Chào


Nếu tình cờ bạn đọc bài mà cảm thấy nhẹ nhõm người hay mỉm cười thì ta rất phấn khởi. Hihi

**

1

2


Thứ Hai, 4 tháng 12, 2017

Sến sẩm thiệt

Hổm rày đã bước qua mùa đông, mới 5h30 trời đã tối thui. Trời trở lạnh, làm ta nhớ má ghê đó. Lại sém khóc nữa. Ngày nhỏ má tập cho mấy chị em đan móc may vá thêu thùa để lỡ mà mai mốt khó khăn trời lạnh biết đường đan cái áo mà mặc cho ấm. Ngày má bịnh, bữa nào ta trông coi má, khi má ngủ ta ngồi móc khăn quàng cổ, sau đó má khỏe lại, ta lên cơn siêng ta cũng móc khăn quàng cổ. Móc xong rồi cho chớ ta ít khi xài mấy cái khăn này, vì trời cũng đâu có lạnh lắm mà. Còn len thừa thì ta mới móc khăn cho ta vì đầu thừa đuôi thẹo cho ai được. Khi nào ra đường lạnh quá mới quấn xíu đó mà. Còn len thừa nữa ta mua thêm móc áo lạnh mặc vì len sợi nhỏ mà đan thì thấy không đẹp. Móc khăn cho nữ thì len sợi nhỏ hay sợi to cũng được chớ móc khăn đàn ông mà dùng len sợi nhỏ thấy yếu đuối làm sao đó. Ta móc khăn vì móc cái này mau thấy thành quả nhất đó mà, không thôi thì móc nón cũng mau, chớ đan hay móc áo thì hơi bị lâu, rủi nửa chừng lên cơn làm biếng thì hỏng bét. Có mấy cái váy cắt mà làm biếng may để hồi lâu  kiểu vải lạc hậu quá chừng, lại chờ mấy năm sau để người ta quên kiểu vải đó đem ra mặc thì lại thấy mới, vậy mới kỳ. Hổm giờ làm biếng ghê đó, đầu óc ngơ ngơ nữa đó. Học tiếng Pháp, tiếng Tây ban nha thì coi như thua, ngồi học mà chẳng biết nghĩ cái gì trong đầu nữa. Chỉ có tuếng China ráng tập trung vô viết giống như vẽ chữ vậy đó thì còn tập trung được một ít.  Chừng nào mới thoát ra khỏi cái cảnh ngơ ngơ như vầy ta. Tại ta yếu đuối quá đó mà. Trái tim mà lành lặn không có một vết gì là trái tim người máy. Trái tim người phải có tùm lum vết ngang vết dọc chớ. vậy mới ấm áp chớ. Hổm rày không muốn cãi nhau, chẳng care cái gì hết. Lại sến sẩm nữa rồi. 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét