụn nào nổi lên được. Nhớ hồi xưa đi làm có thời kỳ má ta thấy mặt ta mụn tùm lum lên nhắc con Uyen sao để mặt mụn nhiều vậy, đi khám rồi chữa coi chớ sao để mụn hoài vậy. Chắc nhìn thấy dơ dáy, bịnh tật  nên má mới nhắc đó mà. Tại hồi xưa ta trắng hồng đó mà, khi bịnh thì trắng xanh tái tái nên mụn cha mụn con to hay nhỏ đều nhìn thấy vì nó tương phản quá chừng.Thấy má nhắc nhiều ta mới đi kiếm thuốc gì đó bôi, vậy mà hạp sao đó nên nó bay mất tiêu. Thỉnh thoàng có vấn đề gì thì mới nổi lên mấy cái mụn to chà bá thôi. Lại nhớ má nữa rồi. Bữa hổm má bịnh, thấy má cũng đỡ đỡ, đi siêu thị mua hàng, ta thấy khuyến mãi mấy loại bánh má hay ăn ta làm một bịch to về. Vậy mà giờ má không ăn nữa. Mỗi lần đi ngang nhìn vô tủ thấy đám bánh đó là ta khóc. Người đâu mà hở chút là khóc nhè. xấu thiệt đó. Ta ráng ăn hết để khỏi nhìn thấy để khỏi khóc nhè nữa đó mà. Chị kia thấy vậy kêu là ăn với con Uyeen cho hết để nó khỏi thấy khỏi nhớ khỏi khóc.  Lại nói về khoan cắt cắt đục xẻ nhét gì đó. Thiệt tình nhìn người đẹp khoái hơn nhìn người không đẹp. Nhưng mà đâu có ai đến nỗi xấu ình nhiều lằm đâu, chẳng qua biết cách đế tóc tai, ăn mặc áo quần cho phù hợp là có thể cải thiện nhiều lắm đó mà. Cái quan trọng là nét đặc sắc riêng của từng người mà. Thiệt tình ta cũng ít care đường nét của mặt người ta, ta chỉ nhìn vô thấy sự thông minh hiển trên khuôn mặt hay sự u tối, nét trong sáng hay có sự gian xảo gì đó trên khuôn ,mặt người ta. Dĩ nhiên nhiều khi nhìn sai tùm lum. Nhìn thấy thiệt thà hóa ra lừa tùm lum, nhìn thấy ngơ ngơ hoá ra bán cái ngu đó ăn cả đời  không hết. Trừ những người đẹp mà nhìn thấy thông minh sáng láng nữa thì ta mới để ý chớ chỉ đẹp không thôi thì ta nhiều khi chẳng ngó nữa, nó lướt qua mặt ta giồng như xe bus chạy ngang qua mặt ta vậy thôi, chẳng đọng lại trong đầu ta cái gì. Nói chung nhìn thông minh sáng láng thích hơn nhìn đẹp một chút. Còn lỡ mà vừa đẹp vừa thông minh thì khỏi nói đi. Người nào vừa đẹp vừa thông minh sáng láng đừng có nghe vậy rồi mà tự kiêu rồi nở mũi thiệt to thì xấu lắm đó nghen.  

Kỳ lạ thiệt

Người kia cúng cơm chay.  Họ hàng, người thân gì đó có người mang gà, người mang cá, người mang thịt heo gì đó đến để cúng, tuy họ cũng biết là cúng chay. Ta khuyên em cứ cúng mâm cơm chay của em, còn ai muốn cúng gì thì kệ họ đi. Bàn thờ có chỗ hết mà.  Cúng xong mang mâm cơm chay xuổng, còn ai mang cái gì lên thì cứ để họ tự mang xuống. Nếu hết buổi mà không ai mang xuống thì em mang xuống rồi đem cho người khác ăn, không được đổ. Có gì đâu mà nặng nhẹ, cãi nhau làm cái gì, người ở trên bàn thờ chẳng vui lòng gì khi con cháu cãi nhau vì ba cái chuyện đó. 

Thứ Năm, 23 tháng 11, 2017

Nhiều chuyện

Nghe mấy đứa nhỏ kia nói cô có quen ai để mua bằng lái không. Ta ngạc nhiên sao không đi thi lấy bằng, bằng lái xe máy dễ mà. Tụi nó giải thích học lý thuyết luật giao thông thấy mệt, lái thì run sợ rớt. Ta hết hồn kêu là vậy thì đừng đi xe, tụi bay mới mười mấy hai mấy tuổi mà nghĩ tầm bậy tầm bạ như vậy thì chết mất. Ít nhất phải nghĩ đến rủi ro khi chạy xe nếu mình không biết chạy, không hiểu luật, không chỉ rủi ro cho mình mà con rủi ro cho người khác. nếu nhắm không đủ tự tin thì đi taxi, xe thồ, xe bus hay đi bộ. Nhớ chuyện chị kia. Có lần bạn chỉ chở xe máy đi đâu đó, bạn chỉ quẹo gấp mà không xin đường, có khi còn không nhìn nữa mới ghê, tài xế xe tải thắng gấp, chỉ đó cũng sợ tái xanh mặt mũi thắng gấp lại luôn. Tài xế nhảy xuống thấy 2 bà hơi già mặt mày tái xanh tái xám liền chắp tay vái sống mấy cái kêu là con lạy mấy má, mấy má muốn tự tử thì cứ tông vô cái cột điện mà tự tử, mấy má thương giùm con, con còn 1 má già, 1 vợ và 3 con nhỏ. Chị đó sợ quá kêu là mày chở tao tới nhà con Uyen ngay đi chớ tao không đi nữa đâu, vì chỗ đó gần nhà ta mà.  Chị bạn cũng sợ trối chết chở chỉ tới nhà ta rồi quay về.

Thứ Tư, 22 tháng 11, 2017

blue

for a long time, i have been very sad. i feel blue. eating, working and sleeping without any feeling or thinking, i have passed the sad days like that. i know everyone will die but i can't think i can suffer from the death of the one that i love the most.  nowadays, i sometimes forget sth. maybe i can't pay attention to do sth. i know life is continuing, so i try and i will try. But sometimes, i feel very impotent. i think i'm strong but in reality i'm weak.

Thứ Ba, 21 tháng 11, 2017

Lại nhớ nữa rồi

Coi cái bài thuê mướn osin kia, thấy osin phân loại áo quần để giặt theo loại vải, màu sắc và underwear để giặt. Nghĩ lung tung. Gì chớ underwear mà bắt người ở giặt thấy cũng tồi tội sao đó, đó là do ta hay nghĩ tầm bậy tầm bạ đó mà, chớ người ở thì việc gì mà chẳng làm. Có nhiều nhặn gì đâu, tắm xong giặt xíu là xong mà. Hồi xưa mấy người giúp việc cho ba má, không bao giờ má để người ta giặt mấy cái đó. Má giặt hết đồ của ba và má. Người ở cũng ăn cơm chung bàn với cả nhà, như chị lớn trong nhà thôi mà. Ta lây tính má luôn rồi. Trong nhà là ta giống tính má nhất mà. Thậm chí ta còn ngang bướng hơn má nữa. Sau này con cái lớn tự đứa nào giặt đồ đứa đó, con trai cũng như con gái không ai phải giặt đồ cho người khác.  Đồ sạch rồi thì ủi giùm là chuyện khác. Vì sau khi CS cưỡng chiếm miền Nam thì nhà ta trở nên nghèo đó mà. Lại nhớ má nữa rồi. Bữa hổm đi gửi hàng đi ngang qua chỗ mà ta hay mua bánh canh về ăn với má, tự nhiên nhớ má khóc ngon lành giữa đường. May là ra đường ta mang kiếng đen thui mà to đùng nữa chớ không thôi thì nhìn vô chắc kỳ cục lắm. 

Thứ Hai, 20 tháng 11, 2017

Làm thế nào để sống sót qua một cuối tuần dư thừa?

Hoạt động chính vào cuối tuần trước ( week end) của bạn là gì? Ăn uống. Không có gì nghiêm trọng đâu, nhưng mà bạn hãy làm theo ngay những cách thức này để tiêu hóa mấy thứ đó.
Bạn đã trải qua 1 siêu cuối tuần với raclette ( một loại fromage Thụy sĩ đem nướng cháy khi ăn), rượu vang đỏ, bánh ngọt, ở nhà hàng Ý và rượu khai vị. Bạn vẫn còn nó trong ngày đầu tuần. Chí có một nhược điểm là tiêu thụ thực phẩm quá mức như vậy. Điều chính yếu là phải để cơ thể được nghỉ ngơi như lời giải thích của nhà dinh dưỡng và huấn luyện thể thao Jacques Geraud.
Uống nóng cũng như lạnh
Bạn biết rằng bạn có một yếu điểm đối với Mouton Cadet ( một loại rượu vang Pháp) là một lít rượu tương đương ít hơn 1 lít nước trong cơ thể bạn, theo như nhận định của chuyên gia. Vậy thì sau 2 ngày ăn uống dư thừa, bạn hãy bắt đầu quá trình hydrat hóa. Buổi sáng. lúc bụng đói, uống một ly nước chanh nóng pha với gừng. Việc đó là lý tưởng để đốt bớt độc tố, theo như Jacques Geraud khuyên.
Tiếp theo trong ngày, chẳng có điều gì bí mật chỉ cần uống nhiều nước. Nhà dinh dưỡng nhận định: Dùng trà xanh là một ý tốt.  Nó có tác dụng rút nước và giải độc cho cơ thể. Nước ép rau quả cũng có thể tốt cho cơ thể, chuẩn bị cho nước ép với một hỗn hộp cần tây, táo xanh, rau mùi tây và một vài lá bạc hà tươi sẽ làm cho cơ thể phục hồi tốt. Gan sẽ được thải độc nhờ vào đặc tính tiêu hóa của các thành phần đó, Jacques Géraud giải thích như vậy
Ăn bằng cách khác nhau và lắng nghe
Ngay cả khi bạn bị trướng bụng, đó không phải là lý do để không ăn . Không nhất thiết nhịn đói bằng cách bỏ bữa hoặc ăn chay. Phải ăn đủ 3 bữa một ngày. Chuyên gia cảnh báo như vậy.  Chuyên gia cũng lưu ý : Hơn thua chỉ đơn giản là ăn theo cách khác: Bạn phải loại bỏ đường và ngũ cốc trắng ra khỏi đĩa . Chúng làm tăng tỷ lệ đường trong máu, phải cần nhiều  năng lượng trong cơ thể để điều chỉnh tỷ lệ đó. Vậy thì không thích hợp để cho cơ thể được nghỉ ngơi.
Đồng ý, nhưng ăn cái gì? Các loại thực phẩm dễ tiêu hóa không cần tác động nhiều của tuyến tụy và gan. Protéin gầy như cá tuyết hay gia cầm ( thịt trắng) đều rất tốt. Ăn kèm với rau sống hay rau hấp ~ trụng nước sôi.  Chúng ta có thể áp dụng chế độ ăn này trong vài ngày, nhà dinh dưỡng học đề nghị như vậy. Còn về mặt số lượng thì không cần phải lo lắng, không yêu cầu giảm khẩu phần. Phải quan tâm đến sự ngon miệng của mình, Jacques Géraud đề nghị như vậy.
Vận động và làm đổ mồ hôi
Chắc chắn là rất khó để có thể đưa ra khỏi cơ thể một đống (?) sau một kỳ nghỉ cuối tuần ăn uống dư thừa, tuy vậy, cái gì cũng có giá của nó (le jeu en vaut la chandelle ~ bỏ công không thừa). Điểu lý tưởng là đi dạo 1 giờ sau bữa ăn thịnh soạn. Việc đó sẽ thúc đẩy sự tiêu hóa. Chuyên gia giải thích như vậy. Phần còn lại, bạn phải tiếp tục chạy bộ ( jogging) 2 đến 3 lần trong một tuần. Chơi thể thao là cần thiết, bởi vì một số độc tốc được thải loại qua mồ hôi. Jacques Géraud nhấn mạnh: và để thực hiện một hoạt động mang lại sự cần bằng cho cơ thể, tiêu giảm một chút trong kỳ nghỉ cuối tuần  Điều quan trọng nhất còn lại là thỉnh thoảng cần có một sự thiếu hụt thực phẩm. Nhà dinh dưỡng kết luận: thỉnh thảong vui vẻ cũng không sao, đơn giản chỉ cần tìm được sự cân bằng.
Source: http://madame.lefigaro.fr/bien-etre/que-faire-apres-un-week-end-dexces-en-tout-genre-boire-eau-sport-191117-135212?utm_campaign=Echobox&utm_medium=Social&utm_source=Facebook#link_time=1511096615






Thứ Sáu, 17 tháng 11, 2017

Làm thế nào để sống như là 1 con người?

Thấy cái vụ ku kia vô rạp xi nê, xong rồi chia sẻ phim đó cho mọi người coi ì xèo gì đó. Rồi cô kia khóc lóc kêu là làm mất tiền gì đó. Hồi phim trước cũng nghe cổ khóc lóc gì do rạp chiếu phim chê phim đó dở chớ không hay như phim bom tấn Hollywood nên chi tỷ lệ thấp gì đó. Lại sực nhớ tới mấy khách hàng vô cùng hay ho. Có mấy người mua hàng mà thiếu tiền, hẹn tới ngày này, ngày nọ trả tiền. Tới ngày đó thì không trả, ta hỏi thì kêu máy hư cái này, hư cái kia. Nghe nửa câu là hiểu cần gì phải nghe hết, ta kêu là cho người đến sửa máy, thì kêu là bận này bận nọ, không có ở nhà. Thiệt tình máy có hư gì đâu, chẳng qua đòi tiền nợ nên kiếm cớ đổ thừa đó mà. Thiếu tiền người ta mà người ta đòi tiền giống như đi xin tiền họ vậy. Hay ho ghê đó. Sau khi trả tiền xong thì máy tự nhiên hết hư. Hay vậy đó. Tóm lại là người ta trong thiên hạ có lỗi tùm lum còn họ không bao giờ có lỗi. Họ rất tội nghiệp, bị oan ức gì đó. Tóm lại là không bình luận gì hết.
Thiệt tình là lâu lắm rồi ta chẳng coi phim VN. Vì ta không có thời gian, mà phim bi giờ đầy ra đó. Phim ăn cắp bản quyền chiếu tùm lum trên mạng. Ta cũng coi phim ăn cắp bản quyền đó mà. Thường là mấy phim không chiếu ở VN hay những phim từ năm 1 ngàn chín trăm hồi đó thì có muốn coi cũng chẳng biết coi kiểu gì. Như phim China town từ năm '74 hay phim bố già từ năm '72, hay cái phim công dân Kane từ thập niên 40 thì coi ở đâu. Coi phim ở rạp thì có cái sướng là hệ thống âm thanh nghe đã tai. màn ảnh rộng nhìn đã mắt; chớ coi ở nhà thì coi cho có chớ sao đã bằng coi rạp. Rốt cuộc kiếm tiền để làm gì? Để thoả mãn nhu cầu cuộc sống mà. Chẳng qua lý do gì đó nên không đến rạp thôi. Làm phim 3D, hệ thống chiếu phim 3D đi thì coi người ta ăn cắp kiểu gì. Dĩ nhiên cái gì cũng có thể ăn cắp nhưng chờ tới lúc ăn cắp thì lại ra kiểu khác. Sợ không có thời gian để ngủ nữa nói chi thời gian để coi phim. Dĩ nhiên ăn cắp bản quyền thì không khuyến khích rồi. Chính xác là phải lên án. Người sản xuất hàng chân chính, người bán hàng thiệt, người mua hàng bị lừa hàng fake.. cảm nhận rất rõ cái tức anh ách của hàng fake. Nhưng cái cách hành xử đối với việc ăn cắp cũng là một vấn đề quan trọng. Trang phục, mũ nón, giày dép, nữ trang... thử hỏi mấy người đẹp xài tiền tỷ kia có xài hàng ăn cắp mẫu mã của mấy hãng nổi tiếng không. Đừng có nói không nghen, ta chết ngay bi giờ.  Hồi xưa cơ quan nhà nước từ trung ương xài win lậiu đầy nhóc, sau đó Bill Gates qua để vừa bán hàng vừa cho thì người ta mới biết bản quyền là cái gì. Thử đi kiểm tra coi thử dân ngu khu đen hay cơ quan nhà nước có tỷ lệ xài hàng fake nhiều hơn?Tạo sao hàng China tào lao xịt bợp ở VN đầy nhóc mà ở những nước khác ít hơn, tất nhiên không so sánh với hàng China đảm bảo chất lượng đó mà. Tiền giả lộng hành ở VN mà người ta có thẩm quyền thừa biết nguồn gốc xuất xứ còn nín re không dám mở miệng thì ba cái hàng fake là cái đinh rỉ gì. Tóm lại xứ này không xứng đáng để được ứng xử như 1 con người bình thường. Đầu tiên hãy gắng sống như 1 con người bình thường rồi mới kêu người ta đối xử với mình như 1 con người. Chưa sống được như người bình thường thì sao được đối xử như người bình thường. Haizzz, nói gì mà nghe như muốn quýnh vô mặt một phát nhưng sự thực là vậy. Phải chấp nhận thôi.

Thứ Tư, 15 tháng 11, 2017

Đạo đức xhcn

Hổm rày đầu óc ngơ ngơ nên chỉ coi được mấy cái tin dễ coi dễ hiểu. Coi thấy mấy cô VN mặc áo yếm ra phục vụ khách dự hội nghị quốc tế. Dĩ nhiên không nhất thiết mặc áo dài, thấy trịnh trọng quá, có thể mặc áo bà ba cách tân hay vài ba loại trang phục của một số dân tộc thiểu số nào đó. Ta đã ngu mà giờ còn ngơ  nữa mà coi mấy cái đó còn thấy nhục mà cán bộ bằng tiến sĩ treo đầy cổ lại chỉ đạo làm việc đó thì ta thiệt tình cứng họng luôn.  Nhớ hồi lâu rồi có ông gì chức to lắm, dân còng lưng ra làm nuôi ổng, ổng qua Mỹ giới thiệu hàng là phụ nữ VN rất đẹp. Giờ thì tiện thể tai to mặt lớn thể giới  qua VN thì cán bộ giới thiệu hàng luôn, kiểu là ê mày nhìn thấy ngon không, tao giới thiệu đúng đó chớ đâu có bốc phét. Dĩ nhiên nhà hàng, quán ăn người ta mặc gì kệ họ, không mặc cũng kệ họ, miễn không vi phạm pháp luật, ai bịnh thì vô ăn, ai không bịnh khỏi vô mấy chỗ đó. Nhưng ở phương diện quốc gia đi tiếp đãi khách mà đặt khách vô thế là mày không có lựa chọn khác đâu, đã vô VN thì tao cho gì cầm nấy. Đạo đức xhcn mà. Ở mức độ này thì không còn là văn hóa mà đã trở thành vấn đề đạo đức xã hội. Nghĩa là chuẩn mực đạo đức xh là như vậy. Đừng nói bậy là coi phụ nữ như là mặt hàng để mặc cả, coi đàn ông 10 thằng thì bao nhiêu thằng là như loại chó dái (sorry) chạy lông rông ngoài đường, gặp cái gì là bụp chớ làm gì có đạo đức, nói bậy quýnh chết bi giờ. Không biết bữa chiêu đãi đó bao nhiêu ông bỏ về giữa chừng vậy ta. Như ta là ta tìm cớ bỏ về càng sớm càng tốt.  Đừng nói là qua VN mấy hôm rồi lây bịnh VN nghen.

Thứ Ba, 14 tháng 11, 2017

Sợ thiệt

Thấy cái vụ đòi phải có hóa đơn đỏ để bồi thường về việc bịnh viện không cứu người mà giết người, rồi còn tính theo tuổi tác gì đó để bồi thường, ta thấy nổi da gà. Tính ra đền bù cho 8 người chỉ cỡ 2 tỷ thôi mà còn bớt một thêm hai thì ta quá sợ với cái y đức xhcn. 2 tỷ chưa mua đủ 1 chân của cái ghế ghế giám đốc 4 chân. Một hợp đồng mua máy móc thiết bị ăn được mấy trăm triệu, mấy tỷ. Một hợp đồng mua hoá chất, thuốc men ăn mấy trăm triệu, mấy tỷ. Một năm bao nhiêu cáí hợp đồng. Haizz, quỷ sứ dưới địa ngục chắc phải kêu là sư phụ. 2 tỷ đó là cái gì so với mấy số tiền kia. 10 người góp vô thì mổi người có mấy trăm triệu. Mua nhà cho bồ nhí giá mấy trăm triệu thì nó đá vô mặt ngay. Thiệt tình cũng có khó khăn cho việc đền bù vì nó sẽ thành tiền lệ cho những vụ đến bù sau này. Vậy cho nên người ta người ta sợ thì cũng có thể hiểu được. Nhưng có nhiều cách chi tiền mà. Vấn đề là bao nhiêu tiền tiền chớ không phải là tờ giấy viết nội dung số tiền. Nghe nói là phải học giỏi mới học bác sĩ được mà, bộ ngu si cũng làm bác sĩ được hả? Chớ giỏi mà sao nghĩ quài không ra cách chi tiền nhẹ nhàng và nhân văn ? Bỏ cả tỷ đi cúng chùa thì không tiếc mà mấy tỷ chi cho người bị chết oan thì cò kè trả giá bớt một thêm hai. Bộ đức Phật mù mắt nên chỉ thấy tiền nhiều là phù hộ chớ không nhìn thấy được nhân tâm hả? Chắc là đồng chí phật mấy chục năm tuổi đảng của mấy đồng chí đảng đó mới ham tiền như vậy, thấy tiền là mờ mắt hết. Chớ Phật trên cao sáng suốt lắm mà. KHông có lương tâm thì cũng biết sợ thần linh chớ.

Thứ Bảy, 11 tháng 11, 2017

Ngạc nhiên

Coi báo thấy cái cô diễn viên kia người China bị phạt vì gian lận trong kinh doanh. Coi mấy lời bình thấy người thương tiếc,  kẻ chê tùm lum. Thấy ngạc nhiên gì đâu. Kinh doanh mà bị phạt gian lận không phải là hàng hiếm, nhất là những xứ mà luật và thi hành luật còn nhôm nhựa như VN, China. Ngay cả xứ phát triển cũng không phải là không có, một số ngân hàng của Pháp còn bị Mỹ phạt vì tiếp tay cho khủng bố đó mà. ông kẹ JP Morgan Chase còn bị phạt tiền tỷ đó mà. Nhưng bởi vì nó cáo già quá nên chẳng ảnh hưởng lắm để cọng lông chưn của nó. Ngay cả thế giới lên án CS mà các quốc gia vẫn không chỉ giữ mối quan hệ giao tiếp mà còn đón tiếp các lãnh đạo CS trọng thị nữa là.  Cũng hơi khó khi nói về mặt đạo đức kinh doanh, vấn để chính là là luật chớ không phải là đạo đức. Khi mà luật tốt, thi hành luật tốt thì có chứa đạo đức ở trỏng rồi đó. Dĩ nhiên không có gì mãi mãi đứng yên, ngay cả hiến pháp vẫn còn phải tu chính theo sự phát triển thời cuộc đó mà nói chi luật. Ví dụ như người ta bán khống trong kinh doanh chứng khoán là chuyện bình thường ở một số nơi nhưng ở VN là không chấp nhận được.  Thiệt tình ta không chơi chứng khoán nên không rõ luật bữa nay có cho bán khống chưa.  Ta chỉ ngạc nhiên là sao người ta lại dễ dàng bị lừa gạt như vậy, nghĩa là việc gian lận sao dễ dàng như vậy. Công ty mới thành lập mấy bữa mà bỏ ra 3 tỷ yuan là hơn 400 triệu USD để mua công ty kia trong khi tài sản của cả nhà cổ chỉ hơn gấp đôi số tiền đó một chút. Và giá trị nằm ở cổ phiếu của nhà cổ chỉ chiếm chưa tới 2/3 tổng tài sản. Còn lại là bất động sản và trăm thứ bà dằn gì đó. Hơn nữa nhà  cổ có mấy chục công ty lận. Vậy mà người ta dễ dàng tin là nó sẵn sàng bỏ số tiến lớn như vậy để tóm thằng kia, rồi rủ  nhau đu theo nó mới kinh dị. Ỉa ra tiền chắc hay là bán hết mấy phiếu kia để chuyển thành cổ phiếu này. Hay là ngân hàng cho vay bậy. Toàn đầu có sạn chớ không phải loại lơ tơ mơ ngu si đần độn như ta mới kỳ lạ. Chứng tỏ uy tín quá lớn nên lừa gạt  (hay gian lận?) quá siêu. Chứng tỏ hệ thống ngân hàng của China nhôm nhự đầy nhóc. Thiệt tình ta chẳng care ba cái này nên ta chẳng biết thông tin gì về cổ, chẳng qua coi thấy một cú lừa gạt ngoạn mục mà buồn cười nên ta mới tò mò coi tài sản của cổ như thế nào, nguồn gốc hình thành như thế nào thôi. Vì mấy cái đó ảnh hưởng không ít thì nhiều đến tư cách người ta mà. Chỉ là do tò mò thôi mà.  Vì bị phạt đóng băng trong vòng 5 năm là một đòn khá đau đó mà. Dĩ nhiên vẫn có cách lách nào đó, thế gian này đầy rẫy siêu nhân mà, nhưng mà nhục mới là vấn đề chính. Với lại mất uy tín, những lần sau người ta sẽ cẩn thận hơn với nhà cổ.  Còn ba cái phạt tiền thì cho vui thôi. Nếu phạt tiền tăng gấp 10 lần, thậm chí mấy chục lần nhưng không phạt "tù treo lủng lẳng" thì tốt hơn cho cổ  vì chẳng ảnh hưởng gì lắm. Với lại mối quan hệ với ngân hàng chắc cũng có vấn để gì đó nên mới xảy ra cơ sự này chớ ba cái ngân hàng VN và China tào lao đầy ra đó. Để xảy ra phạt "tù treo lủng lẳng " với lại ngân hàng không tiếp tay nữa thì chứng tỏ có cái gì gì đó. Đừng nói chuẩn bị hết thời nghen. Lên dốc thì từng bước một nhưng xuống dốc thì lao cái ầm đó mà nên việc bóp thắng, giữ số như thế nào mới là cao thủ. Đánh cờ là nhìn nước sau đó mà. Đang tò mò coi chuyện gì sẽ xãy ra nữa. Miệng ta ăn mắm ăn muối nên nói linh lắm mà.

Đãi bôi

Thấy mấy ông kẹ nước ngoài khen VN này, VN nọ, báo chí chạy tít rần rần rất chi là hãznh diện, nội dung ở trỏng thì sướng rơn, thấy trẻ con gì đâu. Cái chuyện khen đãi bôi là chuyện bình thường, không chỉ trong cuộc sống hàng ngày mà con trong nhiều lãnh vực quan hệ ngoại giao quốc tế. Vậy mà mấy ẻm sướng rơn, nghĩ là mỉnh giỏi. Thấy giống như trẻ nít lên ba dễ sợ. Tự mình không biết mình mà cứ đòi biết thiên hạ, mở miệng là thắng này thắng nọ, đi từ thắng lợi này đến hết thắng lợi khác, vậy mà không sống như một con người tự do mà hãnh diện được sống đời nô lệ. Hèn chi người ta nhìn cái mặt thấy đần đần gì đâu.

Thứ Năm, 9 tháng 11, 2017

Ghê thiệt

Coi chuà cái phim kia trên youtube. Phim này làm cách đây khoảng 30 năm rồi nên chỉ có lạng trên mạng mới có. Vì phim có cc là tiếng tây ban nha nên ta để cho nó dịch tự động qua tiếng anh. Vì phim về kinh tế mà vốn từ của ta không được nhiều, mà người ta nói nhanh và nuốt chữ nữa nên có nhiều chỗ chẳng hiểu nên ta phải để cc. Thấy công nghệ tiến bộ thiệt nhưng mà dù gì vẫn mang dấu ấn máy móc. Phim Mỹ, người ta dịch ra tiếng Tây ban nha, xong ta để lại cho nó dịch lại tiếng Anh. Đúng là  tam sao thất bản. Có mấy chỗ ta đã dở nên nghe lỏm bỏm một cái gì đó nhưng nhìn cc lại thấy cái khác. Dĩ nhiên ý thì không thay đổi nhiều lắm nhưng đúng là máy dịch, có những chỗ sượng trân ra đó. Dịch qua dịch lại cuối cùng cái này thành cái kia. Dĩ nhiên máy mà dịch tuyệt hảo thì con người lúc đó sẽ bị mấy cái robot cai trị. Mà robot không phải người nên chẳng biết nó cai trị kiểu gì. Thấy cũng ghê ghê thiệt. Người ta phải có cách để khống chế robot ở mức độ nào đó. Vì bi giờ cái gì cũng dựa trên AI nên nếu thế hệ máy móc đời sau càng thông minh hơn đời trước thì chẳng biết nó học được những gì. Nó chắc chắn là học và phát huy về mặt lý trí coi bộ ngon hơn con người ở mức độ tring bình, thông dụng. Nhưng nó học nhân tính bằng cách nào, nó chỉ có robot tính thôi mà. Thấy cũng ghê thiệt.

Thứ Tư, 8 tháng 11, 2017

Mám

Coi cái titre bài báo kia nói là cô gái được ngồi cạnh Jack Ma gì đó, ta thấy buồn cười. Muốn nói chuyện với Bill Gates, Elon Musk hay Mark Zuc* ( Sorry, tên dài quá làm biếng viết)... thì cứ chứng tỏ tài năng siêu phàm thì mấy ổng sẵn sàng nói chuyện chớ nói chi Jack Ma. Chớ ngồi gần để làm gì, để ngửi mùi mồ hôi ổng á, hay là vệ sĩ của ổng nên phải theo sát ổng? Cái tư duy mám bần cố nông sao mà buồn cười. Nhớ hồi xưa, có đứa bạn trong cơ quan kể là ngồi ăn tiệc em được ngồi cạnh giám đốc. Ta mắc cười chọc nó, bộ ổng xức nước hoa hàng độc nên ngồi cạnh ổng được ngửi mùi nước hoa đó là sướng hay sao. Trời mấy thằng cha sếp suốt ngày ăn nhậu hôi rình mùi bia rượu hành tỏi ngồi gần sướng cái gì. Lỡ mà người yêu có hôi chút đỉnh thì do ráng gồng lên ngửi riết ghiền thì không nói chớ người lạ mà cũng ghiền mấy cái mùi hôi rình thì mệt đa. Đó là chưa nói gặp mấy người tay chân ngứa ngáy không để yên được thì chỉ có cách rình đi toilet để kiếm cớ qua chỗ khác ngồi, kệ tía mấy chả. Dĩ nhiên do công việc thì phải vậy chớ mắc mớ gì giao du với đám bịnh hoạn đó. Thiệt cái tình. Ăn uống, tiệc tùng ngồi gấn sếp mệt thí mồ, hết cụng tới chúc thì sướng cái gì. Vô thế không né được thì ráng gồng lên. Có lần kia gặp mấy cha nội ngoài Hà nội, sếp của ta kêu Uyen gắp cái này, cái kia mời sếp. Ít ra phải nhớ "lady first" chớ nhưng mà cứ bắt đi hầu người ta, ta là nhân viên kinh doanh chớ có phải là hầu rượu đâu, việc nào ra việc đó chớ. Ta cười nói kháy, trời mấy anh ngoài trung ương tay dài lắm, tận ngoải còn với tới cái cái hốc bà tó này thì từ đầu bàn này tới đầu bàn kia là cái đinh gì hén mấy anh. Mấy ổng khoái chí cười, được rồi, được rồi, rồi mấy ổng gắp ngược lại cho ta mới ghê.

Thứ Ba, 7 tháng 11, 2017

tôn trọng

Thấy cái ông MC gì nói là thi hoa hậu thì cứ thi chớ cacel thì có lợi lộc gì, sau đó lên mặt dạy dỗ thiên hạ một đống thứ gì đó. Ai cũng đòi làm thầy thiên hạ hết trơn. Thầy nhiêu quá nên trò loạn óc hết. Rồi cái cô người đẹp kia cũng kêu là nạn nhân bão lụt chẳng là cái gì so với nạn nhân của những lời chỉ trích. Nói đã miệng xong rồi xin lỗi. Ta thấy hay ho quá chừng. Văn hoá xứ này hay ho ghê đó. Người ta không biết khái niệm tôn trọng người khác là cái gì hết. Dĩ nhiên rồi, tự trọng còn không biết thì sao biết tôn trọng là cái gì. Dĩ nhiên cũng không quá khắt khe về tiếp tục hay cancel mấy cái trò đó, vì ta chẳng care ba cái trò tưởng là vinh danh phụ nữ nhưng thực sự là coi thường phụ nữ như vậy.  Vấn đề là nếu tiếp tục thì nên tiếp tục như thế nào để coi cho được hay là cancel chứ không cực đoan nhứt thiết phải cancel. Người ta kêu là ép người nào đó vô thể không tự chủ được thì sẽ bộc lộ bản chất họ, đằng này chẳng cần ép cũng bộc lộ bản chất. Hơn nữa nếu làm nghề giao tiếp  thì dù cái tâm chẳng ra gì thì cái đầu cũng khéo một chút để tiếp tục nói lọt tai lần sau nữa chớ, bộ nói lần đó rồi thôi hả? Hóa ra ở xứ này chẳng có gì chuyên nghiệp hết. Hay là xứ này toàn là nô lệ? Chắc chỉ có nghề ép người ta là chuyên nghiệp.

Chủ Nhật, 5 tháng 11, 2017

Lại tò mò

Tình cờ coi thấy mấy cái hình cắt từ phim này ra làm ta tò mò muốn chết, nên lặn lội đi coi chùa lại cái phim này lần nữa. Lần này coi với ánh mắt xoi mói hơn, vì tò mò mà. Mắt nhìn chăm chú vào màn hình, chủ yếu nhìn kỹ cái cô đó. Tại vì lần trước coi chỉ chú ý ông thầy giáo có bộ mặt đau khổ thường trực với cái ông bạn thông minh một chín một mười của ổng có bịnh gồng thôi mà. Nhứt là cái ông già đau khổ thường trực đó. Tại thấy cô kia có cái gì gì đó giống y như người nào đó trong đời thiệt mà ta có biết. Từ trang phục, cách đi đứng đến vài điểm nhấn trên nét mặt, ánh mắt có cái gì đó đó giống y như người thực trong đời bước vào trong phim đó. Đừng có nói là ổng gặp người nào đó rồi nghĩ tới cái nhân vật x đó nên mới làm phim đó nghen. Tò mò thôi chớ sao mà biết, má ổng có cạy răng ổng cũng chưa chắc đã nói nói. Ai cũng có khoảng không gian riêng đừng có mà tò mò chui vào, chết bi giờ.

Thứ Sáu, 3 tháng 11, 2017

Chắc điên mất

Hổm rày đầu óc hơi có vấn đề nên làm cái gì cũng chẳng tập trung vô được, cái mặt cứ ngơ ngơ như người mất hồn. Coi tin tức thì chỉ coi ba cái tin xe cán chó vớ vẩn hay mấy tin giải trí đơn giản mà không phải suy nghĩ gì hết, chớ mấy cái mà xưa kia hay coi thì người ngơ ngơ ra đó thì đọc tới đọc lui rồi chẳng suy nghĩ được gì thêm. Coi thấy cô kia người China đi dự đám cưới người Korea, cổ hớn hở như trẻ con lần đầu được ba má cho vô Disneyland chơi đó nên chạy nhảy tùm lum. Mà cô đó không phải là hạng quanh quẩn xó nhà, góc bếp ở quê như ta mới thầy kỳ lạ gì đâu. Rồi chụp hình quay phim chuyện riêng tư của người ta rồi cho đưa cho cả thiên hạ biết. Lại thấy kỳ lạ nữa. Mà người bị nạn thì bỏ qua không truy cứu gì hết thì đúng là văn hóa ứng xử của họ cực kỳ cao, đáng ngả mũ kính phục. Văn hoá là cái gì đó rất khó nói. Toán học là 1+1=2 rất rõ ràng nhưng văn hóa thì lại khác. Trong môi trường này thì cách ứng xử kiểu nào đó được cho là đúng đắn vì cả xã hội đó chấp nhận, nhưng trong môi trường khác thì cũng cách ứng xử đó thì lại là kỳ cục hay dị hợm vì nó không tôn trọng người khác. Nói cái này nhớ tới má, ráng không khóc nữa đâu. Hổm rày ráng mở mắt thiệt to để nước mắt khỏi trào ra. Con gái của má mắt đã to mà còn ráng mở to nữa chắc nhìn thiệt là kinh dị. Ngày xưa ai làm cái gì đó ta thấy kỳ cục thì ta về mét má để má lấy quyền uy mà răn dạy con cái, giờ má đi rồi thì thôi vậy. Xấu tính ghê đó, nhưng tại vì người thân ta thì ta thương mà, ta không muốn họ giống rừng rú mà. Có những lúc má buồn nói là con cái thì ai má cũng dạy như nhau nhưng ra ngoài đời, đi làm nơi này nơi nọ lại hấp thu mấy cái văn hoá kỳ lạ thì má cũng chẳng biết làm sao. Còn những người lạ thì kệ họ chớ, kể nghe cho vui thôi mà. Dĩ nhiên cũng chẳng có gì to tát, quan trọng gì lắm, nhưng nhìn vô thấy kỳ lạ vậy thôi. Giống như người ta vô sở thú tò mò nhìn khỉ đột làm trò khỉ thôi mà, có ảnh hưởng gì tới họ đâu. Những người sống và làm việc với những người CS mà không có bản lĩnh và kiến thức về văn hóa cũng như nhân tính, tùy mức độ thì ít nhiều rất dễ lây nhiễm cái văn hoá CS. Và cho là nó đúng đắn thì họ sẽ hành xử như vậy. Và cái văn hóa của những người đó lại bị đem đi áp đặt lên xã hội, và xã hội đó lại cho đó là đúng đắn. Một xã hội kỳ lạ. Vậy cho nên nhiều người sống trong những xã hội đó không ý thức được là hành xử như thế nào là có văn hoá hay thiếu văn hóa. Nghĩa là nhầm lẫn giữ khái niệm này với khái niệm khác. Bởi vì những người CS không tôn trọng cái riêng tư của mỗi con người, bởi vì họ không tôn trọng sự cạnh tranh lành mạnh mà chỉ áp đặt cái tôi của họ lên người khác nên họ thấy không cần thiết phải học cách ứng xử có văn hóa, mà có học cũng không thể hiểu vì bản chất là áp đặt cách hành xử của họ lên kẻ khác nên không thể hiểu cách tôn trọng người khác là như thế nào. Ta lại nghĩ tầm bậy tầm bạ nữa rồi. Không nghĩ ngợi nữa, nghĩ riết thành dở hơi mất.

Thứ Tư, 1 tháng 11, 2017

Đừng khóc

Tự nhiên nhớ lại ngày xưa, chắc là do nhớ má. Mấy ngày gần tết năm đó, dọn dẹp nhà cửa xong rồi. mỗi ngày dọn 1 ít chớ để dọn 1 lúc có khi tết đổ bịnh luôn. Tối đó đi chợ hoa coi thiên hạ bán hoa tết. đi một lúc rồi về không mua hoa gì hết, sáng đã mua một bó hoa cúc thiệt to để chiều tối rảnh thì cắm bình. Hoa cúc tươi lâu mà không có mùi nên để trong phòng má được chớ mấy hoa có mùi má không chịu được, nên ta cắm luôn mấy bình để 2, 3 nơi. Với lại màu vàng tươi rực rỡ để trong nhà mấy ngày tết cho tươi tắn cả  nhà.  Đi chợ hoa về lo cắm hoa, lúc đó má ngủ rồi. Bật ti vi lên coi thì có chiếu phim hoa cúc vàng của Hàn quốc. Hồi đó phim ảnh hiếm lắm mà nên ta coi mấy phim Hàn quốc hơi bị nhiều, không hiểu tại sao tới bi giờ lại nhớ vài cảnh trong phim này, chớ mấy phim khác quên sạch. Chắc do trời lành lạnh và nhớ má. Đừng có nói phim ám vào người nên không quên. Chắc chết mất. Nhớ nhất cái ghế dài chứng kiến mối tình của cậu kia với bậc đàn chị. Cậu ta cứ lẽo đẽo theo chị ta cho dù chị ta coi cậu ấy như là đứa em. Nhưng rồi cuối cùng họ cũng nhận ra đó là người họ cần nhau nhất trên đời. May là ho đều là những người kiên nhẫn chớ không thôi hạnh phúc vụt qua mất rồi. Lò mò lên mạng kiếm cái phim này coi lại, coi thử có phải trí nhớ của ta đúng không hay nhớ lộn từ cái phim này qua phim khác. ta là hay có tật nhớ lộn kiểu râu ông nọ cắm cằm bà kia lắm mà. Kiếm hoài không ra mới thảm. Tự nhiên hổm rày sến sẩm thiệt. Đầu óc để đâu đó, không làm được việc gì hết trơn. Người nhìn cứ ngơ ngơ ra, đụng chút là khóc. Lâu quá rồi, lâu thiệt là lâu đâu có coi mấy phim kiểu " anh yêu em" lãng mạn, sướt mướt như vầy đâu.

Be courage

Cuộc đời có những lúc mà người ta cực kỳ khó khăn để có thể đứng vững. Mọi thứ tưởng chừng như sụp đổ dưới chân, trái đất dường như ngừng quay, cả vũ trụ tưởng chừng như đứng lại khi mà người thương yêu nhất ra đi mãi mãi. Sẽ không bao giờ được nhìn thấy khuôn mặt thương yêu nữa, được nghe giọng nói thương yêu nữa. Muốn được nghe la rầy hay dạy dỗ cũng chẳng thể nào được nghe nữa. Cuộc đời này chẳng có gì là vĩnh viễn. Nhưng rồi, người còn sống vẫn biết rằng cuộc sống vẫn tiếp tục. Ngày hôm nay rồi sẽ là ngày hôm qua. Biết là cái thời khắc đó rồi cũng sẽ có lúc đến nhưng khi mà nó đến thì lòng đau như cắt, tưởng chừng như có ai bóp nát trái tim. Biết vậy nhưng cũng không biết làm gì để có thể đứng vững. Tựa như là đứng trên chân của ai đó, ăn, hít thở, ngủ, nói năng tựa như là một ai đó đang làm trong thể xác, không hề có cảm giác như đang sống.  Những ngày đau buồn nhất cảm giác dài dằng dặc, một ngày tới một trăm giờ, giấc ngủ thì lại quá ngắn tưởng chừng như mới chợp mắt đã thức dậy rồi. Biết là vậy nhưng cái lý trí đôi lúc không thể điều khiển được trái tim. Con người mà. Keep trying.