Chào


Nếu tình cờ bạn đọc bài mà cảm thấy nhẹ nhõm người hay mỉm cười thì ta rất phấn khởi. Hihi

**

1

2


Thứ Sáu, 29 tháng 12, 2017

2017

Năm buồn nhất trong đời.

Thứ Tư, 27 tháng 12, 2017

Pha học

Nghe mấy người kia coi cái gì đó rồi nói là mấy người sống với nhau càng lâu thì càng giống nhau, càng có tướng phu thê gì đó. Ta mắc cười, ăn cùng thứ như nhau, ngủ nghê như nhau riết thì mặt không có nọng như nhau thì mới lạ, chớ phu với chẳng thê cái gì. Mấy người đó cãi là người ta phân tích do hòa hợp tính cách gì đó nên biến đổi gì đó, rồi đưa coi mấy cái hình gì gì đó. Ta buồn cười, trời sao người ta không phân tích cái lỗ mũi coi, phân tích cái lỗ tai coi có giống nhau không mà chỉ phân tích mỗi cái mặt, 2 cái thứ này ít thay đổi mà, với lại giống nhau cái lỗ mũi với cái lỗ tai thì hơi hiếm. Nói rồi mà, chế độ ăn uống giống nhau riết thì mặt mập giống nhau, chảy xệ xuống hết hay ốm đói giống nhau teo riết thì không giống nhau thì giống người khác hay sao chớ có gì đâu mà phải phân với tích chi cho mệt. Với lại con người ta nếu đẹp thì thường thấy mình đẹp nên nhìn người có nào đó nét giống giống mình thì cho là  người đó đẹp, nên kết nhau thôi, còn người xấu thì biết mình xấu nhưng lại bị hạn chế khả năng lựa chọn người đẹp nên cũng kiếm người giông giống mình luôn. Trừ trường hợp giải phẩu thẩm mỹ thì không biết. Vậy nên tướng phu thê gần như là chuyện tất nhiên. Rồi lấy nhau ăn uống giống nhau, toàn chất kích thích tăng trưởng tồn dư trong thịt cá gì đó nên mặt phị ra một đống như nhau luôn thì lại càng giống nhau. Có gì mà phải nhờ khoa học để giải thích chi cho mệt. 

Thứ Ba, 26 tháng 12, 2017

đúng là đồ nhiều chuyện

Coi đâu đó thấy mấy người VN, China nói tiếng Anh hoa chân muá tay gì đó, ta thấy ngạc nhiên. Dĩ nhiên đôi lúc có thể dùng thêm bộ phận cơ thể để chứng tỏ thái độ hay tình cảm gì đó trong nói chuyện nhưng cần hạn chế ở mức tối thiểu, nghĩa là những động tác bằng tay chỉ nên thật cần thiết mới dùng. Bình thường khi nói 1 ngoại ngữ mà chưa làm chủ nó thường người ta dùng thêm những thứ bổ trợ như là body language. Việc đó giống như là bản năng thôi mà, không cần care. Chẳng hạn như khi nó nó thật là to người ta có thể làm động tác để minh họa là nó to như thế nào vì có thể người ta không tin tưởng lắm vào khả năng ngôn ngữ của họ. Nhưng nếu sử dụng quá nhiều động tác tay chân thì nhìn vô thấy rất là mắc cười. Mà những người trong clip nói tiếng Anh đó thì không phải là những kẻ vô danh tiểu tốt như ta nên ta mới ngạc nhiên là tại sao họ không được tư vấn là nên làm chủ ngôn ngữ cơ thể khi giao tiếp nếu họ không đủ nhận thức để hiểu được vấn đề đó. Vì đó là thể hiện đẳng cấp mà. Nếu thật sự có đẳng cấp thị họ tự biết điều đó, nếu chưa kịp hiểu điều đó vì nhiều lý do như môi trường giáo dục, môi trường sống của họ thì có thể nhờ tư vấn chỉ dạy mà, trên đời này đâu có ai toàn tài. Nhân vô thập toàn mà. 

Giống nhau thiệt

Bật ti vi lên thấy cái phim China kia, cô con dâu gắp đồ ăn bỏ vô chén má chồng để lấy lòng má chồng đó mà, ta thấy sao giống VN dễ sợ. VN lẫn China. 2 thằng này sao giống nhau quá thể vậy mà ghét nhau, chắc thấy cái xấu của nhau trong mình nên ghét đó mà. Giống cái kiểu gắp thức ăn bỏ vô chén người khác đó. Ta thấy dơ dơ ghê ghê làm sao đó, với lại có vẻ cưỡng bức ăn uống nữa. Lỡ người ta không thích ăn món đó thì sao, chẳng lẽ bỏ ra lại hay là quăng xuống đất. Nhưng cái chính là thấy dơ dơ. Người ta còn vừa nhai vừa nói nữa mới thấy kỳ lạ. Lỡ mà có chuyện khoáí chí mà cười chắc phun cơm vô mặt người khác quá, Chắc là  do ta kỳ lạ không giống ai chớ không phải người ta kỳ lạ. Tại vì ai cũng vậy mà. Từ nhỏ tới lớn hình như chưa bao giờ khi ăn cơm ta gặp đồ ăn bỏ vô chén ai hết, tại vì ta cảm thấy dơ với lại sợ người ta không thích mà ráng ăn thì tội nghiệp. Chắc mọi người đều cho ta là người tham lam chỉ biết ăn phần mình chớ không nghĩ tới ai.

Thứ Hai, 25 tháng 12, 2017

Kỳ quái

Thiệt tình đi công chuyện thì ta cứ cắm đầu mà đi ít để ít xung quanh. Bữa kia tình cờ nhìn mấy cái quán café ta mới thấy sao cái xứ này kinh dị thiệt. Trong giờ làm việc mà người ta ngồi đồng ở quán café nhiều thiệt. Mà số lượng quán café cũng thiệt là nhiều. Kỳ lạ ở chỗ là cái tỉnh lẻ này chẳng có khách du lịch gì nhiều mà người đâu lắm mà uống café trong giờ làm việc. Kỳ lạ nữa là cái xứ này kinh tế chẳng phát triển gì mà tiền đâu người ta ngồi đồng quán café hết ngày này tới tháng khác rồi qua năm nọ. Mà trong giờ làm việc mà ăn mặt đẹp đẽ ngồi phơi mặt hết ngày này tháng nọ ở quán café bộ không thấy mắc cỡ hay sao ta. Hay bởi ta là người kỳ cục nên mới thấy mấy cái đó kỳ cục còn mấy người khác thấy đó là việc bình thường, thậm chí còn hãnh diện nữa chớ. Chỉ có giàu, sành điệu, mới ngồi đồng ở đó suốt ngày này tháng nọ. Xứ sở này nhiều chuyện hay ho thiệt.

Phát âm

Coi thấy người ta nói người này, người kia nói tiếng Anh như người bản xứ, nhớ ngày xưa tự học tiếng Anh. Lúc đó làm gì có internet, cũng chưa có đĩa CD, cassette thì mắc đâu phải nhà nào cũng có thể mua được, ta tự luyện tiếng Anh chay. Sau nhờ thầy ta dạy tiếng Pháp nghe coi thử ta nói có đúng không, thầy buồn cười kêu là nói như tiếng Pháp, rồi khuyên ra lớp thầy luyện giọng thêm đi. Đi học thì ta mới biết ta nói sai chủ yếu là không nhấn trọng âm, vì tiếng Pháp không có cái vụ này. mà tiếng Anh thì trọng âm rất quan trọng. Tuy vậy ta cũng lớp học lớp nhảy chớ không học liên tục, học một lớp bỏ 1 lớp hay học 1 lớp bỏ 2 lớp gì đó. Hơn nữa khi ta bí thì ta chơi luôn tiếng Pháp vì viết na ná, nên lỡ nói sai thì người ta cũng có thể hiểu đại đại mà. Tới tận bây giò ta nói cũng có cái kiểu gì đó của tiếng Pháp, dĩ nhiên vẫn biết nhấn trọng âm cho đúng chớ không đến nỗi ngu si như hồi xưa. Là tiếng Anh giọng Pháp, cũng may là  không giống kiểu Việt nam. Giờ học tiếng China ta không biết ta nói tiếng China giọng gì nữa, mới biết chút ít hà nên cũng chưa xác định được được là giọng ta có giống người China nói không hay là có khi lại giống thổ dân ở China nói mới kỳ. Mấy phần mềm kiểm tra phát âm cho ta pass cũng phải tới trên 80% mà, nghĩa là nói máy hiểu chớ người có hiểu không thì không biết nữa. Bữa nào đi China chơi coi thử nói người ta nghe có hiểu không. Nhớ hồi đi Pháp chơi, ta bày đặt nói tiếng Pháp, người Pháp nghe thấy vậy thì nói tiếng Pháp đặc sệt làm ta nghe điếc luôn, vì nói nhanh và nuốt chữ tùm lum. ta cũng hơi phấn khởi vì điều đó chứng tỏ ta nói tiếng Pháp với giọng có thể hiểu được nên họ nghĩ ta rành tiếng Pháp nên nói bình thường với ta chớ không  thôi thì họ nói với ta như ta là người mới học tiếng Pháp. Lúc đó ta sợ quá nín luôn chuyển qua nói tiếng Anh, coi như ta dùng ngoại ngữ, họ cũng dùng ngoại ngữ đó mà nhưng họ nói tiếng Anh xịn hơn ta nhiều. thỉnh thoảng ta chêm vài câu tiếng Pháp.thôi. Sợ là sợ hiểu lần thì kẹt chớ không sợ gì hết. Lại nói tiếng China. Tiếng Việt ta nói dấu hỏi với dấu ngã lộn tùm lum, có khi còn lộn với dấu nặng mới ghê. nhưng viết thì ít lộn.  Giờ học tiếng China cũng có cái dấu dấu như dấu hỏi đó, xuống rồi lên gì đó, ta bị mắc 20% còn lại chủ yếu là cái dấu này. Đúng là trời phạt ta cho đáng đời ta, ai biểu đâm đầu vô cái thứ khó nhằn với ta chớ, nhưng chắc là người ta nghe cũng hiểu mà, vì máy móc cũng thỉnh thoảng cho ta qua mấy cái dấu trời gầm này mà. Hơn nữa người thì dễ hiểu hơn chớ không cứng nhắc như máy móc. Ráng lắm rồi đó, thiệt tình cũng chẳng biết ráng thêm như thế nào. Coi như ai cũng có tật gì đó mà. Lại tự biện minh nữa rồi. Còn ba cái khác như ing chẳng hạn thì ta chuyển luôn thành inh cũng được mà, kệ đi chớ nói ing như iêng hay cái kiểu quái quỷ gì đó ta nghe không thích. Người gì mà kỳ cục, nói theo kiểu mình thích chớ hỏng nói theo kiểu người ta nói, lỡ người ta nghe không hiểu chắc đổ thừa cho lỗi người ta vì cái tội không chịu ráng nghe. Kệ đi. Bữa nào rành rành chút ghi âm lại rồi nghe coi thử mình nói giống China thứ thiệt hay China thổ dân, chắc là giống China thổ dân hơn. 

Thứ Sáu, 22 tháng 12, 2017

Nói tùm lum

Người kia khoe đứa cháu tặng khăn quàng cổ. Ta hỏi là nó đan phải không. Chị nói ừ, sao biết. Tại vì đan toàn mũi xuống không hà nên nhìn là biết mới biết đan. Lỡ chỉ đan mỗi mũi xuống thì chơi luôn len sợi thiệt to cho nó thấy đúng kiểu thô xì luôn, nhưng mà khăn dành cho nữ thì lại hơi kẹt. Mà ta không hiểu tại sao khăn nào cũng có mấy cái sợi rua rua ở đầu cái khăn để làm gì, chắc mắt ta có vấn đề nên nhìn ba cái lua rua đó thấy không đẹp chớ ai cũng thấy đẹp nên người ta mới làm vậy đó mà. Ta là cái giống kỳ cục đó mà. Ta mà móc khăn thì dẹp ba cái dây nhợ lòng thòng đó đi, lỡ mà có dây nhợ lòng thòng thì thắt mấy cái bông rơi nhỏ xíu nối với nhau chớ không để chỏng chơ mấy sợi lòng thòng như vậy. mà ngồi làm mấy cái bông nhí nhí đó thì làm biếng nên bỏ qua luôn. KHi nào siêng cực kỳ mới tẩn mẩn ngồi làm. Lỡ ẹo thì ẹo tới nơi luôn chớ không ẹo nửa chừng. 

Chủ Nhật, 17 tháng 12, 2017

Cám ơn n xin lỗi

Người dân xứ này không có khái niệm cám ơn và xin lỗi hay sao đó. Dĩ nhiên không phải tất cả nhưng phần đông là vậy. Nhất là xin lỗi. Bởi vì con người ta không có thói quen tha thứ, bao dung nên nhiều người sợ xin lỗi rồi sẽ bị trừng trị gì đó nên tìm mọi cách để chạy lỗi dù nhỏ nhặt. Cũng bởi vì con người ta sống từ thời phong kiến vua là thiên tử, rồi thay vì chuyển qua thời tư bản dân chủ thằng nào cũng có cơ hội như nhau thì lại chuyển qua thời xhcn không có vua nhưng có một tập đoàn vua luôn. Vua chúa hồi xưa không là gì so với tập đoàn vua thời nay. Và còn có mấy cha nội tự phong thánh và được phong thánh gì đó. thấy mà kinh dị. Cho nên con người ta phân chia ra 2 loại tự nhận là thánh thần cao siêu anh minh không bao giờ phạm lỗi, và loại thứ 2 là lũ rác rưỡi tội lỗi đầy mình; vậy cho nên xin lỗi cũng chẳng có giá trị gì hết trong nhận thức con người ta xứ đó. Cho nên nhiều khi ta ngại không dám mở miệng xin lỗi mà chỉ nổ tiếng anh là sorry. Bởi vì ta quen tật lỡ làm sai gì đó là lật đật xin lỗi nhưng đối với thần dân xứ xhcn này thì xin lỗi nghĩa là phạm lỗi trầm trọng, cần phái kết tội, cho nên ta cũng sợ thí mồ, chỉ dám mở miệng sorry. Không sorry không được vì quen cái phải xạ lỡ làm sai thì tự nhiên miệng bật ra sorry mà. Còn người thân của ta thì khác, sai thì ta nhận sai, xin lỗi, thậm chí mấy đứa cháu hồi nhỏ xíu còn học mẫu giáo lỡ ta làm gì thì ta cũng xin lội luôn, lỡ hứa chở đi chơi mà tới trễ cũng xin lỗi chớ, nên ở nhà cứ nói từ xin lỗi mà không sợ này nọ. Tụi nó lúc đầu ngạc nhiên sau đó thì quen còn biết xin lỗi lại ta. 

Thứ Bảy, 16 tháng 12, 2017

Kỳ lạ

Coi cái clip một phần cuộc thi hoa hậu, người đẹp gì đó, thấy cô kia ăn đồ tây bằng muỗng nĩa. Cổ cầm muỗng tay trái nĩa tay phải nên người ta kêu là sai, phải cầm ngược lại mới đúng. Thấy mắc cười gì đâu. Mà dạo này xứ này cứ mở báo ra là thấy thi hoa hậu,  thấy hết khoe mông tới khoe ngực nhiều tới nỗi thấy phát ngán như nhìn bữa ăn ngày nào cũng có thịt mỡ. Mấy người mà hay ăn cơm dĩa thì ăn muỗng nĩa quen mà, còn mấy người ăn cơm phần thì cầm nĩa khó hơn. Dĩ nhiên nhiều người ăn cơm dĩa cũng ăn bằng muỗng với đũa nên dĩ nhiên đũa tay phải muỗng tay trái. Ta thấy ngạc nhiên là lỡ cô đó thuận tay trái thì sao. Nếu thuận tay trái thì dĩ nhiên cầm dao bên tay trái, do đó cầm nĩa tất nhiên là bên tay phải, như vậy cầm muỗng cũng bên tay trái. Muỗng cầm tay thuận hay không thuận thì chẳng có vấn đề gì nhưng dao cầm tay không thuận rất khó cắt mà, lỡ mà trợt văng miếng thịt vô mặt người đối diện thì ăn cho hết. Vậy đâu có sao. Dĩ nhiên bàn ăn sắp xếp theo kiểu cho người thuận tay phải nhưng nều người ta thuận tay trái thì cứ mần theo kiểu của mình, có sao đâu. 

Thứ Năm, 14 tháng 12, 2017

Tại sao phải gồng lên vì quan điểm cổ hủ của đàn ông?

Coi thấy người ta viết người này người nọ đẹp giỏi giang gì đó nhưng cũng nấu nướng giỏi gì đó, ý là khen đó,  rồi có người thì viết là người giỏi giang cái khác thì không cần phải nấu nướng giỏi, ý là binh cho mấy người không nấu nướng. Dĩ nhiên là nữ rồi. ý là phụ nữ phải đảm đang công dung ngôn hạnh gì đó. ta thấy mắc mệt. Ép gì mà ép người quá đáng, làm cho người ta nhiễm vô đầu là phụ nữ là phải biết nấu ăn ngon. Còn nếu nấu ăn không ngon chắc là cái loại gì đó không phải phụ nữ. Và phụ nữ cũng tin như vậy rồi gồng mình lên. Đúng là thế giới này của đàn ông.  Nấu nướng có khó gì đâu, chẳng qua chỉ cần chú ý một chút thôi mà, chỉ có nấu giỏi như mấy tay đầu bếp thượng thặng nhà hàng đạt sao michelin thì mới cần tài năng trời cho cộng với khổ luyện, chớ nấu cho mình ăn thì có gì khó khăn đâu. Chẳng qua thích hay không thích mà thôi. Không thích thì khỏi nấu, có gì đâu. Nhất là bi giờ những thứ gia vị hỗ trợ nấu nướng đầy nhóc ra đó. Muốn có bò kho thì bỏ gói nêm bò kho vô, muốn có lẩu thì bỏ gói nêm lẫu, muốn kho thịt cũng có gói gia vị kho thịt, cứ vậy mà bỏ vô 15 giây là xong. Còn trong mấy cái gói đó bỏ cái quái quỷ gì thì trời mới biết. Nhắm mắt ăn đại đi, sướng cái miệng đã, còn cái thân thì tính sau mà.Vậy nên nấu nướng trở nên dễ dàng quá chừng. Vậy có họa là cái kiểu gì thì mới không biết nấu nướng, chỉ có là không thích nấu hay thích nấu mà thôi. Nhớ má dạy, nếu chồng có chê thì cứ nói chẳng lo chi thiếp vụng về/ xin chàng có của mướn thuê đủ điếu. Chê thiếp nấu dở thì chờ thiếp thay đồ rồi đi ăn nhà hàng cùng chàng, dễ mà, bực tức làm chi cho mệt người. Thiếp vụng thì càng cũng vậy thôi, chê nhau làm chi mà buốn lòng nhau. Lại nhớ má nữa rồi.

Thứ Hai, 11 tháng 12, 2017

Bản năng

Thấy đứa cháu mở cửa xe hơi, ta kể là ở Hà lan khi dạy lái xe người ta dạy mở cửa xe bằng phía tay ngược lại phía tay sát cửa xe, thì dụ tay phải sát cửa xe thì mở bằng tay trái và ngược lại, để khi mở cửa là ngoái đầu lại nhìn phía sau. coi thử có ai đi lên không đó mà, thành khái niệm dutch reach. Nó kêu là ở Vn khi dạy lai xe người ta cũng dạy là nhìn phía sau khi mở cửa. Ta ráng giải thích là dĩ nhiên là nơi nào trên trái đất này dạy lài xe cũng dạy vậy, nhưng cái hay của dutch reach là khi mà nó trờ thành thói quen,  trở thành bản năng thì mội lần mở cửa xe là phải dùng tay ngược hướng đó thì tức khắc phải quay đầu nhìn thì tốt hơn nếu nó chỉ là hành vi bắt buộc. Nó vẫn cãi là người ta dạy lái xe là dạy vậy rồi nên theo ý nó việc mở cửa bằng tay này hay tay kia là không cần thiết. Ta chẳng biết nói sao luôn. Giáo dục VN hay ho thiệt đó.
Có lần người kia kêu cha nội kia là bác, ta nói kháy, bác mày đó hả? Nó kêu là ai cũng kêu là bác mà. Ta cười, hồi nhỏ tao ngu si đần độn nên kêu bác giờ tao đỡ ngu hơn nên không kêu bậy bạ vậy, ba tao là con trai trưởng. ông nội tao cũng con trai trưởng, tao chẳng có bác nào hết. Ổng chẳng liên quan gì tới tao mà già hơn tao tới 8 chục tuổi thì tao bị thần kinh hay sao kêu ổng là bác. Người đó ráng giải thích nhăng cuội này nó gì đó, ta cười, khỏi đi, mai mốt người ta lại kêu ổng là này nọ thì tiếng bác ăn vô máu mày rồi mày sửa không được thì mới nhục, tốt nhất sửa ngay bi giờ còn kịp, đơn giản chỉ kêu tên giống như kêu là marx, lenine, hitler, staline gì đó, sao mày không kêu mấy lão đó là bác. 
Mấy cha nội CS toàn có ý đồ gian dối hay sao nên viết thì viết 01, 02... có lần ta thấy người ta viết ngày xxx tháng 02 năm xxxx, ta thắc mắc vì cái quái quỷ gì mà tháng phải viết là 02 chớ không viết một cach đơn giản là 2, thì nghe giải thích là sợ người ta sửa lại thành 12, cha mẹ ơi, ta nghe cán bộ giải thích xong ta nín re luôn chớ biết làm gì. Nhiều người cứ cái gì cũng 01,02,03 tới 09, sao không viết đơn giàn là 1,2,3..Đúng là ăn vô máu rồi, người ta viết mà người ta không hề nghĩ. Nó trở thành bản năng kỳ lạ. 
Hồi xưa đi làm nhà nước nghe mấy người kêu là đồng chí, ta muốn nổi da gà, ta kêua là em không phải đồng chí với người nào hết, làm ơn kêu em là cô Uyen. ta có phải đảng viên đồng bọn họ đâu mà kêu đồng chí. Nghĩ lại hồi đó ta cũng lỳ thiệt chớ nói như vậy dễ bị quy là phản động. Cái xứ này hay lắm mà. Mà ngoài đời, và cả trên  mạng người ta thản nhiên kêu đồng chí tùm lum ta thấy sợ gì đâu. Nó ăn vô máu rồi nên người ta mở miệng là nói mà không hề nghĩ ngợi gì cái mình nói. 
Khi mà người ta chẳng hiểu về nó mà để cho nó trở thành bản năng thì thật dễ sợ. 

Thứ Bảy, 9 tháng 12, 2017

Cao bồi Mỹ

Coi cái này nhớ tới hiệp định Paris mà CS đã xé toẹt một phát. Năm '65 Mỹ đưa quân vô miền nam VN nhưng thấy dân ngu khu đen đông quá, bơ thừa sữa cặn Âu Mỹ không thích ăn mà chĩ thích chùi giày Trung +, quạt hầu Liên xô trong khi đó đám người hiểu biết thì quá ít, nên không kham nổi tìm cách rút lính Mỹ về thay thế bằng VN hóa chiến tranh để còn thắng mấy kỳ bầu cử sau chớ. Thắng cử mới quan trọng chớ. Cho nên tìm cách ký hiệp ước để rút quân Mỹ về nhưng CS bắc việt đâu có muốn vậy, vì như vậy rồi sao tiếp tục lừa gạt được dân ngu khu đen và một phần thế giới mông muội, cho nên có chiến dịch Mậu thân. Nhưng bị thua đau nên mới chịu ngồi vào bàn đàm phán. Hơn nữa China và Liên xô đều muốn làm anh 2 trong phe xhcn, 1 nước không có 2 vua nên mới xảy ra rạn nứt chút đỉnh trong khối xhcn. Mà dân China lúc đó cũng đã đông đen rồi, ta nhớ man máng dâu chừng 7-8 trăm triệu người gì đó, làm biếng kiếm lại thông tin quá chừng, so với cả 2 miền nam bắc chưa tới 50 triệu dân thì thị trường China quá béo bở, nếu 1 năm 1 thằng dân China uống Coke đem lại lợi nhuận cho hãng Coke 50 xu thi hãng cũng đã kiếm được 300m USD. Ngon quá chừng, chung quy tất cả cũng vì  tiền và giá trị Mỹ trên toàn cầu. Nhưng việc ký kết cũng cù nhầy, cù nhầy mãi, sau đó Mỹ chán quá, ngán quá nên mới dội bom bắc việt cuối năm '72. Ông cho mày biết thế nào là giỡn mặt đại ca. Ngon thì mày lên làm đại ca đi rồi ông nghe lời, bằng không thì nên biết thân biết phận.  Dĩ nhiên chỉ dội bom nhà máy điện hay mấy cái tượng tự chứ ngu gì dội bom trường học, bịnh viện, nếu có thì mấy chỗ đó do văng miểng thôi. Dân ngu khu đen chết oan là do CS ngoan cố không chịu ký nên mới phải ăn đòn thay thôi. Chớ muốn chơi thì chơi từ năm '65, 66 rồi chớ măc mơ chi vờn qua vờn lại. Mỹ đã từng bỏ 2 trái bom vô Hirosima và Nagazaki thì cái nhúm bắc việt là cái thá gì. Muốn chơi thì kiếm ra hàng tỷ lý do chính đáng. Mỹ bịa chuyện như thiệt giỏi lắm mà. Xui thì chịu chớ biết làm sao chớ đừng có ngụy biện tùm lum. Sau đó CS rét quá mới chịu ngồi vào bàn đàm phán tiếp tục và không lâu sau đó hiệp định Paris được ký kết. Còn sau đó tại sao CS xé toet cái hiệp đinh này thì chẳng liên quan tới mấy cái Jerusalem mà ta đang liên tưởng . Tại vì mấy thằng này đàm phán cái kiểu cù nhầy nên chờ đàm phán tới tết Công gô cũng không xong nên ông Tổng thống Mỹ mới phải chơi quả bom kiểu đó nhằm bắt đàm phán cho xong đó mà, cao bồi Mỹ mà. Chỉ có Obama muốn tiến lên xhcn mới không diều hâu như vậy thôi. Yasser Arafat là bạn thân của CS mà, nhìn vô là biết liền. 

Thứ Tư, 6 tháng 12, 2017

nói tùm lum

Người kia đọc đâu đó thấy mấy khu vực mà China qua đầu tư làm ăn gì thống kê tới bữa nay là có hơn 3k trẻ con là con lai của China và VN, rồi kết luận ghê quá. Ta cười, con lai thường kết hợp gene lạ nên tốt mà, có gì mà la um sùm. Nó nghĩ là ta không hiểu nên giải thích là mai mốt China chiếm VN luôn rồi gì gì đó. Ta mắc cười, sao không care mấy thằng China đó là thành phần gì mà China đưa vô VN làm mà đi care ba cái kia làm gì. Nó ráng giải thích này nọ như ăn phải bã của dân vận đó. Đảng phải kiếm ra kẻ thù tùm lum nào đó để dân ngu khu đen chĩa mũi dùi vô đó chớ. Ta ớn quá nên kết luận, tóm lại chị không care, ông cố chị là China chính gốc, chết còn mang về China chôn đó mà nhưng mà chị là VNmese chính hãng mà. Hơn nữa phải biết vấn đề nào là gốc, vấn đề nào là cành lá để mà giải quyết cho đúng đó mà. Chữa bịnh mà chỉ chăm chăm đi chữa triệu chứng chớ không chữa căn nguyên thì chỉ là loại lang băm nuôi bịnh lấy tiền, vậy nên kệ tía nó đi, còn nếu hiểu thì tìm cách chữa căn nguyên.  

Thứ Ba, 5 tháng 12, 2017

too big too bizarre

Thấy mấy cô, mấy thím đi bơm ngực ta thấy tò mò thiệt. Hỏng hiểu họ nghĩ gì mà bơm làm chi thiệt là to vậy ta. Thiệt tình người ta cũng như cái cây đó mà. Cân đối, gốc to, rễ chắc thì cây nhìn mới đẹp và không đổ, chớ gốc yếu ớt mà phần trên to quá thì nhìn thấy cảm giác như muốn đổ tới nơi, nhìn thấy sợ sợ đó. Người cũng khác gì đâu, ngực to chà bá thì nhìn thấy kỳ dị chớ chẳng thấy đẹp chút nào, hay bởi mắt ta có vấn đề nên nhìn không giống mấy người khác. Còn cái mông nữa, hông thì nhỏ mà mông thiệt to nhìn biết là hàng fake liên vì nó kỳ cục. Người ta coi tướng là coi hông chớ nào có coi mông. Hông nhỏ mà mông quá to thì nhìn giống bị bịnh gì đó. Nói chung cáí gì thái quá thì thấy kỳ lạ. 

Chuyện CS

Hồi 9 năm kháng chiến ở vùng CS chiếm đóng,  mấy cô 18, 20 mà chưa chồng bị cán bộ bắt lấy chồng bồ. Nghĩa là bỏ mấy thương binh CS vô cái bồ rồi đậy nắp lại, bắt mấy cô đó tới chỉ vô cái bồ nào thì đem cái ông trong bồ đó về làm chồng để nuôi. Vậy nên, ông bà ngoại lo gả chồng cho con gái chớ không thôi phải bị bắt lấy chồng bồ. 

Thứ Hai, 4 tháng 12, 2017

Lại nghĩ ngợi tùm lum nữa rồi

Tự nhiên nhớ cái entry này. Giờ đầu óc chai cứng rồi, không có nghĩ ngợi lẩn thẩn như hồi xưa. Mà sao hồi nó nghĩ tùm lum ra đó mà không viết lại để giờ coi lại biết hồi đó lẩn thẩn như thế nào.

THỨ BA, 19 THÁNG 1, 2010

Bước chân


Trên bãi biển tôi thấy hai mẹ con đang chơi 1 trò chơi. Người mẹ đi trước để lại những dấu chân trên bãi biển, khoảng cách lúc gần lúc xa. Phía sau bà, cậu bé con ráng để  bàn chân lọt thỏm vào dấu bàn chân của người mẹ để lại. Bởi  vì khoảng cách giữa các dấu chân trên cát không đều nên cậu bé gắng hết sức để đặt bàn chân nhỏ bé của mình vào chính giữa những dấu chân đó, có những lúc cậu bé phải nhảy lên vì khoảng cách khá xa.
Chúng ta đôi lúc cũng vậy, cứ bước vào dấu chân của người đi trước, để cảm thấy an toàn hơn mà không nghĩ rằng những dấu chân để lại của người đi trước không cùng với kích thước của chân ta, không cùng nhịp với bước của ta. Và cứ bước theo như vậy, vô tình ta đã làm thay đổi cả bước chân, và nhịp bước của ta. Và ta lúc ấy chỉ là cái bóng của người đi trước.

Sến sẩm thiệt

Hổm rày đã bước qua mùa đông, mới 5h30 trời đã tối thui. Trời trở lạnh, làm ta nhớ má ghê đó. Lại sém khóc nữa. Ngày nhỏ má tập cho mấy chị em đan móc may vá thêu thùa để lỡ mà mai mốt khó khăn trời lạnh biết đường đan cái áo mà mặc cho ấm. Ngày má bịnh, bữa nào ta trông coi má, khi má ngủ ta ngồi móc khăn quàng cổ, sau đó má khỏe lại, ta lên cơn siêng ta cũng móc khăn quàng cổ. Móc xong rồi cho chớ ta ít khi xài mấy cái khăn này, vì trời cũng đâu có lạnh lắm mà. Còn len thừa thì ta mới móc khăn cho ta vì đầu thừa đuôi thẹo cho ai được. Khi nào ra đường lạnh quá mới quấn xíu đó mà. Còn len thừa nữa ta mua thêm móc áo lạnh mặc vì len sợi nhỏ mà đan thì thấy không đẹp. Móc khăn cho nữ thì len sợi nhỏ hay sợi to cũng được chớ móc khăn đàn ông mà dùng len sợi nhỏ thấy yếu đuối làm sao đó. Ta móc khăn vì móc cái này mau thấy thành quả nhất đó mà, không thôi thì móc nón cũng mau, chớ đan hay móc áo thì hơi bị lâu, rủi nửa chừng lên cơn làm biếng thì hỏng bét. Có mấy cái váy cắt mà làm biếng may để hồi lâu  kiểu vải lạc hậu quá chừng, lại chờ mấy năm sau để người ta quên kiểu vải đó đem ra mặc thì lại thấy mới, vậy mới kỳ. Hổm giờ làm biếng ghê đó, đầu óc ngơ ngơ nữa đó. Học tiếng Pháp, tiếng Tây ban nha thì coi như thua, ngồi học mà chẳng biết nghĩ cái gì trong đầu nữa. Chỉ có tuếng China ráng tập trung vô viết giống như vẽ chữ vậy đó thì còn tập trung được một ít.  Chừng nào mới thoát ra khỏi cái cảnh ngơ ngơ như vầy ta. Tại ta yếu đuối quá đó mà. Trái tim mà lành lặn không có một vết gì là trái tim người máy. Trái tim người phải có tùm lum vết ngang vết dọc chớ. vậy mới ấm áp chớ. Hổm rày không muốn cãi nhau, chẳng care cái gì hết. Lại sến sẩm nữa rồi. 

Thứ Sáu, 1 tháng 12, 2017

Đã là bọ hung thì muôn đời tìm đống phân để chui vô

Vụ cán bộ bảo kê cho doanh nghiệp ngăn sông cấm chợ, chặn đường thu tiền mà đảng im thít không nói gì, sau đó mới thấy tờ 100 đồng. Lâu lắm rồi mới thấy tờ tiền này. Thấy kỳ lạ thiệt. Tờ 1USD có hình tổng thống Washington, vì người ta cho rằng ổng vĩ đại nên in hình ổng trên tờ 1 USD để tất cả mọi người, từ nhà giàu đến nhà nghèo đều có thể nhìn mặt ổng. Vì có nhiều người chưa chắc được xài tờ 100USD nhưng ai cũng phải có nhu cầu xài tờ 1USD đó mà, từ nghèo rớt mồng tơi đến giàu sụ. Còn tiền xứ kia tờ nào cũng có hình cha nội kia, duy chỉ có tờ bạc nhỏ nhất là không có hình chả. Hay thiệt đó. Còn tại sao như vậy thì mọi người sống lâu trong chế độ CS thừa hiểu bản chất nó rồi, cần gì phải giải với thích chi cho mệt.
Tự nhiên nhớ chuyện hồi xưa. Má kể hồi 9 năm kháng chiến, cán bộ bắt dân đi học chữ để dễ bề tuyên truyền mị dân gì đó mà. Rồi tụi nó chặn đường đi ra chợ, mà trong xã chỉ có 1 đường duy nhất đó đi qua chợ, nếu không đi đường đó chỉ có cách lội ruộng, tụi nó để cái bảng, ai đọc được chữ thì tụi nó nâng thanh tre lên cho đi qua. Có mấy người lớn tuổi đi học chữ được mấy bữa xong rồi mở đèn dầu đốt quyển tập ngay trong lớp kêu là tụi bay con nít con nôi mới nứt mắt mà nói bậy nói bạ thô tục hư hỏng gì đó, tại vì học đánh vần tới chữ ca, co, cu gì đó mà.  Có lần má đi chợ tới chỗ bảng đó má đứng chờ sát phía trong cho đông người rồi má mới đọc, xong rồi tụi nó nhấc cái cây tre lên để má đi, má đẩy cái cây lên cao kêu là thấp quá không đi qua được, rồi má cúi xuống sửa gánh gì đó ý là câu giờ đó mà để cho mấy người không biết chữ kia tranh thủ chạy qua. Cả đám người chạy qua. Tụi lon ton đó la um sùm lên đi qua mau lên chớ, má cứ lần chần đứng giữ cây treo đó chờ cho mấy người kia qua hết rôi má mới qua.  Đúng là bản chất CS, từ thập niên 40-50 tới bi giờ vẫn không đổi, nó ăn vô máu rồi. Cái nết đánh chết không chừa là vậy.
Bữa nay trở đi ta nhớ chuyện gì má kể là ta viết lại để ai mà tình cờ có đọc được thì biết lịch sử cho đúng đó mà, chớ lịch sử của của xứ này là his story chứ hỏng phải history. Giờ đâu còn má để mà hỏi chuyện nữa. Tại ta thích nghe nên hay hỏi má, hỏi bà kể chuyện cuộc sống xưa nên ta biết đó mà, chớ mấy người khác đâu thích nghe mấy chuyện đó, chỉ biết học ở trường lớp dạy cái gì, coi báo đảng viết cái gì là tin sái cổ cái đó đó mà nên họ không thích nghe, mà lỡ có nghe cũng không nhớ vì khác với báo đảng và loa đảng lặp lại hàng ngày nên khó mà nhớ đó mà. AI là đó chớ là đâu nữa. CS với phát xít là bậc thầy trong AI traininng đó mà.

Ngăn sông cấm chợ

Thấy báo chí đăng tin cái vụ xây cái bot trên quốc lộ thu tiền dân mà chẳng thấy cơ quan pháp luật nào đứng ra đưa cái vụ này ra toà gì hết trơn ta cũng thấy kỳ lạ thiệt. Đường quốc lộ là đường toàn dân đóng phí bảo trì sửa chữa qua xăng và xe rồi thì mặc nhiên không được xây dựng bất cứ cái trạm nào chắn ngang đường để thu tiền. Những con đường rẽ nhánh khác không được hưởng từ nguồn kinh phí duy tu sửa chữa này mà được đầu tư xây dựng để mang lại lợi ích nào đó như có thể rút ngắn thời gian di chuyển chẳng hạn, từ nguồn tiền khác thì có thể lập trạm chắn ngang đường thu phí, còn đường quốc lộ thì cấm hoàn toàn. Nghĩa là có tùy chọn, người ta có thể trả tiền để lựa chọn những cái họ thích. Còn nếu lập trạm chắn trên quốc lộ thì người dân bắt buộc trả tiền sử dụng thêm lần nữa cho thứ mà họ đã trả tiền rồi chớ không được lựa chọn thì đó la hành vi lợi dụng quyền lực để cưỡng bức thu lợi vi phạm pháp luật.  Không một cơ quan nào được phép cho phép bất cư 1 tổ chức nào chặn lại đường để thu phí ~ mãi lộ. Nếu có bất cứ cơ quan nhà nước nào cho phép một đơn vi nào chặn ngang đường thu tiền mãi lộ thì viện công tố được quyền đưa trát bắt cái cơ quan cho phép làm việc đó cùng với cái đơn vị tổ chức chặn đường thu tiền mãi lộ ra hầu tòa. Đó là hành vi ngăn sông cấm chợ, ngang nhiên chà đạp lên pháp luật, không coi pháp luật ra gì. Nếu nói hơi mất vệ sinh thì đó là hành vi coi luật như shit. Nếu viện công tố không ra trát bắt mấy chỗ đó thì thủ tướng hay tổng thống được quyền ra lệnh xử đẹp viện công tố nếu không làm thì quốc hội ra tay xử chính phủ ngay. Bởi vì đó là hành vi ngang nhiên chà đạp lên pháp luật, chỉ có thể thấy ở những xứ sở vô chính phủ, Hành vi ngăn sông cấm chợ thoạt nhìn thì có thể không thấy những hệ quả  xấu, nhưng nếu xem xét kỹ thì tác hại của nó rất kinh khủng. Đó là việc cấm đi lại, cấm giao thương bằng hình thức thu tiền mãi lộ. Điều đó ảnh hưởng tới việc tự do đi lại của người ta, tự do kinh doanh buôn bán. Nghĩa là một nhóm người câu kết với một nhóm hay tổ chức chính quyền nào đó chà đạp lên pháp luật để trục lợi bằng việc ngăn chặn sự tư do đó. nếu có hành vi đe dọa cuộc sống của người dân trong việc tự do đi lại thì nó chẳng khác gì mafia. Mafia là tổ chức tội phạm cậu kết với phần tử chính quyền biến thái để trục lợi bằng những hoạt động tội phạm đó mà.