Chào


Nếu tình cờ bạn đọc bài mà cảm thấy nhẹ nhõm người hay mỉm cười thì ta rất phấn khởi. Hihi

**

1

2


Thứ Sáu, 1 tháng 12, 2017

Đã là bọ hung thì muôn đời tìm đống phân để chui vô

Vụ cán bộ bảo kê cho doanh nghiệp ngăn sông cấm chợ, chặn đường thu tiền mà đảng im thít không nói gì, sau đó mới thấy tờ 100 đồng. Lâu lắm rồi mới thấy tờ tiền này. Thấy kỳ lạ thiệt. Tờ 1USD có hình tổng thống Washington, vì người ta cho rằng ổng vĩ đại nên in hình ổng trên tờ 1 USD để tất cả mọi người, từ nhà giàu đến nhà nghèo đều có thể nhìn mặt ổng. Vì có nhiều người chưa chắc được xài tờ 100USD nhưng ai cũng phải có nhu cầu xài tờ 1USD đó mà, từ nghèo rớt mồng tơi đến giàu sụ. Còn tiền xứ kia tờ nào cũng có hình cha nội kia, duy chỉ có tờ bạc nhỏ nhất là không có hình chả. Hay thiệt đó. Còn tại sao như vậy thì mọi người sống lâu trong chế độ CS thừa hiểu bản chất nó rồi, cần gì phải giải với thích chi cho mệt.
Tự nhiên nhớ chuyện hồi xưa. Má kể hồi 9 năm kháng chiến, cán bộ bắt dân đi học chữ để dễ bề tuyên truyền mị dân gì đó mà. Rồi tụi nó chặn đường đi ra chợ, mà trong xã chỉ có 1 đường duy nhất đó đi qua chợ, nếu không đi đường đó chỉ có cách lội ruộng, tụi nó để cái bảng, ai đọc được chữ thì tụi nó nâng thanh tre lên cho đi qua. Có mấy người lớn tuổi đi học chữ được mấy bữa xong rồi mở đèn dầu đốt quyển tập ngay trong lớp kêu là tụi bay con nít con nôi mới nứt mắt mà nói bậy nói bạ thô tục hư hỏng gì đó, tại vì học đánh vần tới chữ ca, co, cu gì đó mà.  Có lần má đi chợ tới chỗ bảng đó má đứng chờ sát phía trong cho đông người rồi má mới đọc, xong rồi tụi nó nhấc cái cây tre lên để má đi, má đẩy cái cây lên cao kêu là thấp quá không đi qua được, rồi má cúi xuống sửa gánh gì đó ý là câu giờ đó mà để cho mấy người không biết chữ kia tranh thủ chạy qua. Cả đám người chạy qua. Tụi lon ton đó la um sùm lên đi qua mau lên chớ, má cứ lần chần đứng giữ cây treo đó chờ cho mấy người kia qua hết rôi má mới qua.  Đúng là bản chất CS, từ thập niên 40-50 tới bi giờ vẫn không đổi, nó ăn vô máu rồi. Cái nết đánh chết không chừa là vậy.
Bữa nay trở đi ta nhớ chuyện gì má kể là ta viết lại để ai mà tình cờ có đọc được thì biết lịch sử cho đúng đó mà, chớ lịch sử của của xứ này là his story chứ hỏng phải history. Giờ đâu còn má để mà hỏi chuyện nữa. Tại ta thích nghe nên hay hỏi má, hỏi bà kể chuyện cuộc sống xưa nên ta biết đó mà, chớ mấy người khác đâu thích nghe mấy chuyện đó, chỉ biết học ở trường lớp dạy cái gì, coi báo đảng viết cái gì là tin sái cổ cái đó đó mà nên họ không thích nghe, mà lỡ có nghe cũng không nhớ vì khác với báo đảng và loa đảng lặp lại hàng ngày nên khó mà nhớ đó mà. AI là đó chớ là đâu nữa. CS với phát xít là bậc thầy trong AI traininng đó mà.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét