Chào


Nếu tình cờ bạn đọc bài mà cảm thấy nhẹ nhõm người hay mỉm cười thì ta rất phấn khởi. Hihi

**

1

2


Thứ Hai, 30 tháng 4, 2018

Nghĩ lung tung

Thấy đứa cháu không lên Duolingo một thời gian dài nên ta tò mò hỏi tại sao không thấy ở đó. Nó trả lời lí nhí là cháu thấy chán, dĩ nhiên bằng tiếng anh, tại ta hỏi bằng tiếng anh mà. Ta ráng gặng hỏi tại sao lại chán nó cứ nhất mực trả lời đúng 1 câu đó. Ta kêu là nói bằng tiếng việt cũng được rồi dì giúp nói lại bằng tiếng anh. Nó vẫn quyết trả lời đúng 1 câu đó. Bực dễ sợ. Ta bực mình không phải là nó không học ở đó nữa, nó có thể tự học thêm bằng nhiều cách khác miễn là phù hợp mà bực ở chỗ nó cố giấu dốt, cố giấu cái xấu của nó mà không nói ra để người khác có thể thông cảm giúp đỡ nếu nó không có khả năng hay uốn nắn nếu nó đi sai đường, mà nó thực sự biết là nó sai nhưng nó thích vậy vì sướng. Dĩ nhiên nó còn quá nhỏ để có thể hiểu là những cái đó có thể dẫn tới nhứng thói xấu xa và nguy hiểm tới mức độ nào cho nhân cách của nó sau này; vì xung quanh nó mọi người kể cả thầy cô cũng như vậy và người ta cho rằng những cái đó là chuẩn mực đạo đức của xã hội, là khôn ngoan, là giỏi giang. Ta thừa biết tại sao nó chán chẳng qua ta muốn chính miệng nó nói ra điều đó. Bởi vì lúc trước chưa đi học thêm nên thấy vô đó học cũng vui đó mà, nhưng sau này đi học thêm, thầy cô cho bài giống y như mấy cái thầy cô sẽ cho kiểm tra nên học thêm tới đâu là điềm cao tới đó mà không cần phải cố gắng gì hết. Về nhà ba má và mấy người khác thấy điểm cao thì tưởng giói nên khen giỏi thì lại tưởng mình giỏi thiệt. Con người ta được rèn để có những cái kết quả giả tạo như vậy. Vậy cho nên đứa nào được khen giỏi là tà hỏi thêm 1, 2 câu hay rủ chơi trò gì đó là lòi tẩy tiền. Vì đó đâu phải là kiến thức của nó. thậm chí cũng chưa chắc là kiến thức của thầy cô, có nhiều thầy cô chỉ biết mỗi việc lặp lại như con két đó mà. Haizzz. Đó là chung gần 100% ở xứ này chớ không phải chuyện hiếm hoi.
Nghĩ tầm bậy tầm bạ.
China xuất khẩu hàng hóa ra khắp nơi trên thế giới này, dĩ nhiên những mặt hàng cao cấp hay đặc chủng thì không dễ gì có chữ made in China ở trển. Vì dân đông bà cố và nghèo, chậm tiến và kỷ luật bằng roi da dành cho ngựa cho nên mới có thể gia công và sản xuất hàng hóa thông dụng với giá cả rất cạnh tranh. Còn Ấn độ thì xuất khẩu CEO mới siêu chớ. Dĩ nhiên ở Mỹ là xứ sở tự do, cởi mở đúng nghĩa nên mới có thể có CEO origine Ấn độ, còn mấy xứ châu Âu thì kiểu quý sờ tộc quý phái cái thứ gì đó, kêu là tự do nhưng vẫn kỳ thị đầy nhóc, ông sẵn sàng bắt tay nhưng ông phải mang cái găng tay nên đố mày chạm được vào tay ông, hehe nên Âu châu kiếm lòi con mắt ra vài CEO Ấn hay cái thứ dân gì khác.. Hồi xưa lắc xưa lơ ta nói chuyện, ta kêu mai mốt Ấn độ nếu phát triển tốt sẽ là số 1 châu Á. Ai cũng kêu ta nói bậy, đến nỗi có mấy người còn nghĩ là chắc là người yêu ta là thằng Ấn nồng mùi cà ry nào đó nên ta mới khen nó dữ vậy chớ có gì mà khen, hehe. Nhưng mà cho tới giờ ta vẫn chưa bước chân tới Ấn mới ghê vì còn ham hố đi mấy xứ phát triển coi nó sống như thế nào để mà học hỏi chớ.. Tại vì châu Á bao nhiêu caí tên sáng giá như Nhật, Hàn Sing, và China rành rành đó mà. Tại vì Ấn có diện tích, có dân số để có thể phát triển thị trường, và tiếng Anh là ngôn ngữ chính thức. Ấn độ cái mới và cái cái cũ đan xen nhau chớ không phải cái mới xếp lớp đè lên cái cũ như mấy xứ khác. Cái tân tiến và cái cái bảo thủ chồng lên nhau. Vậy nên nó mới kỳ lạ. Vậy nên mới là thị trường ngon ăn nếu có luật và hệ thống cơ quan công quyền ngon lành. Còn mấy xứ như Sing... thì bị hạn chế bởi dân số và diện tích nên chỉ có thể phát triển dịch vụ ở mức độ nào đó, khi mà thời kỳ cái thứ gì cũng phải nhét 1 đoạn mã (code) vô đó thì ta không biết mai mốt mấy xứ đó phát triển theo hướng nào nữa. Còn cái xứ VN này đào tạo cả đống những con người lười biếng và giả tạo thì ta thiệt tình không biết làm được cái gì nữa. Vậy mà người ta không tự tìm cách cứu lấy mình. Haizz. 

Chủ Nhật, 29 tháng 4, 2018

Kỳ lạ

Người kia kêu là em biết nấu mì spaghetti, ta kêu là xào thịt bò rồi chắt nước đó qua sốt cà chua cho ngon chớ đừng đổ nước vô sốt cà. Nói tới cà chua, ta thấy nhiều người ăn cà chua ăn luôn cả cuống, ta thấy ghê ghê làm sao đó, lỡ dơ ngộ độc thì sao nếu không quan tâm tới đẹp xấu đó mà, chớ để cuống thấy dơ dáy thí mồ. Lỡ đi đâu mà người ta nấu để nguyên cuống thì ta chỉ có 1 việc là nhìn chớ không ăn. Lại nói tiếp, cổ kêu là em ra siêu thị mua hủ sốt spaghetti dùng mà. Lúc đó ta mới biết có cái món đó làm sẵn vì ta ít khi nhìn ba cái thứ làm sẵn đó mà nên ta chẳng biết có cái thứ gì nữa. Tại ta thừa biết ba cái thứ làm sẵn gần như bao giờ cũng bỏ chất bảo quản để giữ lâu không hư đó mà. Với lại ở trỏng một đống bột ngọt, bột nêm, đường, tóm lại là không hợp khẩu vị của ta nữa. Nện ta không quan tâm nên không biết giờ nó phong phú tới cỡ nào. Vậy là mày làm mỗi việc luôc mì là xong hả? Hóa ra giờ kêu giỏi thì đúng là giỏi thiệt, hehe. Giống như cái gì cũng lên google search đọc lướt lướt rồi nói như thánh như tướng, có khi kiếm trúng chỗ giải thích bậy bạ mới ghê chớ chưa kể tới hỏi câu thứ 2 có khi ngọng luôn chớ nói chi tới câu thứ 3. Giờ nấu nướng dễ ẹt vậy mà người ta kêu không biết nấu là cái gì thì ta cũng không biết nữa. Không thích nấu thì nói luôn cho mau thấy. Ta không biết, không thích thì ta nói thẳng, ta đâu cần nịnh bợ hay khoe khoang gì hết chi cho mệt cái thân. Nến mắc mớ chi nói láo cho mệt. Ta đi siêu thị ta mới lò mò nhìn mấy kệ hàng mới thấy cái thứ gì cũng làm sẵn, chỉ có việc bỏ vô xoong chế thêm nước hay thêm dầu (nếu cần) rồi bắt lên bếp là xong hay bỏ vô lò vi sóng bấm nút 1 phát là xong. Người ta khoái than vãn hay thái cực ngược lại là khoe khoang không biết để làm gì. Ta thấy hình như người ta bịnh. Tại ta không than vãn đó mà, ta chỉ khi nào bực quá nổi khùng la um sùm xong rồi thôi cho nên ai cũng kêu ta sướng. Sống mà không sướng thì chết cho đỡ chật đất hén. Nói bậy bạ dễ sợ.

Thứ Sáu, 27 tháng 4, 2018

Nói tào lao

Thấy người ta cãi nhau tùm lum về thay đổi giáo dục này nọ, ta thấy mệt quá chừng. Giáo dục xhcn thì đào tạo ra con người mới xhcn chớ đâu có đào tạo ra con người bình thường đâu. Còn con người mới xhcn là gì thì ai cũng biết. Để giải quyết một vấn đề đầu tiên phải xác định cách tiếp cận vấn để đó như thế nào chớ không phải loay hoay hết bên trái tới bên phải, rốt cuộc chân trái đạp lên chân phải, chân phải đạp lên chân trái, thấy bước liên hồi mà chẳng đi đâu hết. Giáo dục chỉ là cung cấp kiến thức nền tảng làm cơ sở để suy nghĩ có hiệu quả nhất, để từ đó con người có thể sống một cách tự do hòa hợp với thiên nhiên và xã hội nhất. Chớ có cái gì ghê gớm đâu mà nói này nói nọ nghe muốn hư não luôn. Đằng này dạy con người ta sống nô lệ thì khỏi bàn chi cho mệt, đi ngủ cho sướng hơn.
Nghĩ lung tung, học kiến thức bậy bạ, chủ nghĩa mác lê và ba cái tư tưởng tào lao xịt bợp gì đó, không chỉ học kiến thức xã hội nhân văn lối áp đặt mà kiến thức khoa học tự nhiên cũng áp đặt luôn cho nên giống như dùng syringe chích một phát vô cục bột gọi là người chưa hoàn thiện để nó thành hoàn thiện. Chích vô trăm thằng thì thành trăm thằng giống nhau, chích vô triệu thằng thì thành triệu thằng giống nhau. . Bên cạnh đó thời gian rất vô cùng bậy bạ. Học trên trường rồi học thêm quá trời, nghĩa là học đến mụ người mà không có thời gian để tiêu hoá kiến thức. Vì kiến thức áp đặt quá nhiều nên không có chỗ cho óc tưởng tượng. Mà tưởng tượng là cái quan trọng nhất cho sự tiến bộ của xã hội. Không có tưởng tượng thì xã hội này thành xã hội đá. Một ngàn năm trước nó sao thì một ngàn năm sau cũng vậy, không khác 1mg. Mà không chỉ cái xứ này, mấy cái dân Á châu bị ảnh hưởng Khổng giáo cũng thiệt tình ít có phát minh hơn Âu Mỹ tại vì văn hóa khổng giáo nó đè bẹp mất tiêu cái óc tưởng tượng của con người ta. 

Thứ Hai, 23 tháng 4, 2018

Nghĩ lung tung

Thấy cái vụ bà con ùn ùn đi chụp hình đăng ký điện thoại gì đó, ta thấy khôi hài thiệt. Dĩ nhiên ta xài trả sau mà xài từ đời tám hoánh nào rồi nên không bị điều chỉnh bởi quy định đó. Nhưng ta chẳng hiểu luật là gì nữa hết. Người ta không có chứng minh thư nghĩa là sim rác thì tới đưa cái CMT cho nó scan một phát là xong, còn có đăng ký chứng minh thư thì cứ coi trong CMT đó chớ rảnh quá bày trò. Hóa ra CMT bên police cấp là không có giá trị á, ngon ghê ta. Dám coi police không bằng xyz nữa kìa. Mà ta cũng ngạc nhiên cái vụ chụp hình. Mac Zuc. ( sorry tên dài quá) có cái vụ bán loại thông tin muốn đăng ký kiểu gì thì đăng ký cho người ta mà còn bị quốc hội nắm cổ ra bắt điều trần tùm lum, trong khi đó đã có CMT mà còn bắt chụp hình thì ta không biết cái đó có xâm phạm quyền riêng tư người ta không nữa. Dĩ nhiên nói cho vui để lừa mị dân chớ cái quyền riêng tư là cái giống mốc xì gì thì có hỏi 100 cán bộ thì tới 101 không giải thích đúng theo tiêu chuẩn loài người văn minh. Ai mà biết nó chụp hình để làm cái gì. Vậy mà police không nói tiếng nào mới lạ kỳ. Lại nghĩ tầm bậy tầm bạ. Ta cũng thấy lạ là mấy nơi có gắn camera đáng lẽ phải dán ký hiệu có camera ở đây, còn đây cụ thể là chỗ nào thì khỏi tò mò, miễn ở trỏng có. Trừ trường hợp nhà riêng hay bất cứ cái gì riêng tư cấm xâm nhập nếu không được phép. Chớ họ gắn camera mà không có dấu hiệu là có gắn camera thì xâm phạm quyền riêng tư người ta bởi vì thông tin được lưu giữ đó mà. Cái vụ này ở nước ngoài cũng y như vậy, một số nước dân chủ đầy mình ta từng tới cũng vậy mới ghê chớ nói chi mấy xứ tào lao thiên địa, có thấy dán biểu tượng camera ở trước cửa tiệm, trước cơ quan công quyền hay ở cây cột điện nào đâu. Còn không muốn người ta coi hình đừng có bước chân vô đó. 

Chủ Nhật, 22 tháng 4, 2018

nữ công gia chán

Coi cái phim kia. Thấy cái bà kia mời khách về nhà ăn, bả mướn đầu bếp xịn về nhà nấu. Bàn ăn chưa tới 10 người. Khách khen bả nấu ngọn, bả cười tít mắt phấn khởi, tự hào khoe nấu ăn là sở trường mà. Vừa đẹp vừa giỏi mới đáng ngưỡng mộ. Buồn cười thiệt. Chi cho khổ vậy trời. Không biết nấu thì kêu là không biết nấu, chớ làm vậy chi cho bịnh vậy, hehe. Không biết nấu nhiều thì tối thiểu cũng biết làm 1 vài món như làm nước mắm ớt, xì dầu tỏi ớt, làm đông sương tráng miệng, cắt dưa leo, cà chua ăn sống, luộc trứng kể cả luộc thường lẫn lòng đào, tôm chiên, hehe. Gì chớ món tôm chiên mà cả vỏ lẫn ruột nóng hổi giòn rụm không cần bột chiên là dễ nhất, mới nhìn thấy khó chớ thiệt tình là dễ nhất cho mấy người làm biếng như ta. Chưa kể hết chớ kể thêm chắc cả chục món. Mướn đầu bếp làm món khác mình làm mấy món nước mắm ớt tỏi đó rồi khoe mấy món đó cũng được mà. Nấu cho 10 người ăn thì cũng không đến nỗi cực thì ở nhà ngồi không nấu mấy hồi, nấu cho 5 chục người ăn thì mới mệt. Người lớn giờ cũng ăn ít mà, gặp mấy ông bợm rượu chỉ có ăn mỗi trứng ung, đồ lên men mốc meo thì lại càng dễ, hehe. Mà nhiều người thích khoe tài gia chánh thiệt. Thấy có mấy người quen kia cũng khoe. Ta chỉ cần nhìn cách múc cơm, dọn cơm lên là ta biết hàng thiệt hay hàng fake liền. Có người kia khoe này khoe nọ, ta chọc thằng nào lấy mày thì nó thúi cả đời, xin thành thật chia buồn cùng nó. Cổ tức mình, tại sao chị nói vậy, nói vậy chưa quýnh là may chớ chỉ tức là chuyện nhỏ, tại mấy người hay chơi với ta biết tính ta mà. ta nói đó quên đó. Ta giải thích mày không biết nấu thì mày nói luôn là em ba cái khoản nấu nướng này là vụng về lắm cho nó chuẩn bị tinh thần là vừa. Chớ mày cứ khoe hoài nó tưởng thiệt, về nhà mày bữa nào cũng tra tấn nó bằng mấy món ăn kinh dị, ráng nhắm mắt nhắm mũi mà ăn thì không thúi đời chắc cũng héo đời. Còn tại sao tao kêu mày không biết nấu thì tao chỉ cần hỏi mày mấy cái là tao biết rồi. Tao nấu thì dở chứ ăn thì giỏi lắm mà. Cho nên tốt nhất ba cái nấu nướng đó thì nói thiệt đi cho mau thấy. Mà giờ nấu cũng có khó gì đâu. Thịt còn ướp bột nêm nữa xong rồi mới nấu nướng gì đó thì mới kinh dị. Vậy thì nấu có gì khó đâu. 

Thứ Sáu, 20 tháng 4, 2018

Nói tầm bậy

Thấy cái vụ cha China và con ghẻ Vietnam mở sòng bài ở Quảng nam, nhớ ngày xưa đi Phú quốc chơi. Ta đi loanh quoanh ở đó xong rồi về phán mai mốt ở đây mở casino cho mà coi, không ai tin. Tại ta phán cái gì là nghe khùng khùng cái đó mà. Ta cười, CS thì biết làm gì ăn, chỉ biết đi xin với đi cướp, xin riết cướp riết người ta biết bản mặt rồi thì khó mà hành nghề đó được nên chỉ có thể casino, theo đó sẽ là mại dâm, rửa tiền. Thế nào cũng có dính tới buôn người. Dĩ nhiên không phải casino là hoàn toàn tào lao xịt bợp, Ta đã từng đi vô mấy casino chơi rồi mà, ta chỉ dô ngó ngó thiên hạ chơi hoặc giỏi lắm chơi ba cái trò vớ vấn vòng ngoài mà ở đâu cũng có chớ không chỉ casino. Nhìn mặt người ta chơi trong đó kể ra cũng vui, hehe. Dĩ nhiên lướt qua nhìn thôi chớ đứng nhìn chòng chòng coi chừng bị quýnh sưng mỏ. Tại ta không có khiếu viết văn nên không tả được mấy khuôn mặt của họ thể hiện trạng thái của họ đó mà. Nhưng mà tỷ lệ tào lao xịt bợp ở cái này thì cao hơn mấy lãnh vực khác. Nhất là mấy cái xứ tào lao xịt bợp thì ba cái tào tao xịt bợp trong casino càng nhiều hơn. Thề luôn đó, có tiền thì gom đất đi mai mốt bán, mà tốt nhất lấy mỡ nó rán nó, mua chính sách để gom đất chớ đừng mua đất.  Tới khi xong Phú quốc thì một đống thằng miền trung, miền nam bắt chước cho mà coi.  Tỷ phú xứ này giàu lên nhờ vậy chớ có thằng nào làm ra cái thứ gì đâu. mấy người nghe nói vậy thì kêu là biết vậy sao không lặng lặng mà làm đi mà nói làm chi. Ý là ta nói bậy nên không dám làm đó. Ta cười, thầy phán rồi, cái số Uyen không làm giàu được đâu, làm tới đâu xài tới đó thôi, Uyen chỉ giúp được partner làm giàu thôi. Vậy nên không ráng làm chi, kiếm đủ tiền ăn hàng ngày, dành dụm đủ tiền đi du lịch là ngon rồi. Còn già với đau bịnh tính sau. Nghe rồi đó, ráng còng lưng mà làm để  nuôi Uyen đi nghen, Uyen chỉ làm đủ tiền tiêu vặt thôi, hehe. Nói mại dâm, nhớ chuyện hồi kia khi người ta ồn ào bàn tán cho nó hợp pháp hay không hợp pháp, rồi ai cũng nói nghe hay ho. Người thì kêu đạo đức nên không được, người thì kêu là chỉ là nhu cầu của con người thôi nên được hết. Ta mắc cười, trời đất, ở xhcn mà bày đặt nói đạo đức nữa mới kinh dị, làm gì có cái khái niệm đạo đức ở xứ này, quên đi. Animal không có khái niệm đạo đức trong đầu. Chẳng qua là thế lực ai mạnh hơn thôi nên nói tùm lum gì đó. Người ta không hiểu ý ta nói nên kêu là này, là nọ gì đó. Ta phải giải thích là police hay tài chính mạnh hơn. Nếu bên police mạnh hơn thì nó không hợp pháp, nếu bên tài chính mạnh hơn thì nó hợp pháp. Còn tại sao như vậy thì tự mà suy nghĩ lấy không có ai suy nghĩ giùm hết. Nói tới tận đó luôn rồi mà nghĩ không ra thì vứt.

địa ngục

Thấy cái vụ không cho cưới vì không môn đăng hộ đối, ta thắc mắc văn hoá hang pacpo cũng phải có môn đăng hộ đối nghĩa là sao, ngộ ghê đó. Hồi xưa người quen kia dẫn người yêu về giới thiệu thì ba má người đó không cho quen vì thờ chúa, nhà cán bộ mà, sau đó người đó dẫn người khác về rồi giới thiệu luôn là nó cũng thờ bác hồ như nhà mình. Rồi lại thấy vụ bậy bạ gì đó mà người ta thay vì dọn dẹp cho sạch để môi trường khỏi ô uế, khỏi lây lan ra tùm lum thì người ta lại càng cố giấu. Nhớ ngày xưa đi làm, cô kia làm phòng khác không cùng phòng ta, cổ nói Uyen nói thằng kia trong phòng ta đừng có rờ rờ nữa, không thôi em không để yên đâu, tại cổ đẹp mà còn dễ thương nữa. Ý cổ không muốn làm ầm ĩ đó mà. Ta cũng truyền bá lại nội dung y như vậy. Nó kêu là có gì đâu, thể hiện tình thân mật đó mà, rồi kêu bác hồ cũng làm như vậy mà. Đảng viên nên nhớ rõ về bác hồ mà. Ta chỉ nhắc lại là chị không ý kiến gì hết ở đây, chị chỉ có mỗi việc thông tin lại nội dung đó cho em còn em suy nghĩ và làm gì thì đó là việc của em, chị không xía vô. Sau đó hình như nó cũng không đụng đến cô đó nữa nên không nghe cổ nói gì nữa. Còn nó giờ thì lên chức to hơn. Tại học thuộc đạo đức và phong cách đó mà. Thật tình là nơi nào trên trái đất này cũng có thể có những chuyện bậy bạ, kinh tởm nhưng khác nhau là người ta nhìn nhận và xử lý vấn đề đó như thế nào. Trong những xã hội tốt thì người ta thấy kinh tởm những thứ bẩn thỉu, bịnh hoạn, đồi bại và tìm mọi cách dọn dẹp nó rốt ráo và tim cách để những chuyện xấu xa tệ hại không có đất để xảy ra. Còn những xã hội thối nát như vầy thì người ta cho đó là chuyện có gì đâu mà ẩm ĩ. Nghĩa là đới với họ đó là những hành động của con người chớ không nhận thức ra là đó là hành động của thú vật. mà cũng đúng mà, trong animal farm thì làm gì có người. 

Thứ Hai, 16 tháng 4, 2018

Nói tào lao

Kiếm sách ngữ pháp tiếng tây nha, ở nhà sách không có, lên mạng kiếm thì download bắt đăng nhập tùm lum gì đó, thấy phát chán. Ta ghét nhất cái gì mà đã cho còn bắt đăng nhập nếu không cần thiết phải quản lý tài khoản cho chính mình ở đó, nếu cần thì kêu click vô quảng cáo giùm vài phát để hỗ trợ thì đây sẵn sàng, có qua có lại mà, còn biểu đăng nhập thì ta đi ra ngay, không thèm. Phải kiếm bằng tiếng Anh, thấy đầy nhóc bản PDF cho xài miễn phí, tải miễn phí và cũng chẳng cần đăng nhập. Chưa đủ trình độ để coi bằng tiềng Tây ban nha nên coi bằng tiếng Anh đó mà. Tiếng Anh, tiếng Pháp thì ráng cũng coi lỏm bỏm bằng chính thứ tiếng đó cũng được. Hóa ra dân xứ này riết không khá nổi. Coi ngữ pháp tiếng Tây ban nha bằng tiếng Anh hay tiếng Pháp cũng có cái lợi là dễ suy diễn từ cái này qua cái khác vì chúng có họ hàng mấy trăm đời mà, còn tiếng việt thì chẳng có bà con gì với mấy đám đó, chỉ có bà con với China thôi. bà con với nhau, ở gần nhau mà chửi nhau chí chóe, mắc cười gì đâu. Coi từ điển cũng vậy, có thể suy diễn để hiểu, như listen với écouter, hear với entendre còn tiếng việt là nghe, dĩ nhiên nếu chính xác thì có thể phân biệt là lắng nghe, nghe thấy gì đó nhưng dân Việt lèo phèo với lôm côm mà, nên cứ tống hết vô một rọ cho mau thấy. Nhưng cũng có cái kẹt là nhiều khi biết ý nghĩa mà không tìm ra được từ tiếng việt tương ứng ngay lúc đó, mặt cứ đực ra như bà điên đó. Dĩ nhiên 1 lúc sau cũng có thể kiếm ra từ tương ứng. Nhưng thời gian có bao giờ đứng lại chờ đâu. Còn ngữ pháp thì không sao, chẳng thèm quan tâm tới ngữ pháp tiếng Việt cũng được, đại khái là được rồi.

Cũng chỉ là tương đối

Hồi lâu kia, đi vô mấy tháp chăm, đứa bạn xì xụp khấn vái, cầu nguyện gì đó. Sau đó ta chỉ cho nó trong mấy cái người ta thờ có linga và yoni rồi ta giải thích lý do và ý nghĩa. Nó kêu sao bi giờ chị mới nói. Ta kêu thì ta thấy ta tình cờ hỏi, nó không biết mới giải thích chớ. Sau đó đi qua mấy tháp chăm khác nó không vái lạy gì hết. Một số nơi mà người ta vô cúng cầu tự cũng thờ linga với yoni đó mà. Con người ta cũng lạ thiệt. Gần như ở đâu đó khắp nơi cũng vẫn còn ảnh hưởng của cái tín ngưỡng phồn thực này chẳng qua nó biến thể qua cái này cái nọ thôi, vậy mà người ta nói um sùm nghe mắc mệt óc. Chẳng hạn như hoa. Người ta gắn hoa vô tùm lum ý nghĩa gì đó, để thể hiện tình cảm thì tặng hoa, rồi chưng hoa trên bàn thờ, vân vân và  vân vân. Trong khi đó hoa cũng là cơ quan sinh sản của thực vật đó mà, nhưng đôi khi lại gán cho ý nghĩa thanh cao gì đó trong khi mấy cái khác là tục tỉu, thô bỉ gì đó. Chẳng qua khác nhau ở chỗ gây chúng nên cảm giác bậy bạ hay ám ảnh gì đó trong đầu người ta thôi mà, mà cũng có thể dẫn tới những hành động bậy bạ nào đó. Tóm lại ở đâu thiên hạ cũng quan tâm đến  việc sinh sản và phát triển đó mà. Nói chung ta không care nên ta không ý kiến gì hết chỉ thấy vậy, biết vậy và nếu phong tục tập quán mà không ảnh hưởng gì hết thì cũng theo. 

Chủ Nhật, 15 tháng 4, 2018

Lại lẩn thẩn nữa

Gặp bạn cũ, người kia kêu là trong đám lớp mình thì chắc mình là người ít thành công nhất, ý là ít thành đạt nhất đó. Chắc tại nhìn thấy trong lớp ai cũng chức này chức nọ, người khác là giáo sư, tiến sĩ, thạc sĩ gì đó mà. Ta hỏi vậy sống trong cuộc đời quan trọng nhất là hạnh phúc hay thành công. Như thế nào là thành công nữa chớ. Tại sao cứ phải nhìn vô những cái của người ta rồi thèm muốn mà không biết là nó có hợp với mình không. Chắc ta là người khùng nhấtt lớp nên nghĩ vậy. Lớp ta là có duy nhất 1 mình ta ra kinh doanh, ta là nữ mà còn ẻo lả nữa chớ. Hồi xưa có chuyện gì giận dỗi hay buồn gì đó là rơm rớm nước mắt liền mà. Chớ lớp ta phần lớn là làm nhà nước hoặc cán bộ nhà nước hoặc công ty nhà nước, còn vài người làm công ty tư nhân. Chỉ có mình ta cùi không sợ lở thì mới ra mở kinh doanh riêng đó mà. 

Bó tay

Cô giáo bắt trò uống nước giặt khăn lau bảng, cô kia thì cấm khẩu mấy tháng trời, và một đống thầy cô bậy bạ, thần kinh gì đó vân vân và vần vân. Vậy mà chẳng thấy đuổi việc hay kiện ra toà gì hết, đáng lẽ công tố phải đưa ra toà nếu không có ai khởi kiện chớ. Nghe người kia kể là thi công chức phải chạy 300, ta thấy ghê quá nên hỏi thăm thì nghe nói ở huyện nên rẻ chớ ở đây phải bốn năm trăm. Nghĩa là mấy người ăn lương từ tiền thuế dân là mua chỗ làm hay được đặc cách không phải thi, vậy thì biểu y đức với đạo đức cái gì. bỏ tiền trăm triệu ra mua cái chỗ hàng tháng lãnh vài triệu thì họa là thần kinh hay cà chớn gì đó, chớ người đàng hoàng ai lại làm trò khùng vậy. Mà có tiền nhiều hàng trăm triệu, hàng tỷ ta nằm mơ cũng không thấy thì chắc không phải thần kinh, thần kinh lấy đâu ra nhiều tiền vậy. Vậy thì kêu gọi đạo đức là kêu ra sao. Mà họ là người làm ra luật và thi hành luật thì kêu gọi luật là kêu ra làm sao. Chẳng qua lâu lâu chém giết nhau vì cái tội hỗn láo ăn 1 mình thôi để lấy lại bớt. Đạo đức xhcn là vậy, luật lệ xhcn là vậy. Chịu không nổi thì chơi mấy quả rocket như xì trum và đồng bọn chơi vậy, còn không thì biến ra chỗ khác ra mà sống. Trời, chắc tới lúc phải đi rồi, chẳng còn cái gì níu kéo nữa mà.Nói chuyện biến đi, nhớ cô kia kể là con bạn em ở nước ngoài giờ nó sao đó, chẳng thấy về VN chơi gì hết. ta mắc cười, mày khùng thì có lại đi nói người ta khùng. Thế giới này rộng lớn như vậy một đời người đâu đủ sức đi hết, thiếu gì chỗ đi hay ho hơn để thư giãn hay mở rộng tầm mắt, mắc mớ gì lúc nào cũng bò về VN hả. nếu tao mà ở nước ngoài một năm tao về nhà giỏi lắm 2 lần là đám giỗ ba tao với má tao ở lại 1, 2 ngày là đủ, còn không rảnh thì thôi khỏi về chớ gì mà cứ bò về hoài. Nghĩ tùm lùm, người xứ này kỳ lạ thiệt, cứ hay níu kéo và quay lại về quá khứ hoài, vậy sao tiến lên phiá trước. Bạn thì bạn cũ từ hồi học ấu trĩ, mẫu giáo, rồi bạn học phổ thông, rồi bạn học đại học, rồi hội đồng hương, rồi người hội việt ở đâu đó... Giống như  là họ cảm thấy hòa nhập vô cái khác là mệt mỏi quá chừng, lại quay về những cái quen thuộc để có một cảm giác yên tâm hay sao đó, hay là để thể hiện cái gì đó thì ta không biết. 

Thứ Bảy, 14 tháng 4, 2018

Ám ảnh

Người VN học tiếng nước ngoài hay bị ám ảnh từ s, cái gì cũng nhét s vô đó, nhưng những cái cần sờ thì lại quên mất sờ, vậy mới kỳ lạ. Tưởng chỉ mỗi VN mới vậy, hoá ra xứ khác cũng vậy mới kỳ lạ. Thỉnh thoảng rảnh cũng lạng vô vô duolingo học, ta thấy đọc là ai ít zờ, ta nghĩ muốn chết mà không hiều là gì, đoán chắc là i eat nên làm luôn, hoá ra là đúng chóc là người ta đọc nhầm. Định vô report nhưng thấy khóa mất, mà làm biếng nên làm thinh luôn. 

Dalida - Parle plus bas (Le parrain)

Thứ Ba, 10 tháng 4, 2018

Nghĩ lẩn thẩn

Hổm rày báo chí đưa tin uber rồi khóc lóc cái gì tùm lum tà la coi thấy phát mệt. Hồi trước đó thì có 2 phe, phe binh uber, phe kia thì chửi uber như chửi chó mới ghê. Cái thứ mốc xì gì trên đời này cũng tuân theo quy luật sinh, lão, bịnh, tử. Dĩ nhiên không phải hoàn toàn bao giờ cũng đủ 4 giai đoạn nhưng sinh và tử thì chắc chắn có. Trong kinh tế có khái niệm product life cycle cũng là sinh rồi trưởng rồi lão rồi dump. Thiệt tình cái ta đang kinh doanh giờ cũng tới thời tiêu tùng rồi chẳng qua đang lết thôi đó mà, chẳng lẽ ta ngồi khóc than rên rỉ. Dô diên thúi. Thường không đạt lợi nhuận kỳ vọng thì có thể bỏ cũng được rồi nói chi tới lỗ. Nhưng cái ta ngạc nhiên là trong kinh doanh thì thay đổi chóng mặt như vậy. Trong một cái nháy mắt thì đâu đó trên trái đất này người ta nghĩ ra một cái gì mới rồi, chẳng qua có đủ giá trị để tồn tại và phát triển không thôi. Vậy mà những cái gọi là định chế nhà nước ở khắp nơi trên trái đất này vẫn thay đổi chậm chạp, cố bám víu vô những cái lạc hậu, cũ rích cả phương pháp lẫn suy nghĩ mới kinh dị, từ mấy xứ sở man di mọi rợ đến mấy xứ sở văn minh tiên tiến, tất cả đang đều cố gắng níu kéo lại, không chịu thay đổi mới lạ, hehe. Bộ máy nhà nước đáng lẽ chỉ cần những gương mặt gọi là biểu tượng và một số người chịu trách nhiệm, còn lại chỉ cần robot hay mấy đoạn code là đủ sức thực hiện bao nhiêu công việc rồi. Chớ cần quái gì lắm công chức nhà nước sáng vác ô đi tối vác về. Chớ nhà nước có tạo ra cái giá trị gì trong xã hội đâu chỉ có chức năng điều chỉnh mấy thứ trong xã hội thôi mà. Cho nên nếu bộ máy nhà nước mà lớn quá thì tạo ra sức ỳ rất lớn trong xã hội. Kéo cái xã hội đó đi xuống.

Chủ Nhật, 8 tháng 4, 2018

Hồi xưa

Tình cờ coi cái clip ca nhạc kia, nhớ hồi người ta mua máy tính. cô bé đó dòi cài audition. Tới khi lấy máy, chẳng có đứa nào giao, ta giao máy cô bé kêu là cô chỉ con chơi au với đi. Ta kêu trời đất không biết chơi thì kêu cài làm chi, nó kêu là lớp con mấy đứa chơi cái này nên con tập chơi. Ý là bạn bè chơi thì mình không chơi không được đó. Cha mẹ ơi, ta phải lò mò chơi thử ra sao rồi chỉ cho nó, xong dặn con chơi nhưng không được ghiền, con ghiền là cô mét ba má khoá máy không cho chơi đó.  Nói chung chơi cái gì thì chơi nhưng không được ghiền, khi mà ghiền là nô lệ cho chúng, là người thiếu bản lãnh. Còn chích hút bồ bịch tùm lum bậy bạ thì không duyệt vì dính rồi không bỏ được đâu mà. Không phàỉ cái thứ gì trên đời này cũng cũng có thể thứ hết mà. Hồi xưa chơi đủ thứ games từ mấy game từ hồi còn xài DOS đó mà. Hồi thời chưa có windows đó, chỉ gắn 1 cái card âm thanh thôi đã phải vô sửa cấu hình type một đống lịnh trong file cấu hình phát bịnh luôn chớ không phaỉ như bây giờ, cái gì cũng autorun hết. Sau đó tới MU, rồi đua xe, rồi starcraft, liên minh... lâu quá quên hết rồi, còn mấy cái game flash thì không kể. Tại vì nhiều người cắc cớ chơi không được kêu chỉ cách chơi mà đâu phải lúc nào cũng có người chỉ nên ta phải lò mò chơi thử rồi chỉ chớ. Sau này thì siêu nhân hết rồi tự chơi chớ không hỏi nữa nên ta cũng chẳng biết mấy dòng game sau này chơi sao. 

Aloha || Cool - Lyrics [HD Kara Vietsub]

Nói tầm bậy tầm bạ

Nhìn hình mấy đứa trẻ con trên mạng ở xứ này, ta ít khi thấy sự trong sáng, thơ ngây, thánh thiện hiện lên trong đôi mắt của bọn trẻ. Thấy tội nghiệp gì đâu. Có khi là mắt ta có vấn đề. Bao vây chúng là sự giả dối, sự hằn học, sự tàn nhẫn thì không biết chúng còn có cơ hội nào để thánh thiện. Thấy buồn gi đâu. Hồi xưa má thấy ta dạy dỗ mấy đứa cháu, má kêu sao không lấy chồng đẻ con để dạy. Vì má thấy ta giảng giải cho tụi nhỏ ngay cả những điếu khó khăn nhất so với tầm hiểu biết của tụi nó ta cũng có thể đưa trở thành những thứ đơn giản dễ  hiểu mà, những cái về đạo đức, về văn hóa, về ứng xử nếu ta thấy đập vô mắt ta thì ta cũng có thể uốn nắn bằng những cách có thể hiểu nhờ vậy nên mới dễ nhớ, dễ làm. Thực tình mấy vấn đề đạo đức, văn hoá đó phần lớn là má dạy ta nhưng ở nhà ta những người khác đi làm ra xã hội đôi lúc lại đi học mấy cái tiêu chuẩn đạo đức văn hoá rừng rú trong hang pacpo hay đạo đức văn hoá giun dế trong địa đạo cuchi rồi bỏ quên văn hoá má dạy, vì cho rằng văn hoá đó là chuẩn mực. Ta mắc cười nói với má, lâu lâu tụi nó về nhà chơi với má, con thấy lỡ có sai trái gì con chỉ lại cho đúng thôi chớ trong cái xã hội này con thiệt tình chẳng biết dạy dỗ con cái như thế nào là đúng phương pháp và đúng nội dung, hoàn toàn bó tay. Thiệt tình là bất lực. Chẳng biết như thế nào là đúng như thế nào là sai trong cái xã hội này. Coi như hết kiếp này của con là xong khỏi dây dưa đem lại khổ nạn cho người khác nữa. 

Phải chấp nhận sự thật như vậy

Thấy bà cô bịnh hoạn kia bắt học trò uống nước giặt khăn lau bảng, rồi cô thần kinh vô lớp không mở miệng mà chỉ chép bài lên bảng, rồi thấy thiên hạ la ó tùm lum, rồi cũng thấy thiên hạ lên giọng dạy dỗ đạo đức gì đó, ta thấy điều đó là hiển nhiên, chẳng có cảm xúc gì hết. Ta đã thấy điều đó sẽ xảy ra từ lâu, rất lâu rồi. Ta đã nói từ lâu, rất lâu rồi, nhưng mọi người ai cũng cho ta là khùng hay nói nhảm gì đó. Cái gì cũng có nguyên do. Khi nguyên do xảy ra thì tùy độ trễ mà hậu quả sẽ xảy ra, không sớm thì muộn, nhưng điều chắc chắn là nó phải xảy ra, càng để lâu, càng tích tụ thì lãi phải trả càng nặng, hậu quả càng thê thảm. Bởi vì trong một xã hội mà gian dối, độc ác, là chuẩn mực thì những cái ghê tởm và độc ác trong xã hội đó là điều hiển nhiên. Con người ta không thể sống đàng hoàng trong một xã hội phi nhân tính. Khi mà nền giáo dục không phải để đào tạo con người bình thường mà để đào tạo con người mới xhcn với đặc tính gian dối, lừa đảo và độc ác thì những hệ quả đó là điều hiển nhiên. Không thể có và không bao giờ có con người bình thường có nhân tính trong một đất nước CS.  Đừng có ai biện hộ là tôi tốt đẹp trong một xh như vậy. Hoặc chấp nhận là người điên trong xh đó hoặc chấp nhận là 1 con người gian dối điếm đàng độc ác trong xã hội đó, khácc nhau là có cơ hội thể hiện sự gian dối, độc ác đó ở mức độ nào chớ không thể là người tốt, nghĩa là phải chấp nhận sự thật như vậy, không còn con đường nào khác. Thiệt tình nhiều lúc ta không muốn mở miệng nói chuyện hay tranh luận với ai cả về những vấn đề trong xh, bởi vì đứng ở góc độ nhận thức khác nhau thì cãi tới mùa thu cũng chẳng ra kết quả gì.  

Thứ Năm, 5 tháng 4, 2018

Tệ hại thiệt

Coi quyển ngữ pháp grammaire larousse, định là mỗi ngày coi 1 trang, khi nào làm biếng thì 2 ngày coi 1 trang thì trong vòng 1 năm là xong cuốn này. Sau đó sẽ gặm ngữ pháp tiếng China. Coi đến khoảng hơn 80 trang là má đi, ráng cũng không tập trung vô nổi. Cứ cầm tập sách lên là nghĩ ngợi lung tung không thể nào coi được. Người gì mà yếu đuối dễ sợ. Ghét mình ghê đó. Giờ ráng coi lại. Hay thật, hồi xưa tập trung giỏi ghê đó, có ngồi giữa đám đông học bài cũng được, ai nói gì kệ người ta. Giờ chẳng biết đầu óc để ở đâu nữa.

Thứ Tư, 4 tháng 4, 2018

Nói tào lao

Người kia kể, cháu yêu người kia mà ai cũng hỏi tại sao yêu nó. Rồi kêu là người ta nhiều chuyện gì đó. ta mắc cười kêu dễ ẹt, hỏi tại sao thì trả lời luôn. Nó hỏi cô nói vậy là sao. Ta kêu thì trả lời là trời tui ham tiền lắm cứ thấy ai có nhiều tiền là nhào dô, hay là tui cứ thấy trai đẹp là sáng mắt lên hà nên cứ thấy ai đẹp là thích hà. Bộ mấy người không thích nhiều tiền hay thích người đẹp hả. Nó biết là ta chọc nó nên kêu, trời nói vậy người ta tưởng thiệt. Thì thiệt mà chớ đâu có giỡn, bộ cháu không thích tiền với đẹp hả, hehe. Nói đùa vậy chớ ta kêu là nói với họ là sao hỏi câu dở ẹt vậy, kiếm câu nào hay ho hơn chút hỏi được không. Thần Cupid gương cung bắn trúng 1 phát thì tự nhiên yêu chớ biết làm sao được. cái duyên cái số nó vồ lấy nhau, tránh sao được. Hỏi trớt quớt thì trả lời trớt quớt chớ có gì đâu mà phải suy nghĩ.

Thứ Ba, 3 tháng 4, 2018

Nói lẩn thẩn

Bữa đi Myanmar chơi, về nhà nhớ tới má. Mỗi lần mà ta kể chuyện gì cho đứa bạn của ta rồi ta nhắc tới má ta là nó kêu chị còn nhắc tới bác dài dài, chị đi ra đi vô là thấy bóng dáng má chị, mấy năm nữa chị may ra mới đỡ nhắc tới, còn nếu không thì chuyển nhà chớ không thôi ra chỗ này nhớ tới má, vô chỗ kia cũng nhớ má. Nó biết tính ta mà. Hồi Hàn quốc có bà tổng thống đầu tiên, nói chuyện với má ta nói đùa, tại con đi Hàn quốc nên nó thay đổi đó, con đi tới đâu là gây chuyện tới đó. Má nói ừ nhưng ở cái nước gì ở Ý đó mới lạ, ta hỏi nước nào, má kêu là ông Giáo hoàng về hưu đó. Má nhớ siêu thiệt. ta đi chơi Ý tới tòa thánh Vatican rồi về kể má là nước này nhỏ nẳm trong nước kia vậy mà nó không có biên giới, trải rộng khắp thế giới. Má nói chưa bao giờ má thấy Giáo hoàng về hưu trừ ông này. Rồi má nói là nếu mà Mỹ có tổng thống là nữ đầu tiên thì đúng là kỳ lạ, ta có đi Mỹ chơi mà, nhưng mà ông kia lên làm tổng thống thì đúng là kỳ lạ hơn nếu so với bà kia lên làm tổng thống. Ổng toàn chơi trò giật gân không hà. Hồi đi Cambodge, ta nói với người kia chị đi tới đâu thì gây sự tới đó, có khi mai mốt vua Cambodge lấy vợ cũng nên. Nó cười, chắc không đâu, có khi PM bị ám sát đó, vậy mới giật gân. Nhưng mà không có gì, chỉ là đảng đối lập bị bẻ hết chân tay nên không còn làm gì được. Chắc ta là cái móng chân của thần Shiva quá. Đi tới mấy chỗ tái tạo thì thúc đẩy nó tái tạo, thay đổi ầm ầm, đi tới mấy chỗ độc tài thì thúc đẩy nó tới chỗ càng ngày càng độc tài hơn, chắc để mau hủy diệt đó mà. Âm cực thì sanh dương, dương cực thì sanh âm đó mà. Ta mới bước chân qua 1 góc China là cái ông kia muốn thành vua luôn mà. Có lần nói chuyện với má, nhớ tới chuyện đó ta nói là con mà ra khỏi nước này luôn thì cái xứ này chắc nó thay đổi ngay quá. Má cười nói là ừ, chắc vậy đó, hehe. Giờ không còn má, ta chẳng biết còn cái thứ gì đủ sức giữ chân ta ở lại xứ này nữa. Có khi ta đi tìm cách đi thiệt quá.

Chủ Nhật, 1 tháng 4, 2018

Thật nực cười

Coi mấy phim châu Á, người này tìm cách cướp công ty người ty người kia bằng bất kể thủ đoạn bỉ ổi, ghê tởm gì kể cả giết không chỉ 1 người mà nhiều người, người này giựt chồng hay hôn phu của người kia bằng những thủ đoạn ghê tởm không kém. Và rồi trả thù. Dĩ nhiên phim thì bao giờ cũng có hậu, kẻ thủ ác bao giờ cũng đền tội. Nghĩ tầm bậy tầm bạ. Cải cách ruộng đất ở thập niên '50 của thế kỷ trước, rồi cưỡng chiếm miền nam sau đó là học tập cải tạo gì đó, cướp tài sản của người ta nhiều không xiết. Không chỉ cướp mà còn đẩy đi kinh tế mới, người ta tìm cach trốn chạy và rồi đủ các kiểu chết xảy ra nếu ai đó không may mắn. Đói khát, cướp biển, hãm hiếp.... nghĩa là những cái chết không bình thường như quy luật sinh lão bịnh tử. Vậy mà không có lấy một lời xin lỗi, không có lấy 1 câu ăn năn, không có bất cứ 1 hành động nào để hối lỗi, để bồi hoàn mà còn suốt ngày khen ngợi cái gì gì đó. Cướp công ty, cướp hôn phu, cướp hôn thê bằng những thủ đoạn độc ác mà người ta căm thù đến tận xương tủy, phải trả thù bằng được. Và người  coi phim đồng cảm khi thấy cuối cùng kẻ thủ ác phải đền tội. Còn đây trong cuộc sống thực, cướp hết sạch, cướp rồi còn vu vạ đủ thứ nữa mới dễ sợ, mà không chỉ cướp 1 người mà cướp có hệ thống, sau đó còn lấp liếm cái gì gì đó, rồi người ta kêu phải có lòng khoan dung, xoá bỏ hận thù trong khi kẻ gây ra thù oán thì không có động thái gì hối lỗi và bồi hoàn thì ngay cả súc vật còn chưa thể chấp nhận nói chi là người. Đúng là nực cười. vậy nên cái xã hội đó thối nát, thối rữa, bịnh hoạn đến tận cùng là hiển nhiên rồi. Tại sao người ta không làm những serie phim truyền hình kiểu Hàn, kiểu China, kiểu Thái về cái này dựa trên những cái có thật đã xảy ra vậy ta. Coi chắc shock toàn tập. Nhớ chuyện người kia là con nhà cán bộ, ba má nó dĩ nhiên cũng tham gia cướp bóc, đi học cái gì đó, trong lớp có mấy người có cha mẹ vượt biên hồi nẳm, mấy người đó căm thù Cs tới tận xương tủy, chẳng qua không có dịp hành động thôi. Cô đó kể lại là sao người ta căm thù ghê đó, em nghe tụi nó kể mà em thấ dễ sợ, chuyện đâu phải của nó mà là ba má nó mà. Ta ngạc nhiên hỏi nếu như tài sản ba má mày ăn mắm mút dòi, đổ mồ hôi sôi nước mắt kiếm được, rôi bị  nó cướp rối tống cả nhà mày đi kinh tế mới thì mày làm gì hả? Hay là mày chứng kiến cảnh má mày, chị mày, em mày bị người ta hiếp ngay trước mắt mày mà phải nhịn để cứu mạng sống cho màythì mày làm gì hả? Vân vân và vân vân. Mày có còn là con người không hả? Cổ kêu em nhào vô chém nó. Ta hỏi rồi mày có băm nát người ta ra để hả giận không hà? băm như băm thịt đó.  Nếu nó ăn năn hối hận thì mày chắc còn tha nhưng nếu nó mà dương dương cái mặt lên thì tao nghi mày phải băm nát nó mới hết giận chớ. Cái tính mày tao thừa biết mà. Cổ nói dám lắm đó, em khùng lên chưa biết chừng. Vậy cho nên mày phải hiểu là người ta khoan dung tới mới độ nào để không giết họ chưa hả.