Chào


Nếu tình cờ bạn đọc bài mà cảm thấy nhẹ nhõm người hay mỉm cười thì ta rất phấn khởi. Hihi

**

1

2


Thứ Sáu, 4 tháng 5, 2018

Kỳ quặc

Coi cái tin ông già rậm râu du thủ du thực, vô quốc tịch, không nghề nghiệp, nói năng như bịnh mộng du mà lắm kẻ điên lấy làm kim chỉ nam để định hướng kia, người ta không điên theo chúng thì bị quýnh nát xương, nhớ hồi xưa. Ngày nhỏ ta không chỉ học giỏi mà còn cháu ngoan bác hồ, vô đoàn cũng sớm nhất, đi sinh hoạt đoàn gì gì đó siêng nữa chớ, nói chung là bị nhuộm đỏ lòm. Cho tới khi học đại học, được học triết học duy vật biện chứng, triết học mác lê, chủ nghĩa cskh, lịch sử đảng và mấy cái bà dằn tương tự, ta học chuyên ngành kỹ thuật chớ không học ngành xã hội nhân văn nên mới kỳ, ta mới thấy sao mấy cái đó nó kỳ kỳ, kêu là khoa học mà sao không thể giải thích theo tư duy và logique khoa học được, nên ta mới lò mò đi mượn mấy cuốn tư bản dày cộp, với quyển lénine gì đó cũng dày không kém, bốc đại vài tập không biết tập mấy nữa, coi xong là muốn tắt thở luôn. KInh dị thiệt, mấy người coi và dịch xong cái đám rừng rậm đó không khùng theo mấy ổng thì hơi bị uổng. Lúc đó ta phát hiện ra là láo toét, thần kinh và phi khoa học, ta thấy mình đần độn chịu không nổi luôn. May ghê đó, chớ không thôi ta đần độn tới bi giờ luôn thì mới kinh khủng. Nhưng lúc đó mà ta mở miệng nói với ai đó thì mọi người sẽ nhìn ta thương hại giống như ta học nhiều quá nên tẩu hỏa nhập ma hay nói đơn giản là khùng, vì xung quanh ai cũng vậy mà. Cho nên ta biết vậy nhưng nín thinh, không dám hé răng nói với ai. mà lúc đó không có internet nên không thể nào đi kiếm nguồn thông tin nào khác những caí những cái người ta nhai sẵn rồi nhét vô cho ăn, cho nên ta cảm thấy bất lực và cô độc dễ sợ. Gặp những lúc bạn bè nói chuyện tầm phào thì còn nói được chớ nói chuyện nghiêm túc thì ta tránh đi vì không biết nói gì và không muốn nghe. Giờ internet phủ khắp nơi, học trò từ nông thôn đến thành phố đều học tiếng anh, các công cụ chuyển ngữ đầy nhóc ra đó, vậy mà người ta vẫn sống, học tập và tin tưởng như hồi thời xưa lắc thì thiệt tình ta không hiểu nổi. Con người ta sống có 1 lần trong đời, sống giỏi lắm 100 năm, ăn ngày 3 bữa, mặc ngày 2 bộ đồ, vậy mà sao người ta không sống cho mình mà sống cho những cái khùng điên gì đâu thì ta cũng chẳng hiểu nổi. Còn hay hơn cả AI nữa. 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét